Chương 7
“Ha ha ha!”
“Tâm tình tốt lắm à? Diễm Nhiên?”
Cung Tú Nhân nhìn vẻ mặt tươi cười của y, mấy tháng nay Chung Diễm Nhiên không còn da bọc xương như trước đây, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, chính y cũng thừa nhận nôn nghén đang từ từ giảm bớt, hơn nữa y lại thường xuyên cười tủm tỉm trong lúc làm việc, thể hiện tâm tình của y rất là khoái trá.
“Uh, tâm tình tốt lắm.”
Y tiện tay cầu lấy một quyển tạp chí trên giá bắt đầu đọc, hội viên của Cơ Kim hội số lượng hạn chế, bệnh viện lại dưới quyền Cơ Kim hội, bởi vậy bệnh nhân ở bệnh viện bọn họ cũng không nhiều lắm, y có rất nhiều thời gian để làm việc của mình, bây giờ y nhàm chán cầm lấy một tờ tạp chí lật lật, thình lình một chuỗi tiêu đề đập vào mắt y
Gặp tình nhân ngang ngược ích kỉ, nên làm cái gì?
Người đọc hỏi: Tình nhân của tôi vì lợi ích cá nhân, tự cho là đúng, ngoại trừ bản thân mình, căn bản không có để bất kì ai vào trong mắt, từ sau khi ở chung, nói công việc mệt mỏi, muốn tôi giúp người đó massage, thường ngày đều phải dựa theo ý của người đó mà chăm sóc người đó, nấu cơm, quét nhà, tất cả việc nhà đều do tôi làm, ngay cả ân ái cũng không muốn, người đó căn bản là muốn một “Osin” (khóc), tôi cũng không chịu được cách sống như thế này, tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Biên tập trả lời: Phương pháp tốt nhất, chính là để cho người đó tự sinh tự diệt, không biết chăm sóc tình nhân thì căn bản không có tư cách làm người yêu. Bạn nói không sai, người đó chỉ muốn có Osin, bởi vì người đó ngay cả điều tối thiểu là tôn trọng người yêu cũng không làm được, lập tức chia tay với người đó đi, để cho cái loại ngu ngốc đó tự đi tìm “Osin” khác.
Mặt Chung Diễm Nhiên trắng bệch, y ngày nào cũng kêu Mạch Điển Thành giúp y massage, hơn nữa hắn còn phải nấu cơm cho y ăn, việc nhà cùng lau dọn nhà cửa y cho tới bây giờ chưa từng làm qua, chẳng làm gì cả, y so với người bị mô tả trong tạp chí kia còn muốn quá đáng hơn, bởi vì y còn nói Mạch Điển Thành giúp y tắm rửa, gội đầu, y chỉ lo hưởng thụ, hình như thật sự đã đem Mạch Điển Thành biến thành Osin. Về phần ân ái, bụng y càng lúc càng lớn, đương nhiên không có khả năng phát sinh ân ái thật sự, nhưng mà y hình như cũng không có hỏi Mạch Điển Thành có nhu cầu hay không.
“Em với anh Mạch ở cùng nhau có được không?” Cung Tú Nhân thuận miệng hỏi.
Y gật đầu, tốt lắm, bởi vì Mạch Điển Thành đối với y trăm điều đều nghe lời, nhưng y đột nhiên bối rối, y không phải là loại ngang ngược ích kỉ như trong tạp chí nói, tự cho là đúng, ngoại trừ bản thân chỉ biết hưởng thụ, căn bản là không đem người khác để vào trong mắt.
Rất nhanh, Mạch Điển Thành sẽ chán phải chăm sóc, sẽ sinh ra ủy khuất giống như cái người gởi bài nhờ tư vấn, sau đó thì bất kì biên tập nào cũng sẽ nói hắn chia tay với y nhanh nhanh một chút.
“Anh Mạch đối với em rất dịu dàng, hai người quen nhau lâu rồi à?”
Bọn họ tính là đang quen nhau sao? Chung Diễm Nhiên có chút do dự, y nhìn Cung Tú Nhân, theo y biết, Cung Tú Nhân có con do sinh sản đồng tính, thể hiện tình nhân của anh ấy cũng là nam, cho nên anh ấy mới thành lập Kim Cơ Hội này, muốn trợ giúp những người kết hôn đồng giới.
“Anh à, người yêu của anh khi anh mang thai, có đối xử tốt với anh không?”
