Chương 1

Màn đêm thăm thẳm, khối tuyết nửa đông trượt xuống từ lá trúc, đập xuống đất một tiếng rời rạc.

Ánh trăng như dòng nước chảy mênh mang trên nền tuyết trắng xóa, phản chiếu lại thứ ánh sáng chói mắt.

Trăm dặm xung quanh không có nhà dân, lúc này đột ngột xuất hiện một bóng người, giống như một ngọn lửa sắp bị dập tắt, chật vật muốn cháy lên.

Cửu Phương Uyên theo bản năng quay đầu về nơi phát ra âm thanh, động tác của hắn rất chậm, chỉ nghiêng vài phân đã không động đậy được nữa, phía sau gáy dâng lên một cảm giác ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt.

Hắn chớp chớp đôi mắt trống rỗng vô thần, không tìm thấy được một tia sáng nào, bên gáy bỗng nổi lên cảm giác nóng bỏng lạ thường đập tan sự mơ hồ trong đầu hắn, Cửu Phương Uyên lập tức nhớ ra tình huống của mình bây giờ.

Kinh mạch toàn thân bị phá hủy, xương cốt bị đập vỡ tan nát, hai mắt mù lòa...

Hiển nhiên là một tên tàn phế muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Nơi này gọi là hố Bách Yêu, tuyết rơi quanh năm, trong lòng đất phong ấn rất nhiều yêu ma quỷ quái vô cùng hung ác do Tứ đại tiên sơn liên thủ trấn áp, khắp bốn phía là trận pháp cấm chế, là cấm địa của chính đạo, nếu đến chỉ có một con đường chết.

Nhưng Cửu Phương Uyên lại cố ý nhảy vào hố Bách Yêu.

Hôm nay là ngày tổ chức lễ vãng sinh cho Thái Hòa chân nhân.

Lễ vãng sinh là truyền thống được các tông môn tiên sơn định ra, sau khi tu giả đại năng ngã xuống tông môn của họ sẽ mở tiệc chiêu đãi các tu giả tiên sơn trong ba năm, thu lại áo mũ hài cốt của tu giả ngã xuống, mai táng trong rừng bia mộ ở hố Bách Yêu.

Thái Hòa chân nhân bởi vì độ kiếp thất bại mà ngã xuống, hôm nay vừa vặn tròn ba năm, với tư cách là Tông chủ tiền nhiệm của Thương Vân Khung Lư, thanh danh của lão rất cao, lễ vãng sinh lần này làm càng long trọng, mời gần trăm tên tu giả của Tứ đại tiên sơn.

Cái gọi là Tứ đại tiên sơn, theo thứ tự là Thương Vân Khung Lư, Tam Tra Kiếm Phong, Độ Sinh Thư Viện, Nại Hà Y Cốc.

Thương Vân Khung Lư từng được gọi là đệ nhất tiên sơn vì có thực lực hùng mạnh.

Cửu Phương Uyên là nhị đồ đệ của Thái Hòa chân nhân, tư chất hắn thông minh, căn cốt tuyệt vời, mười tuổi đã là Trúc Cơ, am hiểu trận pháp chú thuật, là kỳ tài tu hành hiếm thấy.

Ngoại trừ thiên phú tu hành cao ngất Cửu Phương Uyên sinh ra còn có da dẻ tốt, dung mạo đẹp đẽ, thế giới tìm không ra người thứ hai.

Năm đó một kiếm trảm sương hàn, nổi danh lay động Tứ đại tiên sơn, hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị, người gặp hắn đều ái mộ, đùa giỡn gọi hắn là tiên môn đệ nhất công tử.

Tiên môn đệ nhất công tử, Cửu Phương Uyên lặng lẽ nhai nuốt mấy chữ này, nở một nụ cười mỉa mai.

Người ngoài chỉ biết đến tên gọi nở mày nở mặt này, hâm mộ biết bao nhiêu, lại không biết rằng cái thanh danh vang dội này dễ gây ra lòng đố kỵ nhất.

Lòng người khó dò, so với yêu ma quỷ quái còn hiểm ác hơn.

Với tư cách là người có tu vi cao nhất trong các tu giả cùng thế hệ, Cửu Phương Uyên gánh vác hào quang "Tiên môn đệ nhất công tử", che giấu hết hào quang những người xuất sắc của các tông môn khác.

Bất kể là đệ nhất Đoạn Thập Lệnh của Thương Vân Khung Lư, hay là thiên tài Khúc Hữu Cố của Tam Tra Kiếm Phong... cũng mất hết tên tuổi.

Nhưng tất cả những thứ này đã kết thúc vào ba năm trước.

Ba năm trước Hồng Hoang bí cảnh mở ra, chúng tu giả tiên sơn nóng lòng muốn tỷ thí, Cửu Phương Uyên cùng sư huynh Đoạn Thập Lệnh phụng mệnh tiến vào bí cảnh.

Vì cứu người Cửu Phương Uyên bị mấy chục cây Hàn Độc Cốt Đinh chui vào xương khớp tứ chi đυ.c khoét, dẫn đến kinh mạch không thông, tu vi mất hết, từ thiên chi kiêu tử biến thành tên tàn phế tay trói gà không chặt, một lần trọng thương đã sắp chết.

Thái Hòa chân nhân là sư tôn, vừa nghe tin lập tức xuất quan, dùng Ngọc Trấn Bài quý nhất tông môn nghịch thiên, kéo hắn có thể mất mạng bất cứ lúc này dưới đao Tú Tuyết Hoang về sống tạm bợ ở thế gian ba năm.

Nhưng Ngọc Trấn Bài không phải vật tầm thường, bên trong ẩn chứa sức mạnh cường đại, huyền diệu vô cùng, có thể nối liền thiên địa âm dương, cũng không phải là thứ người bình thường có thể điều khiển.

Thái Hòa chân nhân vì cứu Cửu Phương Uyên về mà cưỡng chế Ngọc Trấn Bài, gần như tiêu hết tu vi bản thân, dẫn đến sau này độ kiếp thất bại.

Cửu Phương Uyên khi còn bé đã mất mẹ, cô độc phiêu bạc không nơi nương tựa, ký ức lúc nhỏ mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ mình đã nếm rất nhiều đau khổ, mãi đến khi được Thái Hòa chân nhân thu làm đồ đệ mới tốt lên, cho nên sinh ra tình cảm quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ với Thái Hòa chân nhân, coi lão như trưởng bối thân thiết.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, thái độ Thái Hòa chân nhân đối với hắn đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, lúc lạnh lúc nóng, động một tí là vô duyên vô cớ đánh đập, mấy lần suýt nữa bóp chết hắn, Cửu Phương Uyên nhìn ra được Thái Hòa chân nhân có ý định gϊếŧ hắn.

Cũng bởi vì nguyên nhân đấy khi nhìn thấy Thái Hòa chân nhân tiêu hết tu vi giúp hắn loại bỏ Hàn Độc Cốt Đinh, Cửu Phương Uyên kinh ngạc lại áy náy, sau này Thái Hòa chân nhân bởi vì độ kiếp thất bại mà ngã xuống, hắn không khỏi đổ hết trách nhiệm lên việc trị thương cho hắn.

Từ đó về sau hắn vẫn luôn ở lại núi Thương Vân Khung Lư, lấy máu làm dầu, vì Thái Hòa chân nhân mà thắp sáng hồn đăng cầu phúc.

Cả đời Cửu Phương Uyên ghét nhất mắc nợ người khác, đến bây giờ lại mắc một món nợ định trước không có cách nào trả lại.