Chương I
"Ngô .... —— da ngươi thật mềm mại. . ." giọng nói và hơi thở của hắn mang vài tia hưng phấn.
Giang Viễn Lưu bị ép vào tường, hai tay cậu đặt lên tường, phía sau là thân thể của một tên con trai, cậu khẽ trở mình, trợn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trần nhà thực bẩn, vách tường cũng thực bẩn, cậu tuyệt đối không muốn mặt mình chạm phải vách tường bẩn như vậy, nhưng là kẻ sau lưng cậu càng lúc càng ép chặt hơn, cả người cậu sắp bị người kia ép sát vào tường.
"Học trưởng, chờ một chút, ngươi sắp tham gia trận đấu mà." Giang Viễn Lưu muốn làm dịu tình hình, tốt nhất là khiến cho kẻ này biết khó mà lui.
Người được gọi là học trưởng thân hình cao to, cơ thể rắn chắc, hắn khẽ cúi đầu, hít sâu những sợi tóc mang mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu của Giang Viễn Lưu.
Trong lòng Giang Viễn Lưu không ngừng nhắc nhở bản thân, từ một đến một trăm , cố gắng ngăn cản chính mình không làm ra hành động không tốt gì, ví dụ như đẩy ngã tên đầu heo này xuống sàn nhà, hoặc là đá vào nơi rất quan trọng của hắn.
"Ta biết ngươi thầm mến ta, bằng không như thế nào lại biết ta một lát nữa sẽ tham gia trận đấu, ngươi thường đến nhìn ta đúng không?" Tên học trưởng trưng ra vẻ mặt tự cho là đúng. [aka tự sướng]
Không đúng, ta chỉ là một người qua đường bình thường đi ngang qua sân thể thao, căn bản không hề chú ý bộ dạng học trưởng tròn méo ra sao. Trên cơ bản, cậu hoàn toàn không muốn nhìn con trai làm gì, bởi vì như thế sẽ khiến cậu muốn nôn, dù sao từ nhỏ đến lớn, Giang Viễn Lưu đã bị vô số kẻ dây dưa quấy rối.
"Yên tâm, học trưởng, ta không có thầm mến ngươi."
Giang Viễn Lưu dùng lời lẽ rõ ràng để giải thích, nhưng cậu càng giải thích lại càng phản tác dụng, làm cho kẻ sau lưng cậu trở nên xúc động. "Có, ngươi có, ta biết ngươi thường đi qua sân thể thao để nhìn ta."
Không đúng, cậu muốn về nhà nhất định phải đi ngang nơi đó! Nếu hắn dựa vào việc này mà nói cậu thầm mến hắn, vậy tất cả người mà cậu gặp trên đường về nhà ai cũng có thể nói Giang Viễn Lưu thầm mến bọn họ.
Cậu nhớ lại cuộc họp gia đình gần đây, ba quy định vừa được đặt ra dành riêng cho cậu.
Thứ nhất, bất luận trong tình huống gì, tuyệt đối không thể động tay động chân đánh người; thứ hai, khi bị quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©, có thể tránh thì tránh, có thể trốn thì trốn; thứ ba, nếu còn dám bị đuổi học, cậu liền lập tức cút ra khỏi nhà, trong nhà tuyệt đối không cho phép có một người đã bị đuổi học mười lần.
Cậu đã bị đuổi học chín lần, nếu bây giờ vì động tay động chân mà bị đuổi học lần nữa, cậu có thể tưởng tượng được sự châm chọc khıêυ khí©h của chị gái, cảnh cha mẹ mắt to trừng mắt nhỏ, còn có ánh mắt nhạo báng của em gái mình.
"Học trưởng, ngươi làm ơn thả ta ra được không? Ta thật sự không có ý gì đối với ngươi."
Muốn nôn, cậu có thể cảm nhận được bộ phận ghê tởm của phái nam đang chạm vào mông mình, nếu là trước kia cậu đã sớm động thủ, bây giờ vì không muốn bị đuổi học, không muốn gây rắc rối gì nên cậu mới miễn cưỡng nhẫn nại, nhưng là hai tay cậu đã siết chặt thành nắm đấm.