Y muốn nghe một chút thử, có phải y là đặc biệt hay không, có lẽ ai cũng như y, tình nhân đều làm trâu làm ngựa, hết thảy đều là y suy nghĩ nhiều, nói không chừng những chuyện Mạch Điển Thành làm còn ít, là y lo bò trắng răng thôi.
Cung Tú Nhân lặng đi một chút, chuyện cũ mặc dù đã phai nhạt bớt, hơn nữa bây giờ giữa anh và người yêu cũng đã giống như vợ chồng, nhưng mà nghĩ đến tâm tình thống khổ lúc đó, anh vẫn lộ ra một tia cười khổ.
“Đứa con là anh từ trộm của người kia, anh ấy lúc đó cũng không biết có đứa con này, sau đó bọn anh cũng không có liên lạc với nhau nữa, tính cách của anh ấy rất âm trầm, là do hoàn cảnh từ nhỏ mà thành, anh ấy vẫn không muốn đem anh cuốn vào trong đó, bởi vậy cũng đối xử rất lạnh lùng với anh, mãi cho đến khi con được hơn ba tuổi, bọn anh mới gặp lại.”
Nghe ra chẳng những không may mắn giống như y, hơn nữa còn rất khổ cực nữa, Chung Diễm Nhiên bắt đầu nuốt nước miếng, bản thân mình chẳng lẽ quá xấu với Mạch Điển Thành rồi, đem hắn ta trở thành Osin mà sai phái.
“Cho nên khi anh mang thai, người kia sẽ không nấu cơm cho anh ăn, sẽ không giúp anh chăm sóc bản thân, làm việc nhà, lau nhà, massage, thậm chí giúp anh tắm rửa, gội đầu?”
“Không có, lúc ấy anh ấy đã rời khỏi anh, anh phải tự mình làm tất cả.” Cung Tú Nhân nghe y nói về siêu đãi ngộ, bật cười nói: “Nhìn không ra anh Mạch sẽ làm việc nhà, anh ta đối với em tốt vậy sao?”
Trên trán Chung Diễm Nhiên lấm tấm mồ hôi, đừng nói y là người có phúc mà không biết hưởng nha?
“Vậy bọn anh bây giờ có thường xuyên làʍ t̠ìиɦ không?”
Y nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, căn bản là không chút nào e ngại, ngược lại chính là Cung Tú Nhân bị y hỏi mà đỏ mặt, anh ấp úng nói: “Diễm Nhiên, cái này anh không muốn trả lời.”
“Em xin anh, anh à, cái này rất quan trọng, các anh một tuần làm mấy lần?”
Cung Tú Nhân bóp trán, nếu không phải anh biết Chung Diễm Nhiên vốn là người truy hỏi kĩ càng, Cung Tú Nhân căn bản không muốn trả lời vấn đề xấu hổ này.
“Khoảng chừng… hai lần.”
“Thật sự chỉ có khoảng hai lần sao?” Ánh mắt Chung Diễm Nhiên nhìn chăm chú, nhưng là đang nghiên cứu tài liệu.
Cung Tú Nhân bị y làm cho phải chuyển mắt đi, giọng nói thấp xuống không ít, “Đương nhiên cũng có lúc làm nhiều hơn so với số trung bình này.”
“Người kia thật sự tiến vào sao?”
Cung Tú Nhân giờ cổ cũng đỏ, y hỏi chuyện rất riêng tư này, cũng hơi quá đáng. “Em cũng có em bé rồi, tại sao lại hỏi vấn đề này, em cũng đâu phải trẻ con ba tuổi đâu.”
Vẻ mặt Chung Diễm Nhiên như là tất nhiên, lại còn trả lời rõ ràng từ chữ, “Em trước kia chưa bao giờ nghĩ đến cùng người khác làʍ t̠ìиɦ, cho nên em đối với phương diện này chả hiểu cái gì cả, hỏi cái này có gì không đúng? Là em không biết nên mới hỏi anh mà”
“Vậy em hỏi xong chưa?” Cung Tú Nhân không thể tránh được cười khổ, bộ dáng y nói rất có đạo lí, anh ngược lại khó có thể mắng y, có lẽ đầu óc của thiên tài thật không giống với người bình thường.
“Vậy đàn ông bao lâu làm một lần thì là bình thường?” Y lại tiếp tục hỏi.
