Chương 20: 20. Gia Đình

Lâm Giai Ý từ tốn lấy canh cho Vương Dịch Thành, anh cứ nhìn cô mãi cho đến khi Lâm Giai Ý lay lay anh:

- Anh sao vậy, không khỏe sao?

Vương Dịch Thành lắc đầu:

- À….à…không, anh không sao … Em cũng chưa ăn đúng không, cùng nhau ăn đi.

Quả thật cô cũng chưa ăn gì, nghe lời Vương Dịch Thành cô ăn cùng anh. Vương Dịch Thành uống ngụm canh nóng, sự ấm nóng xua tan cái buốt lạnh của mùa đông. Lâm Giai Ý nhìn anh, dù ở nhà hay đi làm anh vẫn nghiêm túc như vậy.

Sau khi ăn xong trời cũng tà chiều, Lâm Giai Ý thu dọn định ra về thì Vương Dịch Thành nói:

- Cũng sắp đến giờ tan ca, hay em ở lại thêm một chút chúng ta cùng về, giờ này Liu Hàm không có ở đây hơn nữa bây giờ gọi taxi cũng phải mất nửa giờ đồng hồ.

Lâm Giai Ý nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài đành ở lại chờ Vương Dịch Thành, cô ngồi ở sofa đọc sách, Vương Dịch Thành ở bàn làm việc cả hai không ai nói gì. Hồi lâu, Vương Dịch Thành nhìn Lâm Giai Ý thì bắt gặp cô ngủ quên từ khi nào. Khẽ cười bước đến gần chỉnh lại tư thế nằm thoải mái cho cô sau đó lấy chăn bông đắp lại giúp cô, tiện tay vén vài sợi tóc lòa xoà trước trán. Quay lại bàn làm việc, Vương Dịch Thành cố gắng làm xong dự án để ra về. Đang tập trung thì có tiếng mở cửa kèm giọng nói lãnh lót của Tần Uyển:

- Lão Vương, anh có cuộc họp lúc 4 giờ chiều nay….còn không mau….

Vương Dịch Thành đưa tay lên miệng ra dấu ý bảo Tần Uyển nhỏ tiếng, anh đưa mắt về phía Lâm Giai Ý sau đó trả lời:

- Anh biết rồi, em nhỏ tiếng thôi…..

Tần Uyển cười cười:

- Vâng vâng, lần sau em sẽ nhỏ tiếng hơn …

Vương Dịch Thành lườm Tần Uyển, Tần Uyển nói:

- Nhanh đến phòng họp, em không muốn về trễ đâu…

Vương Dịch Thành khoác áo vest lên sau đó cùng Tần Uyển ra ngoài. Lát sau Lâm Giai Ý cũng thức giấc, nhìn xung quanh căn phòng không thấy Vương Dịch Thành đâu,chẳng lẽ vì có ngủ mà anh bỏ cô lại mà về trước rồi. Suy nghĩ điên rồ của Lâm Giai Ý bị gạt phăng sang một bên khi thấy điện thoại Vương Dịch Thành nằm trên bàn, chắc là đi ra ngoài chút nữa sẽ về thôi. Ngồi đọc sách cũng chán, Lâm Giai Ý đến bàn làm việc của Vương Dịch Thành, nhìn những tập hồ sơ nằm ngay ngắn trên bàn cho thấy Vương Dịch Thành ngăn nắp thế nào. Kệ sách kế bên có vô số loại sách, Vương Dịch Thành cũng thích đọc sách sao. Lâm Giai Ý đi đến trước cửa căn phòng nhỏ nằm sau kệ sách, vì tò mò cô đẩy cửa bước vào. Đây là phòng nghỉ ngơi của Vương Dịch Thành, giống như phòng ngủ ở nhà của anh rất tiện nghi. Bước tới chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, Lâm Giai Ý nhìn thấy có bức ảnh úp trên bàn, tò mò nên cô lật lên xem là ảnh của Vương Dịch Thành cùng Thẩm Lệ Chi. Cả hai tươi cười chụp ảnh cùng nhau trong rất hạnh phúc, bất chợt Lâm Giai Ý cảm thấy khó chịu trong lòng, chẳng phải Vương Dịch Thành từng nói đã không còn gì với Thẩm Lệ Chi hay sao, sao bức ảnh này lại ở đây.

- Lâu rồi anh không vào căn phòng này, nhiều thứ được dọn dẹp, em đừng chê nhé.

Tiếng Vương Dịch Thành vang lên khiến cô giật mình, anh đứng ở cửa phòng từ bao giờ, nhìn cô cầm bức ảnh trong tay với nét mặt không vui, anh bước đến lấy bức ảnh xé làm hai rồi quăng vào thùng rác:

- Anh và cô ta thật sự không còn tình cảm, bức ảnh này xuất hiện ở đây từ rất lâu, do anh không vào đây nên không dọn dẹp làm em bận tâm rồi.

Lâm Giai Ý cười nhẹ:

- Không sao, tôi cũng vì tò mò thôi chứ không nghĩ gì. Hơn nữa là chuyện cá nhân của anh, tôi không để tâm cho lắm.

Vương Dịch Thành kéo cô ra ngoài:

- Được rồi, mình về thôi….