Khi còn nhỏ, Giang Viễn Lưu là một cao thủ bơi lội, nhưng mỗi khi bơi lội, chỉ cần vừa cởϊ qυầи áo, mặc một cái quần bơi nhỏ, liền lập tức thu hút một đống người đồng tính biến thái, vậy nên sau đó cậu không bơi lội nữa, đổi sang đánh quyền anh, nhưng khi nửa người trên trần trụi đánh quyền anh, ngay lập tức lại bị một đống con trai người đầy mồ hôi nhìn chăm chú, cậu cũng không thể đem từng người muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© mình làm bao cát để đánh, vậy thì có thể chơi bóng rổ phải không?
Bóng rổ còn thảm hại hơn, khi đang chạy nhanh trên sân bóng, cậu thường bị người khác "ăn đậu hũ", có khi là người bên đội đối phương, nhưng đồng đội cậu lại càng tích cực hơn. Cậu tức giận, chuyển sang tham gia chơi bóng chày đi! Cậu không tin lúc chạy trên sân, trên người toàn là đất cát và bụi lại có tên con trai nào muốn chạm vào cậu.
Có điều Giang Viễn Lưu đã quá coi thường "lời nguyền" trời sinh của mình, gương mặt cậu đầy bụi chạy trên sân càng kí©h thí©ɧ dục vọng của những tên con trai kia, nghe đồn quần áo dính đầy mồ hôi và bùn đất của cậu được ngầm rao bán với giá vài ngàn tệ, vậy nên có người trộm đi để bán, có khi còn bán được với giá cao hơn.
Nghĩ đến những người mua quần áo của mình, nhìn chúng để tưởng tượng đang làm chuyện gì đó với cậu, Giang Viễn Lưu liền muốn nôn, mà người bán còn dùng vẻ mặt cao hứng vui vẻ nói cho cậu biết một đạo lý lớn, ý đồ muốn đem hành vi của mình trở thành việc nên làm.
"Ngươi muốn bọn họ quấy rối tìиɧ ɖu͙© ngươi, hay là cho bọn họ một chút ảo tưởng gì đó, giải quyết sự khô nóng trong cơ thể bọn họ, như vậy họ sẽ không ra tay với ngươi, không phải ngươi càng được an toàn hơn sao? Ngươi xem, ta tận tâm bảo vệ ngươi, ta thực là người bạn tốt của ngươi a."
Câu trả lời của Giang Viễn Lưu là cuồng loạn mắng lớn mấy từ hỗn trướng, hỗn đản... Tên hỗn đản kia nắm lấy hai tay đang quơ loạn xạ của cậu, cười hì hì lướt qua người cậu, thân thủ mạnh mẽ, hơn nữa còn có khả năng vận động nhanh nhẹn, tuyệt đối không thể dễ dàng để cậu đánh trúng, điều này khiến Giang Viễn Lưu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta không sợ chết còn nói tiếp: "Người bị ngươi đánh có thể bán không nhỉ? Nhất định có rất nhiều người muốn mua cảm giác bị ngươi đánh, bọn họ nhất định sẽ rất say mê, đến lúc đó ta có thể kiếm tiền để mua những thứ ta đang muốn mua rồi."
"Ngươi chết đi, tên hỗn đản này."
Giang Viễn Lưu tức giận mắng to, đối phương chỉ cười ha ha, lo đếm tiền của mình, đây chính là hàng xóm của cậu, thanh mai trúc mã của cậu, cũng là người duy nhất trên thế giới có thể hoàn toàn không có hứng thú với cậu.
Ít nhất cậu ta chưa từng nhìn cậu chằm chằm rồi chảy nước miếng, ngẩn người ngu ngơ hay cười ngớ ngẩn trước mặt cậu, thậm chí chưa từng muốn xâm phạm cậu, ngoại trừ việc cậu ta thường ngầm chụp hình Giang Viễn Lưu để bán lấy tiền.
"Nhĩ hảo hương a, Tiểu Lưu, thật sự thơm quá. . ."
Hai tay Giang Viễn Lưu siết chặt đến mức phát run, vì tên học trưởng giống như con tinh tinh này muốn cởϊ qυầи áo của cậu, lúc cậu đang chuẩn bị trốn chạy, bỗng dưng có người bước vào cái WC nhỏ bé này.