Cung Tú Nhân vô lực, không cho y hỏi, y nhất định sẽ lằng nhằng không thôi, anh vẫn là trả lời nhanh một chút: “Xem nào, nếu như xét theo mặt bằng chung của người bình thường, anh nghĩ một tuần một lần chắc là bình thường.”
“Vậy nhưng mà em có thai, không thể để cho Mạch Điển Thành đi vào, anh ta không thể làm thì có bất thường không? Em nên làm cái gì bây giờ? Nói anh ta đi ra ngoài tìm người làm sao?”
Cung Tú Nhân trợn mắt há miệng trừng trừng nhìn y, Chung Diễn Nhiên không phải vì ủy khuất mà nói như vậy, mà là nói rất nghiêm túc, Cung Tú Nhân lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Diễm Nhiên, là Mạch Điển Thành nói anh ta muốn đi ra ngoài phát tiết sao?”
Chung Diễm Nhiên rất kì quái tại sao anh lại hỏi như vậy, y trả lời: “Không có, nhưng mà hẳn là phải để anh ta ra ngoài phát tiết.”
“Em… Em không thích anh Mạch sao?”
Chung Diễm Nhiên càng cảm thấy câu hỏi của Cung Tú Nhân kì quái, “Em thích hay không thích anh ta thì có vấn đề gì đâu, anh ta nếu như muốn làʍ t̠ìиɦ, thì nên để cho anh ta làm cho đủ chứ.” Dù sao nhu cầu *** của Mạch Điển Thành rất mạnh mẽ, hắn nhất định sẽ xúc động đến rơi nước mắt.
Cung Tú Nhân không còn lời nào để nói, Chung Diễm Nhiên mặc dù có thai với Mạch Điển Thành, nhưng cũng rất hiển nhiên, y đối với Mạch Điển Thành không có tình cảm, bằng không sẽ không ăn nói như vậy.
“Tình cảm của em, do tự em quyết định thôi.” Anh không biết nên nói cái gì, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, mới đưa ra kết luận như vậy.
Sau khi y về nhà cơm nước xong xuôi, tuyên bố sự kiện này với Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành trầm tĩnh nghe, không nói một câu.
Bầu không khí trở nên rất căng thẳng, nhưng mà Chung Diễm Nhiên hình như không có phát hiện, y nói hết sức phấn khởi: “Anh có thể một tuần ra ngoài tìm phụ nữ một lần, tìm đàn ông cũng được, tùy ý anh, tốt nhất là nên chọn ngày chủ nhật, bởi vì chủ nhật tôi thường làm về trễ, như vậy anh đến đón tôi cũng tiện.”
Mạch Điển Thành quăng đũa, dùng giọng điệu lạnh ngắc hỏi: “Em hi vọng tôi ra ngoài tìm đàn bà, một tuần một lần?”
Chung Diễm Nhiên lúc này mới phát hiện không khí có chút kì cục, nhưng mà y vẫn kiên trì với lập trường của mình: “Bởi vì tôi sợ anh tích lại nhiều quá, cho nên anh có thể ra ngoài phát tiết một chút.”
“Tôi bỏ hết công việc ở Mĩ, đặc biệt chạy đến Đài Loan chăm sóc em, bây giờ em lại nói với tôi, kêu tôi đi ra ngoài tìm đàn bà?” Mặt Mạch Điển Thành vặn vẹo, như là sắp nổi giận tới nơi.
Chung Diễm Nhiên hiển nhiên không thể giải thích được sự khác thường của hắn, “Chính là bởi vì anh chăm sóc tôi rất nhiều, cho nên tôi mới muốn anh thả lỏng một chút.”
“Em rốt cuộc là ngây thơ hay tàn nhẫn vậy?”
Mạch Điển Thành đứng dậy, đến lúc này, Chung Diễm Nhiên mới phát hiện hắn tức giận đến xanh cả mặt, cả người căng cứng, nếu không phải lo lắng y đang mang thai, hắn nhất định sẽ tức đến muốn đánh y một trận.
“Anh kì cục quá đi, tôi rõ ràng là suy nghĩ cho anh, anh tức cái gì?” Chung Diễm Nhiên không thể hiểu được vì sao hắn tức giận, y không sai, một chút cũng không sai, biểu hiện của Mạch Điển Thành như là y phạm phải tội ác tày trời, hắn rốt cuộc giận cái gì, y là vì muốn tốt cho hắn nha.
