Hàn Độc Cốt Đinh mặc dù đã bị nhổ bỏ nhưng hàn độc đã sớm xuyên vào kinh mạch nội tạng, căn bản không có cách nào diệt trừ.
Sinh ra một loại đau khổ giày vò không thể nào chịu được.
Thái Hòa chân nhân sau khi biết được dặn dò Cửu Phương Uyên không được tìm đến cái chết, sống sót so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn, ngay cả sau khi độ kiếp thất bại vẫn còn băn khoăn chuyện này, buộc Cửu Phương Uyên thề với trời cao cho dù không muốn sống cũng phải chờ tham gia lễ vãng sinh của lão xong.
Cái này trở thành hơi thở cuối cùng kéo Cửu Phương Uyên sống tiếp.
Núi Thương Vân Khung Lư quanh năm không tìm thấy tia nắng ấm áp nào, Cửu Phương Uyên hằng đêm chịu đựng đau khổ của hàn độc, tuân thủ nghiêm ngặt lời thề chờ đợi ba năm ròng rã.
Mãi đến ngày hôm qua khi Đoạn Thập Lệnh mang tin tức của lễ vãng sinh đến, đáy lòng Cửu Phương Uyên mới cảm thấy được giải thoát, hắn ở thế gian này đã không còn vướng bận, thời gian ba năm này đã trả xong nợ.
Cửu Phương Uyên quyết định ở lễ vãng sinh của Thái Hòa chân nhân chấm dứt hết mọi chuyện, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy chân tướng của Hồng Hoang bí cảnh năm đó.
—— chân tướng tối tăm, máu chảy đầm đìa.
***
"Tiên môn đệ nhất công tử? Không bằng gọi tiên môn đệ nhất mỹ nhân còn chuẩn hơn."
"Ha ha ha ha, nói có lý!"
"Cửu Phương công tử xinh đẹp như hoa, dung mạo xuất chúng so với nữ tử còn muốn hơn ba phần, nhìn dáng vẻ đó đi..."
Được tu giả ngưỡng mộ đi nữa, dù cho có da dẻ tốt nhưng nếu không có linh lực tu vi cũng chỉ có thể trở thành bùn nhão dưới chân kẻ khác.
Đến lúc đó đẹp sẽ trở thành một loại sai lầm, người người đều có thể giày vò.
Da^ʍ từ diễm ngữ dơ bẩn lỗ tai, đáy mắt Cửu Phương Uyên hiện lên một chút không vui, lạnh lùng nhìn kẻ ác ý trêu đùa trong đại điện, lễ vãng sinh sắp bắt đầu, hắn không muốn gây chuyện vào lúc này.
"Chư vị đang nói gì vậy, có thể nói cho bản tọa nghe một chút hay không?"
Đoạn Thập Lệnh ngọc quan huyền y đứng ở bên cổng nhướng mày giống như cười mà không phải cười, không thiện ý nghe thêm.
Đám người ngậm miệng, đột nhiên có người châm chọc nở nụ cười: "Cũng chỉ là đùa một chút, Đoạn tông chủ sẽ không coi là thật nhỉ? Vả lại Uyên công tử cũng không phản bác, có lẽ hắn cũng thích tên gọi mới này nha."
Âm thanh nghe quen tai, Cửu Phương Uyên giương mắt nhìn, là kỳ tài không phải đời nào cũng thấy của Tam Tra Kiếm Phong, Khúc Hữu Cố.
Tính tình Khúc Hữu Cố nổi tiếng thẳng thắn, lúc này âm dương bát quái nói như vậy, ngược lại vượt khỏi dự đoán của Cửu Phương Uyên, hắn suy nghĩ một chút liền rõ nguyên nhân, bình tĩnh gọi thẳng tên: "Khúc Hữu Cố, ta không thích."
Khúc Hữu Cố tự xưng là Tửu Trung kiếm khách, hành tẩu ở thế gian chỉ đeo một thanh kiếm, mang một bầu rượu, hắn ôm kiếm đứng đó, nghe vậy từ xa xa nhìn lại, giễu cợt một câu: "Uyên công tử cũng biết tên của tại hạ sao?"
Lời này hơi khó hiểu, vẻ mặt Cửu Phương Uyên tự nhiên, bình tĩnh nói: "Ba năm trước đây ngươi và ta từng gặp nhau, ta vẫn còn nhớ ngươi."
Có lẽ không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, Khúc Hữu Cố khẽ giật mình: "Ngươi còn nhớ?"
"Ba năm trước đây ở Hồng Hoang bí cảnh, ngươi bỏ lại người của Tam Tra Kiếm Phong tới tìm ta, nói muốn lĩnh giáo một chút, nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu tỷ thí ngươi đã nhân lúc tông môn truyền tin vội vàng rời đi."
Cửu Phương Uyên ngừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Ta lúc ấy đồng ý với ngươi, sau này tai nạn phát sinh, thực sự không có cách nào thực hiện lời hứa, thật xin lỗi."