Học trưởng hoảng sợ, tránh xa cậu một chút, ít nhất không ép cậu sát vào tường nữa, tên con trai vừa bước vào kéo xuống khóa kéo, bắt đầu đi vệ sinh, Giang Viễn Lưu nín thở, nhỏ giọng phát ra âm thanh cầu cứu.
"Cứu ta đi, A Đạt."
"A?"
Lâm Thành Đạt rốt cuộc quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một ly nước sôi khó uống muốn chết.
"Cứu ta đi, ta không thể đánh người, mẹ ta nói nếu ta đánh nhau nữa thì ta nhất định sẽ chết." Cậu nói ra quy định vừa được ban hành sau cuộc họp gia đình hôm qua với Lâm Thành Đạt, hi vọng vì hai người là thanh mai trúc mã mà cậu ta sẽ cứu mình.
Sau khi đi vệ sinh xong, Lâm Thành Đạt chậm rãi kéo khóa quần. "Bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?" Giang Viễn Lưu sửng sốt.
"Hai ngàn tệ, ta liền cứu ngươi."
Giang Viễn Lưu tức giận đến phát run."Tiền tiêu vặt một tháng của ta mới được một ngàn tệ, cho ngươi hai ngàn, ta uống gió Tây Bắc sống qua ngày chắc!"
Lâm Thành Đạt khẽ đưa tay vuốt cằm, gương mặt cậu ta mặc dù không đến mức đẹp trai, nhưng cũng có vẻ nhìn thuận mắt, hiện tại lại lộ ra vẻ mặt cười gian. "Có thể trả góp a, mỗi tháng năm trăm tệ."
"Ngươi là con quỷ tham tiền, ta chuyển trường, ngươi cũng chuyển trường theo, ngươi muốn chuyển trường mười lần sao?"
Cậu gầm nhẹ, người này căn bản là luôn đi theo cậu, chỉ cần cậu chuyển trường, Lâm Thành Đạt liền chuyển trường theo, người như Lâm Thành Đạt, thành tích học tập không tồi, thể thao cũng rất tốt, cho đến bây giờ chưa từng tạo ra lỗi lầm gì quá lớn thì tại sao phải chuyển trường, tuyệt đối là để cười nhạo cậu.
Lâm Thành Đạt nhún nhún vai, "Không có cách nào khác, ngươi là áo cơm cha mẹ của ta, ít nhiều mỗi tháng ngươi đều khiến cho ta có đầy tiền trong túi, nếu tháng trước ngươi để cho ta bán qυầи ɭóŧ cũ của ngươi, ta sẽ mua di động mới tặng lại cho ngươi, chỉ tiếc ngươi quá keo kiệt, tình nguyện đốt qυầи ɭóŧ cũng không muốn kiếm tiền."
Nói đến chuyện này, cậu ta liền than thở, mất tiền, tan nát cõi lòng a! Nhưng mặt Lâm Thành Đạt lập tức lại trở nên hớn hở, may mà cậu ta thông minh nghĩ đến một chiêu khác, vẫn có thể kiếm được tiền.
"Bất quá ta lấy qυầи ɭóŧ cũ của mình, giả vờ là của ngươi, bị bẩn một chút còn bán được mười ngàn nhân dân tệ!" Cậu ta cảm thán nói: "Chậc chậc, không thể ngờ rằng mị lực của ngươi lớn thế này, ngay cả qυầи ɭóŧ cũ ta mặc đã nhiều năm cũng có thể bán được giá cao như vậy. . ."
Lửa giận trong mắt Giang Viễn Lưu bùng lên, cậu rốt cuộc hiểu được tại sao tháng trước những người thường quấy rối tìиɧ ɖu͙© mình luôn nhìn mông cậu, bọn họ không phải chỉ nhìn mông mà thôi, mà còn là đang tưởng tượng cảm giác qυầи ɭóŧ mặc trên người cậu.