Mạch Điển Thành hít sâu một hơi, để tránh cho mình phải tung một đấm ra, làm Chung Diễm Nhiên bị thương, hắn lạnh lùng nói: “Đây là kết luận của em sau mấy tháng sống chung với tôi — bảo tôi đi ra ngoài tìm đàn bà? Tôi nếu như muốn đàn bà ở bên ngoài, lúc nào đều có người yêu thương nhung nhớ, tôi ở lại chỗ này với em dây dưa làm cái gì?”
“Anh giận cái gì? Tôi đâu có sai.”
Chung Diễm Nhiên kiêu ngạo trả lời, y không phải chết không nhận sai, mà là căn bản cho rằng bản thân mình không có sai, điều này làm cho Mạch Điển Thành giận run cả người.
“Tôi sẽ quay về Mĩ, tất cả những chuyện còn lại, tôi sẽ mời luật sư đến làm việc với em, trong thời gian em mang thai, tôi sẽ thuê người đến chăm sóc em.”
Mạch Điển Thành không nói thêm nữa quay về phòng, thu xếp giấy tờ, vật dụng này nọ… Chờ đến khi hắn đi ra, sắc mặt càng thêm khó coi, Chung Diễm Nhiên cũng tức giận, cầm lấy cái chén ném về phía hắn, cái mặt hắn vặn vẹo thối hoắc như vậy để làm gì, ai ăn hϊếp hắn chứ!
“Anh cút về Mĩ đi, tôi không cần anh.”
Cái chén đập trúng chân Mạch Điển Thành, vỡ nát ra thành từng mảnh, cái đó nhất định sẽ rất đau, bởi vì Chung Diễm Nhiên nghe được tiếng va chạm với xương, sau khi y nghe thấy âm thanh đó, thì có chút hối hận vì mình ra tay nặng quá.
Mà Mạch Điển Thành không hề thay đổi thần sắc chậm rãi đi ra khỏi cửa, chỉ khi tiếng đóng cửa vang lên, mới làm cho Chung Diễm Nhiên biết hắn có bao nhiêu phẫn nộ, loại thái độ này của hắn, làm cho Chung Diễm Nhiên nổi cáu, y cầm lấy chén Mạch Điển Thành dùng cơm lúc nãy đập loạn, đập đến mọi thứ vỡ tung tóe đầy nhà mới cảm giác tiêu tan được một chút.
Sau khi ngồi ở ghế salon nửa tiếng, y đến phòng tắm tắm rửa, đại khái là được Mạch Điển Thành tắm cho quen rồi, y mở nước vòi sen sai hướng, làm cho nước nóng phun lên vai đỏ ửng, khiến y tức giận đến ném loạn cái vòi sen, ngay cả vòi sen trong nhà Mạch Điển Thành cũng hùa nhau chống lại y.
Tắm rửa không mang theo tâm tình gì xong, y trở về phòng đi ngủ, ngủ thẳng tới sáng mai, dù sao mạch điển thành chẳng có gì giỏi, hắn dựa vào cái gì mà dám làm như vậy với y, y là vì muốn tốt cho hắn, thật sự là làm ơn mắc oán.
Y nôn ra, đem tất cả bữa sáng đều nôn ra hết, bởi vì mùi dầu mỡ trong bữa sáng làm cho y cảm thấy không thoải mái, cổ họng y giật giật vài cái, liền từng cơn nối từng cơn mà nôn ra như điên.
Chờ khi y nôn hết, cả người cũng nhũn ra, trong mắt lại ngập đầy nước mắt khổ sở, cũng không ai đưa khăn cho y lau miệng, hơn nữa y hồng trà y mua có mùi rất chi là kì cục, tại sao không giống như hồng trà sủi bọt mà Mạch Điển Thành mua, y mua chính là hồng trà trái cây, lúc trước Mạch Điển Thành bỏ thêm trái cây trong hồng trà của y, liền biến thành hồng trà trái cây, uống vào không ngọt mà còn rất ngon miệng, bên trong còn bỏ rất nhiều trái cây ngon lạ.
Nhưng mà cái li được gọi là hồng trà trái cây này, giá tiền còn muốn mắc gấp đôi hồng trà bình thường, chẳng những không có trái cây mới lạ, lại còn ngọt thấy mà ghê, hơn nữa còn có mùi người làm ra, khiến cho y vừa mới uống hai ngụm thì liền phải vọt tới bồn cầu mà nôn.