Giờ này là giờ tan tầm nhân viên trong công ty đồng loạt ra về, hôm nay chứng kiến cảnh Vương tổng đi cùng người con gái lạ ra về khiến mọi người bàn tán, chuyện Vương Dịch Thành có vợ hầu như chỉ người thân thuộc của anh biết. Lâm Giai Ý nhìn mọi người bàn tán xì xào về mình thì có chút khó chịu, cô đi sát lại với Vương Dịch Thành hơn. Vương Dịch Thành biết cô khó xử, anh nắm lấy tay cô bước nhanh ra xe.

Tối hôm đó cả hai không về ngoại ô mà về thẳng Vương Gia. Lâu rồi cả hai không về dùng cơm cùng ông nội nên hôm nay ghé lại dùng cơm. Nhìn thấy cháu trai cùng cháu dâu về ông vui mừng ra mặt, vội vàng bảo cả hai mau vào nhà vì bên ngoài rất lạnh. Sau khi tắm rửa xong, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, trong lúc ăn ông nội hỏi Vương Dịch Thành:

- Ông nghe nói gần đây tập đoàn ta có thêm dự án mới, Dịch Thành à một mình cháu làm có ổn không?

Vương Dịch Thành:

- Không sao ông ạ, còn có Thiệu Quân giúp cháu. Hơn nữa những đối tác của chúng ta toàn là những người đã từng làm việc lâu dài với cháu, ông yên tâm ạ.

Vương Văn Khiêm gật đầu:

- Dù họ là người đàng hoàng nhưng cũng đừng nên chủ quan cháu ạ.

Vương Dịch Thành:

- Vâng, cháu sẽ cẩn trọng hơn.

Vương Văn Khiêm nói với Lâm Giai Ý

- Tiểu Ý à ăn nhiều vào, dạo này cháu gầy đi nhiều rồi đó. Dịch Thành kh chăm sóc cháu sao?

Lâm Giai Ý cười:

- Không phải đâu ạ, do cháu kén ăn thôi, Dịch Thành anh ấy rất tốt với cháu.

Vương Văn Khiêm cười:

- Nếu nó có bắt nạt cháu cứ gọi bảo ông, ông giúp cháu xử lý nó.

Vương Dịch Thành uẩn khúc:

- Ông có cháu dâu rồi cứ bênh cháu dâu mãi thôi, toàn nghĩ xấu đứa cháu trai này….

Vương Văn Khiêm cười lớn:

- Cái thằng này, cháu nổi tiếng khó gần Tiểu Ý lại hiền như thế làm sao ông biết cháu không bắt nạt con bé…

Vương Dịch Thành:

- Ai đời lại đi bắt nạt vợ mình, ông đừng lo cho Tiểu Ý, cháu yêu cô ấy còn không hết.

Nghe Vương Dịch Thành nói vậy, Lâm Giai Ý quay sang nhìn anh, là anh đang nói cho qua chuyện hay là nói thật. Ông nội ôn tồn:

- Là nam nhân, nhất định đừng để người con gái bên cạnh mình phải chịu thiệt thòi. Vương Dịch Thành con có thể ngông cuồng với thiên hạ nhưng nhất định phải dịu dàng với Giai Ý, Giai Ý hy sinh thanh xuân của cháu ấy để ở bên cạnh cháu, vì vậy cháu nên biết mình phải làm gì để Giai Ý không phải buồn lòng.

Vương Dịch Thành buông đũa:

- Nhất định cháu sẽ làm tốt bổn phận của mình, sẽ không để Tiểu Ý thiệt thòi đâu ạ.

Vương Văn Khiêm gật đầu, ông nói tiếp:

- Hai đứa cũng nên sinh cháu cho ông, Dịch Thành năm nay cũng gần 30 tuổi rồi, nên sinh một đứa con cho vui nhà. Ông cũng muốn có cháu cố để bế bồng.

Lâm Giai Ý đang ăn canh, nghe ông nói thế cô bỗng ho sặc sụa. Vương Dịch Thành biết cô nghĩ gì, tay vuốt lưng cô rồi nói với ông:

- Ông à, Giai Ý còn trẻ mà, vài năm nữa sinh con cũng không muộn.

Ông nội nói giọng hờn dỗi:

- Tôi già rồi, muốn có một đứa cháu nhỏ để thủ thỉ cũng khó. Cái tuổi gần đất xa trời này phải chờ thêm vài năm nữa biết có nổi không.

Vương Dịch Thành cười cười:

- Sao ông không giục chị Đình Đình.

Ông thở dài:

- Haizz! Con bé đó cứ long bong bên ngoài, bố mẹ con bé cứ mãi ở nước ngoài lo sự nghiệp không quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của nó. Ông dù có nói có cũng kiếm cớ né tránh thì giục thế nào được. Ông chỉ hy vọng vào hai cháu thôi…

Lâm Giai Ý im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:

- Ông yên tâm, cháu và Dịch Thành sẽ sớm sinh cháu cho ông bế ạ.

Ông nội cười khoái chí:

- Được, được… ta đợi tin vui từ hai cháu. Mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi.

————————————————————

TruyenHD

TruyenHD