"Tên hỗn đản này, ta gϊếŧ ngươi —— "
Giang Viễn Lưu tiến lên phía trước, mặc kệ tên học trưởng quấy rối tìиɧ ɖu͙© kia, mà sát khí cùng sự kiên quyết mạnh mẽ của cậu thực kinh người, học trưởng trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, thân hình Lâm Thành Đạt rất nhanh dời đến cửa. "Làm ơn đi, Tiểu Lưu, học sinh trường này còn chưa mua hình chụp của ngươi, hơn nữa ta đang muốn rửa những tấm ảnh lúc trước, ngươi cố gắng đi dạo vài vòng quanh trường đi, làm cho tất cả con trai trong trường đều biết đến ngươi, như vậy khách hàng của ta mới có thể tăng lên."
"Ngươi đừng chạy, tên hỗn đản này ——" cậu ta càng nói chỉ càng khiến cậu tức giận.
Cậu chạy đến phía trước, nhưng Lâm Thành Đạt lại dễ dàng chạy nhanh hơn, Giang Viễn Lưu tức giận đuổi theo phía sau, cậu thề hôm nay nhất định phải làm thịt Lâm Thành Đạt.
"Tiểu Lưu, có cần phải tức giận như vậy sao? Cẩn thận a, phía trước có tảng đá, đừng té ngã, lỡ như gương mặt xinh đẹp của ngươi bị thương sẽ rất đáng tiếc."
Câu tiếp theo mới là trọng điểm, "Sẽ làm ta không kiếm được tiền."
"Ngươi đứng lại đó cho ta, hỗn đản A Đạt —— "
Cậu vừa chạy vừa thở hổn hển, Lâm Thành Đạt quay đầu lại phất phất tay, "Đừng đuổi theo nữa, ngươi không đuổi kịp ta đâu, chừa chút thể lực để đối phó những người muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© ngươi thì tốt hơn."
"Đứng lại. . . Đứng. . ." Cậu thở hổn hển a, như thế nào chỉ có mình cậu thở hổn hển còn Lâm Thành Đạt lại không hề bị như vậy.
Giang Viễn Lưu chạy hơn phân nửa sân trường, đã muốn không thở nổi, vậy mà Lâm Thành Đạt còn tiếp tục chạy nửa phần sân còn lại, cậu không để ý tình trạng thở không nổi của mình, vẫn điên cuồng đuổi theo, đuổi tới cửa sau trường học, đã muốn không còn sức để thở.
Lâm Thành Đạt cách xa cậu mười bước, vẻ mặt cậu ta vô cùng bình thản, ngay cả mồ hôi cũng không hề chảy, Giang Viễn Lưu oán hận nghiến răng nghiến lợi, thể lực của Lâm Thành Đạt rất tốt, hơn nữa là loại vô cùng tốt, trước kia cậu ta là đối tượng mà Giang Viễn Lưu sùng bái, bất luận làm cái gì đều vừa nhanh vừa tốt.
Không thể ngờ được thần tượng cậu từng sùng bái hiện tại lại luôn dùng cậu để kiếm tiền, cậu không chỉ muốn cậu ta biến mất mà thôi, còn muốn làm thịt Lâm Thành Đạt nữa.
"Tiểu Lưu, chạy quanh sân trường một vòng thế này, ta tin tưởng sắc đẹp của ngươi nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý, ta về nhà rửa hình, ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Cậu ta cười hì hì nói: "Đúng rồi, ta mới vừa giúp ngươi thoát khỏi tên sắc lang kia, nhớ rõ mỗi tháng phải trả ta năm trăm tệ đó."
"Trả cho ngươi cái rắm, lần sau đừng để cho ta gặp, ta nhất định giết chết ngươi."
Giang Viễn Lưu vừa thở vừa nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thành Đạt vỗ vỗ mông chạy đi, cậu thề một ngày nào đó, nhất định phải trừng trị Lâm Thành Đạt, không trừng trị cậu ta, cậu thề không làm người.
Bất quá cậu quay đầu nhìn lại, tên học trưởng sắc lang chết tiệt kia thật sự không thấy đâu nữa, ha ha ha, xem ra cậu lại vượt qua một kiếp nạn rồi.
Sắc đẹp.
Giang Viễn Lưu hoàn toàn nhìn không ra mình có sắc đẹp gì, chẳng qua chỉ là tác dụng của "lời nguyền" quá mạnh, tan học trở về nhà, sau khi thoát khỏi một đống sắc lang, cậu ở trong phòng tắm tắm vòi sen.
Tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Giang Viễn Lưu nhìn chính mình trong gương, bộ dạng cậu không xấu, nhưng ngoại trừ điều đó ra, cậu thật sự nhìn không ra chính mình có chỗ nào có thể so sánh với con gái, khiến cho một đống con trai quấn quít lấy cậu.
Sinh ra liền có thể chất dị thường hấp dẫn phái nam, được người họ Giang bọn họ gọi là "chúc phúc của nữ thần", nghe kể là trước kia tổ tiên của họ, không biết người nào may mắn gặp được nữ thần trong truyền thuyết Trung Quốc từ xa xưa, sau đó nữ thần đã hứa con cháu sau này sẽ có người có thể có sự chúc phúc là được toàn bộ phái nam say mê.
Vậy nên mẹ nói đây là một loại "chúc phúc", cậu cố tình gọi là "lời nguyền".
Từ nhỏ đã bị con trai theo dõi, tiểu học bị biếи ŧɦái kéo vào phòng trống; cấp hai bị từng tên con trai đều chảy nước miếng khi đến gần; ngay cả cấp ba hiện tại, càng ngày càng có nhiều người muốn quấn quít lấy cậu. Kiếp trước cậu đã làm điều gì xấu xa, loại "chúc phúc" biếи ŧɦái này rốt cuộc có cái gì tốt.
"Tiểu Lưu a —— "
Lâm Thành Đạt leo vào từ cửa sổ, bình thản tự nhiên ngồi trên giường Giang Viễn Lưu, lật mấy cuốn truyện tranh ở đầu giường, nhà hai người bọn họ ở cạnh nhau, hơn nữa cửa sổ phòng cậu vừa vặn đối diện của sổ phòng Lâm Thành Đạt, nếu mở cửa sổ ra, hai người có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau, Lâm Thành Đạt không khách khí xoay người lại, tìm bánh kẹo trong phòng cậu.
"Sản phẩm của Nhật ăn thật ngon!"
Lâm Thành Đạt mở gói đồ ăn vặt rất đắt tiền mà gần đây cậu mới mua ra, Giang Viễn Lưu nhanh chóng giật lại.
"Ai cho ngươi ăn đồ ăn vặt của ta."
"Ta lại chưa ăn đậu hủ ngươi, làm gì tức giận như vậy, ngươi nóng tính quá."
Cậu ta nói toàn những lời không hay, Giang Viễn Lưu tức giận giơ chân đá. "Đây là đồ ăn vặt ta tiết kiệm tiền để mua, không phải là để cho loại người xấu xa như ngươi ăn, ngươi biến đi cho ta!"
Lâm Thành Đạt giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, bỗng nhiên kêu to, nhìn cậu khi không mặc áo, "Tiểu Lưu, da của ngươi tại sao lại trắng như vậy? Ngươi có thể chụp SKII*, ngươi so với Tiêu Sắc, Tiểu Tuyết còn trắng hơn."
Cậu gầm lên, đánh vào mũi Lâm Thành Đạt, cậu cũng muốn da đen, chính là phơi nắng không đen, ngủ một đêm lại trắng như cũ, cậu thật muốn nôn! "Không được nói ta trắng, ta giống con gái, dám vi phạm các điều cấm kỵ này, ta liền làm thịt ngươi."
Lâm Thành Đạt cầm lấy máy ảnh, đây mới là mục đích của cậu ta khi đến đây hôm nay.
"Chụp một tấm ngươi vừa tắm xong, có thể chứ?"
"Đầu heo, đương nhiên không thể, ngươi cút cho ta, nghe thấy không?"
"Ta sẽ chụp ngươi thật đẹp!" Tên đầu heo càng nói càng kỳ cục.
Giang Viễn Lưu giật lấy máy ảnh, quăng xuống đất, Lâm Thành Đạt rốt cuộc cũng im miệng.
"Đừng đập phá nữa, ngồi xuống đi, làm gì lại tức giận dữ vậy." Cậu ta ngồi xuống bên cạnh mình, cơn tức của Giang Viễn Lưu rốt cuộc giảm bớt, khẽ ngồi xuống.
Bên cạnh có một đứa con trai bình thường, sẽ không nhìn cậu mà chảy nước miếng, thỉnh thoảng nghe cậu than phiền, đây chính là lý do tại sao dù Lâm Thành Đạt làm cậu tức giận vô số lần, Giang Viễn Lưu vẫn có thể làm bạn bè với Lâm Thành Đạt.