Trải qua ba ngày ăn vô là nôn, tinh thần y cũng trở nên lơ mơ, mặt thật ngứa, như là lại muốn mọc mụn, tinh thần y mệt mỏi, về nhà chỉ muốn ngủ, nhưng mà eo đau lắm lại không có ai giúp y massage.
Lại thêm sau đó, luật sư Mạch Điển Thành thuê đã tới Đài Loan, tìm thẳng tới y, muốn nói về quyền giám hộ đối với đứa con, điều này làm cho Chung Diễm Nhiên càng thêm tức giận, bởi vì hắn mở miệng ngậm miệng chính là quyền thăm hỏi, khẳng định Mạch Điển Thành có tất cả quyền đối với đứa con này.
“Ông Mạch sẽ cho ngài quyền một tháng thăm con bốn lần…” Người nọ thao thao bất tuyệt làm y nghe không kịp, khi nghe thấy câu này, Chung Diễm Nhiên đã nổi cơn thịnh nộ.
Cái gì chứ! Quyền thăm hỏi? Có lầm hay không, phải là y cho Mạch Điển Thành quyền thăm hỏi, lúc nào đến phiên Mạch Điển Thành cho y quyền thăm hỏi.
“Anh ta sẽ cho tôi quyền thăm hỏi?”
Chung Diễm Nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này, xem ra Mạch Điển Thành đã nhận định hắn nhất định phải có được đứa con này, mà hắn sẽ đại nhân đại lương để cho y tới thăm, một tháng có thể được đến thăm con bốn lần, xem như là hắn đối với y khoan hồng độ lượng.
“Đây là con của tôi, không phải của anh ta!”
Y rít gào, mang thai mười tháng là y, nôn đến muốn chết cũng là y, Mạch Điển Thành căn bản chỉ bỏ ra một con t*ng trùng thôi, là hắn tự cho mình đúng rồi.
“Ông Mạch khẳng định đây là con của ông ấy, cũng không cho phép bé lớn lên ở gia đình khác, bị người khác xem thường.” Luật sư của Mạch Điển Thành nói.
“Đây là con của tôi, chẳng có bất kì quan hệ gì với Mạch Điển Thành, ông trở về cứ nói như vậy với Mạch Điển Thành.” Chung Diễm Nhiên hất đầu, y cầm cặp táp đi ra cửa.
Luật sư lắc đầu, “Ngài Mạch không muốn dùng sức mạnh hay thủ đoạn, nhưng mà đến lúc cần phải dùng, ông ấy chỉ quan tâm đến kết quả.”
Bây giờ là cái gì chứ, bắt đầu uy hϊếp y? Câu trả lời của Chung Diễm Nhiên là cầm cặp táp ném thẳng xuống bàn, trên bàn phát ra tiếng phịch nặng nề, y lạnh mặt cười nhạt nói: “Vậy ông nói với Mạch Điển Thành, tôi cũng vậy. Một kẻ chỉ biết kết quả, nói với anh ta đừng tự cho là đúng.”
Y nói xong xoày người đi đến phòng làm việc, tức giận đến toàn thân kiệt sức, một hồi nữa “chuyên gia” đến chăm sóc y do Mạch Điển Thành mời tới cũng bị y tống cổ ra ngoài.
Cái gì chứ, Chung Diễm Nhiên y nếu muốn người khác chăm sóc, bản thân mình không biết tìm người sao? Y cũng không phải không đủ sức thuê người, mà là y không thích người xa lạ làm phiền, càng chán ghét người lạ đυ.ng tới y.
Tên Mạch Điển Thành này là tên khốn nạn mà, y muốn cho hắn biết sự lợi hại của y, không suy nghĩ nhiều, y cầm lấy ống nghe, bấm điện thoại, “Mẹ, con Diễm Nhiên đây, mẹ có thể giúp con cảnh cáo một tên bại hoại không?”
Khu văn phòng sầm uất nhất Newyork, trên vách thủy tinh phản chiếu bầu trời trong trẻo của ngày hôm nay.
Một mùi nước hoa mê người ùa vào, người phụ nữ vóc người cao gầy nhìn sơ qua cũng biết cái mũ trên đầu cũng rất xa xỉ, mái tóc đen xõa xuống vai, trên đôi môi đỏ mọng diễm lệ là màu son mới nhất còn chưa tung ra thị trường, đôi khuyên tai kim cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm cho cô gái trực quầy lễ tân mắt cũng phải nhìn chằm chằm.