Khúc Hữu Cố từ từ đứng thẳng người lại, ôm kiếm có chút không biết làm sao, đương nhiên hắn biết tai nạn trong miệng Cửu Phương Uyên chỉ cái gì, vội vàng nói: "Đừng ngại, vừa rồi lời nói của Khúc mỗ mạo phạm quá nhiều, xin thứ lỗi."
Nói xong hắn nhìn chằm chằm Cửu Phương Uyên một chút, ôm quyền chắp tay, lúc nhìn Cửu Phương Uyên thoáng liếc mắt sang Đoạn Thập Lệnh bên cạnh không để lại dấu vết, có ý vị riêng nói: "Cửu Phương Uyên, ngươi vốn không nên đến đây... Thương Vân Khung Lư hủy hoại ngươi."
Cửu Phương Uyên nghe vậy sững sờ, lúc quay đầu nhìn lại Khúc Hữu Cố đã gỡ bầu rượu bên hông xuống, dựa vào lan can bên ngoài đại điện, như một con ma men trụy lạc ngỗ ngược vừa uống vừa mỉm cười: "Đều là... đám phàm phu tục tử kém cỏi không xứng đáng, thật đáng thương, ha ha ha..."
Rượu mạnh rót vào cổ họng, đốt sạch tất cả không cam lòng, ba năm thối nát đắng chát đều tan trong rượu, không đáng cùng người dưng nói.
Hành động lời nói dở khóc dở cười, nhìn trời nói bóng nói gió.
Trong lời nói Khúc Hữu Cố có hàm ý, người có hiểu biết tự nhiên sẽ hiểu ý tứ mỉa mai trong đó, Đoạn Thập Lệnh sắc mặt bất ngờ, khí thế quanh người trong nháy mắt lạnh thấu xương.
Cửu Phương Uyên mất hết tu vi không có cách nào chống cự, bị nguồn sức mạnh này ép tới kinh mạch đau nhức, vết thương trên xương vai nơi có Hàn Độc Cốt Đinh vỡ tan rướm máu, hắn phun một ngụm máu lớn rồi ngã xuống.
Nhưng vào lúc này, một tờ giấy gấp thành đóa hoa phá vỡ khoảng không mà đến, cánh hoa treo giữa không trung từ từ rách ra, ánh sáng lấp lánh từ trong đóa hoa chiếu xuống, tiêu diệt sạch sẽ sức mạnh trên thân Đoạn Thập Lệnh.
Ngoài điện hai ba mét có một nam nhân chậm rãi đi tới, hắn nâng mắt mỉm cười phong lưu, buồn bực ngán ngẩm lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở trước một bộ áo đỏ rồi không di chuyển nữa.
Nam nhân vòng qua sau lưng Cửu Phương Uyên, tay dán lên eo hắn vuốt ve một cách mập mờ, động tác vô cùng sắc tình, ở trước mặt mọi người cũng không biết thu liễm.
Tiên môn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, động tác của nam nhân này lại vô cùng phóng đãng, tu giả một bên trố mắt đứng nhìn.
Sắc mặt Cửu Phương Uyên tối đen nặng nề, bởi vì tướng mạo xuất chúng hắn đã gặp qua không ít loại thăm dò dơ bẩn, nhưng chưa hề có người chân chính động tay chân với hắn, hắn buồn nôn suýt chút nữa nôn ra, nhanh chóng rời khỏi ngực nam nhân, vịn cửa điện đứng vững lại.
Hàn Độc Cốt Đinh để lại vết thương khó lành lại, ba năm tịnh dưỡng đã bị uy áp vừa nãy của Đoạn Thập Lệnh xé rách toàn bộ, máu từ vết thương chảy ra thấm ướt vải nơi xương vai.
Nam nhân cũng không giận, lấy một chiếc khăn lụa thêu hoa trong tay áo ra, cười nhẹ nhàng tiến lên trước: "Ân nhân sao lại nôn ra máu thế này, đến đây, để bản công tử lau cho ngươi."
Hắn dùng khăn lụa chạm vào khóe môi Cửu Phương Uyên, bên trong cặp mắt đào hoa lóe ra ánh sáng hưng phấn không che giấu chút nào, giống như một con sói đói khát không kìm nén được sắp nhào tới con mồi rình mò đã lâu.
Cửu Phương Uyên nghiêng đầu né tránh tay của hắn, giơ kiếm trước người.
Người này mở miệng một tiếng "ân nhân", giọng điệu rất quen, hết lần này đến lần khác gặp những gương mặt xa lạ, Cửu Phương Uyên ngẩng đầu, vội vàng không kịp chuẩn bị đối đầu với ánh mắt của hắn, cảm thấy hồi hộp, lập tức nhớ được hắn là ai.
"Từng gặp mặt một lần, ân nhân còn nhớ ta không?"