Cậu thất bại nói: "Ta lại bị quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© . . . Ta cùng học trưởng kia căn bản không nói chuyện nhiều, thậm chí chưa từng cười với hắn, vận mệnh của ta vì sao lại biến thành thế này?"
Lâm Thành Đạt khẽ ân hừ hai tiếng đáp lại, nhưng tay cậu ta lại bắt đầu cầm lấy gói đồ ăn vặt thực đắt tiền của Giang Viễn Lưu, một bên không ngừng nhét vào miệng mình, một bên mồm miệng không rõ khuyên giải cậu.
"Dù sao từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, ngươi cũng phải thích nghi đi."
"Cái gì gọi là thích nghi, ta hoàn toàn không cần loại chúc phúc biếи ŧɦái này. A Đạt, ta muốn quen bạn gái, muốn quen ... ác." Hy vọng nhỏ bé này của Giang Viễn Lưu lại vĩnh viễn không thể thực hiện được.
"Nhưng mà con gái đều không có hứng thú với ngươi a, giống như trong mắt các bạn nữ, ngươi chính là chị em gái tốt của họ. Tiểu Lưu, từ bỏ đi, ai bảo bộ dáng ngươi là loại ngây thơ đáng yêu."
"Ta muốn làm con trai chân chính!" Giang Viễn Lưu cũng bắt đầu lấy đồ ăn vặt bỏ vào miệng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy thù hận nhớ lại quá khứ. "Ô ô. . . Ta sao lại bi thảm như vậy, tại sao các bạn nữ đều cảm thấy ta là chị em tốt của họ, ta trở thành người nghe họ tâm sự, mà không phải là trong lòng họ tràn ngập hình ảnh ta? Khi mẫu giáo thì có Lanh Canh, năm lớp hai có Hoa Hoa, lớp bốn Tiểu Khiết, lớp năm Tiểu Châu, trung học có. . ."
"Ngươi nhớ rõ ràng như vậy để làm gì a?"
Miệng Lâm Thành Đạt nhét càng nhiều đồ ăn vặt, những bạn nữ đó cậu ta hoàn toàn không nhớ rõ, vậy nên nói đôi khi Tiểu Lưu rất giống con gái, lòng dạ hẹp hòi, loại chuyện này cũng nhớ rõ ràng.
Giang Viễn Lưu dùng loại ánh mắt chứa đầy thù hận trừng mắt nhìn Lâm Thành Đạt, khó chịu giật lấy đồ ăn vặt. "Ăn ít thôi, cái này rất đắt tiền."
"Keo kiệt, ngươi không giống con trai a."
Giang Viễn Lưu vừa ghen tị, vừa hâm mộ Lâm Thành Đạt có màu da mạch nâu, không phải trắng, nhưng cũng không tính là đen, bề ngoài cậu ta tạo cho người khác một loại ấn tượng rất khỏe mạnh, đầy sức sống, còn ánh mắt, nếu không lộ ra vẻ yêu tiền đến chết cũng mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, người cậu ta lại cao, chỉ cần khi nói chuyện không cần không nghiêm túc như vậy, nói chuyện không cần lúc nào cũng đòi tiền, cậu ta thoạt nhìn chính là một nam tử hán. [X-man, đàn ông đích thực B-)]
"Ô ô. . . Ta không cần giống con gái, ta muốn giống con trai bình thường."
Lâm Thành Đạt nhún vai, cậu ta thập phần tiêu sái, loại khí chất tiêu sái này không có ở những đứa con trai cùng tuổi bình thường, khiến cho cậu ta thoạt nhìn có một chút bất cần đời và tuấn dật.
"Ta cũng không biết ngươi đẹp chỗ nào, vì sao nhiều người lại muốn " ha " ngươi như vậy a?"
Chính cậu cũng không biết a, ai, Giang Viễn Lưu ăn không ngon miệng, đặt gói đồ ăn xuống. "A Đạt, ngươi không muốn quen bạn gái sao? Nhiều con gái thích ngươi như vậy, vì sao ngươi không muốn quen bạn gái?"