Đây đúng là một đại mĩ nữ, so với bất kì người mẫu nào trên thế giới cũng còn muốn đẹp hơn, có khí thế của siêu cấp mĩ nữ.
“Tôi muốn tìm tổng giám đốc Mạch Điển Thành của các cô, cậu ta có đây không?”
Ngay cả lời nói của cô cũng hết sức dễ nghe, mạch dù lấy âm vực của nữ giới mà so sánh, thanh âm của nàng hơi trầm một chút, nhưng là giọng nói khàn khàn này lại tràn ngập gợi cảm.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
Chung Di San nhướng đôi mắt xinh đẹp, “Vui lòng nói với cậu ta, tôi là chị của Diễm Nhiên, cứ như vậy cậu ta nghe sẽ hiểu ngay.” Cô lại bổ sung thêm một câu, “Nếu như cậu ta nghe không hiểu, vậy thì nói với cậu ta, dự án Trân Châu Chi Tinh ở bờ biển Nam Dương.”
Trân Châu Chi Tinh là dự án ở Nam Dương, chính là dự án lớn nhất mà Mạch Điển Thành đầu tư vào gần đây, hắn chuẩn bị đem hòn đảo ở Nam Dương kiến tạo thành khu vui chơi giải trí, sau đó thì thu phí dịch vụ, nghe đồn hợp đồng ghi nhớ đầy nghẹt.
Cô gái trực lễ tân lập tức nối điện thoại nội bộ, mới nói tới ba chữ Chung Diễm Nhiên, Mạch Điển Thành đã muốn gặp người này rồi.
Khóe miệng Chung Di San lập tức cong thành một hình cung, thì thào tự nói: “Uh, cũng không tệ lắm nha, ít nhất vẫn còn đặt Diễm Nhiên ở vị trí đầu tiên.”
Cô đi vào thang máy, đoạn đường đi đến phòng làm việc của Mạch Điển Thành, cô đã lén điều tra qua con người này, cũng nghe qua vô số oán hận của Chung Diễm Nhiên, bất quá hôm nay là lần đầu tiên cô đến để gặp người đàn ông này.
Vòm ngực rộng, khuôn mặt nam tính, không được gọi là anh tuấn như có một cỗ khí thế rất sắc bén, mới vừa rồi khi hắn nghe đến chữ Diễm Nhiên, đã lập tức cho cô đi lến, đối với cô đó là cảm giác rất tốt.
“Tôi là chị của Diễm Nhiên, lần đầu tiên gặp mặt, cậu Mạch.”
Sắc mặt Mạch Điển Thành không có động tĩnh gì, chỉ có khi cô nhắc đến hai chữ Diễm Nhiên, hắn một lộ ra một chút vẻ hung ác nghiến răng nghiến lợi, rồi lập tức bình tĩnh trở lại nói: “Là Diễm Nhiên nhờ cô đến bàn chuyện liên quan đến em bé sao?”
“Không phải, Diễm Nhiên tức giận nên méc với tôi, nói cậu là tên khốn nạn, rồi lại còn khốn nạn tới mức nào nữa, không biết phân biệt tốt xấu, nói tôi cho cậu một bài học cảnh cáo, nó đại khái nói đâu gần một tiếng, tôi thật sợ điện thoại sẽ bị cơn giận của nó đốt cháy luôn.”
Sắc mặt Mạch Điển Thành mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng tay lại siết chặt, “Cho nên cô tới đây có ý gì?”
Chung Di San đi lại ghế salon ngồi xuống, thả lỏng nói: “Diễm Nhiên rất ngốc nhỉ?”
Nhất thời Mạch Điển Thành tưởng rằng mình đang nghe lầm, Chung Di San đang chăm chú nhìn bộ móng tay xinh đẹp của mình, trên khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Nó từ nhỏ chính là một đứa ngốc trong khoản tình cảm, mặc dù sống trong gia đình giàu có, nhưng mà rất ít khi gặp người thông minh như nó, thật ra nó chính là một đứa ngốc, có mấy học vị tiến sĩ lại thình lình gọi điện thoại méc với tôi nó có thai với đàn ông, rồi tên đàn ông ấy có bao nhiêu là nhìn không vừa mắt.”