Lâm Thành Đạt suy nghĩ một chút, hiếm khi trả lời một cách đứng đắn, nếu là người khác hỏi cậu ta, cậu ta còn lười trả lời loại câu hỏi nhàm chán thế này, nhưng Tiểu Lưu là bạn tốt, nên cậu ta mới trả lời nghiêm túc.
"Nên nói như thế nào a, chắc là vì tâm không động, hơn nữa quen bạn gái phải tốn tiền, ta không muốn chi tiền cho người khác, ta chỉ muốn chi tiêu cho bản thân, làm gì phải tiêu tiền cho người ta không thích, ta cũng không phải là người có rất nhiều tiền."
Nói đến nói đi, Lâm Thành Đạt chỉ là không muốn tốn tiền, này gọi là keo kiệt.
"Ngươi là tên tiểu nhân ích kỷ, rốt cuộc là đẹp chỗ nào, ta thật sự muốn...trở thành ngươi a. . ." Giang Viễn Lưu nhìn trời hò hét, nắm lấy cổ áo Lâm Thành Đạt, Lâm Thành Đạt vội vàng đẩy tay cậu ra. "Làm ơn đi, ta không muốn đụng chạm tiếp xúc gì với con trai, không thích."
Giang Viễn Lưu bất mãn nói: "Ngươi nói thực xấu xa. Nhìn thấy ta bị người khác quấy rối tìиɧ ɖu͙©, ngươi không muốn giúp ta sao?"
Lâm Thành Đạt trả lời thành thật, thậm chí còn bình thản cười trộm, hiển nhiên đã coi những tình huống oái ăm mà cậu gặp phải là một vở kịch để xem, hơn nữa nội dung càng đặc biệt càng ly kỳ, cậu ta lại càng thích thú.
"Sẽ không a, kỳ thật là khá buồn cười. Chỉ cần ngươi vừa xuất hiện, toàn bộ ánh mắt của đám con trai tựa như bị trúng tà, đều nhìn chăm chú vào ngươi, Tiểu Lưu, ta thật sự nhìn không ra ngươi có chỗ nào hấp dẫn phái nam a."
"Tên hỗn đản này, ngươi căn bản là đang cười nhạo ta." Ngay cả tức giận cũng lười, mười mấy năm qua, đây là giọng điệu nói chuyện của Lâm Thành Đạt, cậu cũng không biết là có cái gì không đúng.
"Này cho ngươi, dùng để phòng thân."
Lâm Thành Đạt lấy ra một cái chai nhỏ, không cần lập đi lập lại rằng cậu ta không phải bạn tốt, cậu ta đã dùng tiền kiếm được bằng mồ hôi công sức của mình [O.o] để giúp Tiểu Lưu mua cái này để phòng thân, như vậy là có đủ nghĩa khí rồi.
"Đây là cái gì?"
Nhìn Lâm Thành Đạt lấy ra cái chai nhỏ, Giang Viễn Lưu tò mò hỏi, Lâm Thành Đạt nói: "Chai xịt để chống sắc lang." **
"Hữu dụng sao?" Giang Viễn Lưu hoài nghi hỏi.
"Tất nhiên, ngươi vẫn nên tìm một người bạn trai mạnh mẽ để bảo vệ ngươi thì tốt hơn. Ta cảm thấy một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ trở thành "hoa đã có chủ", chỉ là ta không biết được là tên con trai nào sẽ yêu một con khỉ nhỏ bướng bỉnh như ngươi." Cậu ta nói tiếp vài câu,
"Trước tiên phải khẳng định, tuyệt đối không phải là ta, ta hoàn toàn không có hứng thú với ngươi."
Lâm Thành Đạt nói chắc chắn tựa như một lời tiên đoán, làm cho Giang Viễn Lưu nhanh chóng tức giận, cậu đem chai nhỏ đưa trả lại cho Lâm Thành Đạt. "Miệng ngươi đừng nói chuyện xui xẻo, ta không cần con trai, ta muốn quen bạn gái!"
"Ngươi không có khả năng quen bạn gái, đừng hy vọng nữa! Tìm một người có tiền có thế, yêu hắn đi, với "chúc phúc" của ngươi, hắn nhất định sẽ mê luyến ngươi cả đời."
Càng nói càng ghê tởm, Giang Viễn Lưu tức đến phát run, cậu một cước đá mạnh vào bụng Lâm Thành Đạt, Lâm Thành Đạt hét to một tiếng, con khỉ nhỏ bướng bỉnh này, càng lúc càng không chịu nghe lời thực tâm của người khác.
Lâm Thành Đạt bất mãn nói: "Ngươi làm gì vậy? Bây giờ ngay cả lời nói thật cũng không thể nói hay sao?"
"Ngươi cút cho ta! Ta muốn tuyệt giao với ngươi, trong vòng mười ngày sẽ không nói chuyện với ngươi!"
Lâm Thành Đạt đứng lên, vỗ vỗ bụng, dù sao Giang Viễn Lưu tức giận một đêm, ngày mai liền không nhớ rõ, cá tính của cậu chính là kiểu dễ dàng tức giận nhưng cũng rất dễ dàng quên đi.
Cậu ta nhảy cửa sổ để trở về phòng mình, đóng cửa sổ lại, Giang Viễn Lưu lập tức đưa tay giữ lấy cửa sổ, Lâm Thành Đạt không kiên nhẫn mở cửa ra, cậu ta từ trước đến nay không bao giờ giả vờ trước mặt Giang Viễn Lưu, không giống những tên con trai khác, quan trọng là hoàn toàn không muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© cậu; thỉnh thoảng sẽ dùng vẻ mặt nịnh bợ để mong cậu đáp ứng điều gì đó. Lâm Thành Đạt cho đến bây giờ đều không có cảm giác gì đối với cậu, hơn nữa ngữ khí thường là giống như đang kinh doanh, buôn bán.
"Chuyện gì nữa? Không phải mới vừa nói tuyệt giao sao?"
Giang Viễn Lưu cắn cắn môi, nói: "A Đạt, ngươi quen biết nhiều người, giúp ta giới thiệu bạn lớp trưởng tóc dài kia được không?"
"Là ai a? Ta quen biết người đó sao?" Lâm Thành Đạt tỏ vẻ không hiểu gì cả, cậu ta thật sự không biết Giang Viễn Lưu đang nói tới ai.
Giang Viễn Lưu dậm chân, "Hai ngày nay ta thường nhìn thấy ngươi nói chuyện với bạn ấy!"
"Có sao? Rốt cuộc là ai? Ngọai trừ khách hàng ra, ta không thật sự nhớ mặt người khác."
Giang Viễn Lưu thật muốn đá chết cậu ta, ngoại trừ việc kiếm tiền, Lâm Thành Đạt căn bản là không nghiêm túc làm chuyện gì khác, thực không hiểu được cậu ta muốn có nhiều tiền như vậy để làm gì, để dành tiền mua quan tài sao? Cậu cố tình nghĩ một cách ác độc.
"Chính là lớp trưởng đó, giúp ta giới thiệu chút đi."
Lâm Thành Đạt khẽ nheo mắt, lộ ra vẻ mặt gian ác, "Bao nhiêu tiền?"
"Gì?"
"Bà mối cũng cần tiền lì xì, người giới thiệu không cần tiền chắc?"
Giang Viễn Lưu bị cậu ta làm cho tức giận muốn chết, tên tiểu nhân đòi tiền chết tiệt này, "Ta không có tiền. Ngươi cũng không phải không biết, nhà ta cho tiền tiêu vặt rất nghiêm a."
"Vậy chụp tấm hình ngươi đang tắm để kiếm tiền đi, muốn không?"
"Đương nhiên không cần!" Giang Viễn Lưu gầm nhẹ, cậu cũng không có bị điên, đem hình chụp khi cậu đang tắm lan truyền ra ngoài, chỉ biết sẽ có càng nhiều người muốn "phao" ***cậu hơn thôi.
______________________________________________________________________
*SKII: ta đoán là kiểu như play boy ớ XD~ Còn mấy em Sắc, Tuyết gì đó tất nhiên là người mủ, nhầm, người mẫu =]]
** giải thích đơn giản thì chắc nó là loại chai xịt cay thường thấy trong phim Mĩ ý B-)
*** "phao": từ ngữ chuyên môn chắc ai cũng hiểu *cười nham nhở*