“Tôi không hiểu ý của cô.” Mạch Điển Thành thản nhiên nói, hắn cũng không thể hiểu được ý của cô trong những lời này.
Chung Di San nói: “Ý của tôi chính là gặp trúng đứa con ngốc về mặt tình cảm này… Khụ khụ…” Cô vợi vàng đổi giọng: “… Em trai, thật sự buồn phiền cậu, nó rất oán giận cậu, còn nói không có cậu thì có bao nhiêu phiền phức, tôi liền mắng nó cần gì phải cùng đàn ông sinh con, nó lại lẩm bẩm gen của cậu tốt.”
Chẳng muốn nghe thêm nữa, Mạch Điển Thành phiền chán nói: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì, nói một lần cho xong đi.”
Lần trước khi hắn rời Đài Loan, Chung Diễm Nhiên làm cho hắn tâm tàn ý lạnh, hắn đối với y tốt như vậy, y hoàn toàn không để vảo trong lòng thì thôi đi, lại còn nói hắn ra ngoài tìm đàn bà, y đến tột cục là có hiểu vì sao hắn lại tốt với y hay không? Không, y không biết, chẳng hề biết một chút nào, bằng không sẽ không nói ra những lời kiểu như vậy.
“Ý của tôi chính là nó là tên ngốc chẳng hiểu tí gì về tình cảm của bản thân, tôi không có cách nào tưởng tượng được một đứa ưa sạch sẽ như nó sẽ cho phép một người đàn ông nó không để vào trong mắt lên giường, đã vậy còn không chỉ có một lần.”
Mạch Điển Thành rùng mình, ánh mắt chém qua Chung Di San, Chung Di San cũng không hề sợ hãi nhìn lại hắn, “Đối với tình cảm nó rất ngu ngốc, trừ biện pháp kí©h thí©ɧ từ bên ngoài, tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác có thể làm cho nó phát hiện ra tình cảm của bản thân.”
Khuôn mặt Mạch Điển Thành lạnh xuống, nhắc tới chuyện này, lại làm cho tâm tình hắn bực bội thêm, “Tôi cũng không cảm thấy y có bất kì tình cảm già với tôi, y còn nói tôi ra ngoài tìm đàn bà, thậm chí tìm đàn ông cũng chả sao cả.”
Chung Di San bày ra tư thế đã hiểu rõ, thở dài nói: “Tôi biết, mấy cái đó tôi đều biết. Nó dùng gần một tiếng oán giận cậu có bao nhiêu xấu xa, rồi lại thêm gần một tiếng nói bản thân làm ơn mắc oán, nó nghĩ cho cậu biết nhiêu thế nhưng cậu lại tức giận đối với nó, tôi nghe xong đều hiểu rõ cả, cậu tức giận cũng rất bình thường, là nó không giống người bình thường thôi.”
Một câu không giống người thường liền phủi sạch trơn những gì hắn làm cho y, Mạch Điển Thành bùng nổ giận dữ nói: “Tôi tức giận là vì y đem tôi biến thành cái gì, tôi khổ sở ở lại Đài Loan chăm sóc y, bất cứ người nào có não, đều biết nói tôi vì sao phải ở lại đó làm quản gia, kết quả là y bảo tôi đi ra ngoài tìm đàn bà phát tiết đi!”
Chung Di San trấn an y: “Đừng nóng giận, cho nên không phải tôi đã tới sao? Chúng ta từ từ giải quyết việc này, cậu làm theo cách của tôi, nhất nhanh cậu có thể biết được nó quan tâm tới câu nhiều thế nào!”
“Không, tôi chịu đủ rồi.” Mạch Điển Thành rít nhỏ, hắn không muốn mất thêm nhiều thời gian với Chung Diễm Nhiên.
“Thử một chút thôi là được, cậu nhất định sẽ kinh ngạc.” Chung Di San mỉm cười nói: “Tôi định, trước tổ chức một buổi tiệc, phải ở nơi xa hoa nhất, thêm mấy phóng viên báo lá cải không biết sợ là gì, sau đó lại làm ra vài tin tức thật thật giả giả…”
“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?” Mạch Điển Thành tỉnh táo hỏi
Chung Di San cười ngọt ngào: “Đương nhiên là sẽ làm ra chuyện khiến cho Chung Diễm Nhiên phải khóc ba ngày ba đêm rồi.
Mạch Điển Thành trợn trắng mắt, nói không nên lời