Qua mấy giây, anh rốt cuộc cũng thả lỏng lực đạo, để Minh Diệu có thể tự nhiên nói chuyện, "Nhà họ Cố không mất nổi mặt mũi này, em liền đáng đời mất mặt phải không? Họ Tống công khai cắm sừng, anh không đi tìm cô ta gây phiền toái, ngược lại đến giáo huấn em, anh còn là anh ruột của em sao?”
Lời này của cậu vừa ra khỏi miệng, chính mình nở nụ cười trước.
Cố Minh Trạch quả thật không phải anh ruột của cậu.
Từ trí nhớ của Cố Minh Diệu mà xem, vị nhị thiếu gia nhà họ Cố này mười tám năm qua không có gì phải làm, một câu có thể tóm tắt lại, ngây thơ, có tiền, được nuông chiều, người trong nhà lại rất ít quản giáo, trực tiếp dẫn đến tuổi dậy thì phản nghịch, một đứa trẻ tốt trở nên kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên xung đột với người khác, một tay đánh bài tốt đến thối nát.
Nếu như cậu cả đời đều là tiểu thiếu gia nhà giàu, sự kiêu căng này căn bản không tính là khuyết điểm gì, ngược lại phía trên có người anh trai tên Cố Minh Trạch này chống đỡ, cậu lại không cần kế thừa gia nghiệp, ba đang ở tuổi tráng niên, xem ra còn có thể chống đỡ ba bốn mươi năm, nói không chừng còn có thể cho cậu thêm một em trai em gái gì đó, cậu chỉ cần hàng năm lấy cổ tức của mình, sau đó một ngày nào đó trong tương lai ngoan ngoãn cưới một danh môn khuê tú, cả đời an ổn bình thản, không thể có bất kỳ vấn đề nào quá lớn.
Chỉ tiếc, căn cứ vào trí nhớ xa lạ trong đầu Minh Diệu, cậu chỉ sợ mình vốn dĩ không phải tiểu thiếu gia chân chính của nhà họ Cố.
Kịch bản cẩu huyệt như ôm nhầm đứa bé này bình thường chỉ có thể xuất hiện trong phim tám giờ mười mấy năm trước, chẳng ai nghĩ tới, chuyện này sẽ thật sự phát sinh trên người cậu.
Không biết có phải trùng hợp hay không, nhóm máu của Cố Minh Diệu vừa vặn giống ba con nhà họ Cố, diện mạo cũng khá giống với mọi người, nếu như không phải con ruột nhà họ Cố năm thứ hai đại học mang theo báo cáo giám định đến cửa, sẽ không có ai nghĩ tới còn có loại chuyện ly kỳ này phát sinh.
Nghĩ đến đây, Minh Diệu bỗng nhiên cười đến ý vị thâm trường.
Một cậu bé được nuôi dưỡng trong gia đình bình thường, xuất thân từ thiên tính đơn thuần bình thường, là thông qua thủ đoạn gì tìm được manh mối, làm sao lấy được chứng cớ đi giám định, trong này đương nhiên có nghi vấn lớn.
Ba và mẹ bằng mặt không bằng lòng, em trai ruột nằm trên giường bệnh nhiều lần dạy không thay đổi, vị hôn thê của em trai kêu gào muốn hủy hôn, hơn nữa mọi việc tập đoàn nặng nề đè lên người anh, anh em dòng thứ như hổ rình mồi tùy thời chuẩn bị ra tay đoạt quyền, đang là lúc nhiều việc, Cố Minh Trạch liên tục xoay trục mấy ngày thở dài thật sâu, mệt mỏi không thôi.
"Quên đi, lần này bị thương coi như một bài học, em dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác chờ ba trở về rồi nói sau." Cố Minh Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, buông hai tay áp chế cậu ra, thay cậu kéo quần lên, quay đầu dặn dò bảo vệ vài câu, "Ngày mai anh sẽ đến thăm em.”
Trên người Minh Diệu có chút mềm nhũn, cậu chậm rãi ngồi dậy, rót một ly nước, nhấp một ngụm, nhấc mí mắt lên nhìn anh, "Những chuyện khác? Còn gì nữa?”
Cố Minh Trạch cơ hồ nhịn không được xúc động thở dài, "Đương nhiên là chuyện hủy hôn.”
Hủy hôn?
Đồng tử Minh Diệu hơi phóng đại, chỉ là cậu khống chế cảm xúc cực nhanh, mấy giây sau liền khôi phục bình thường, không để cố Minh Trạch phát hiện ra manh mối gì.
"Anh biết em không muốn hủy hôn." Cố Minh Trạch xoa xoa thái dương đau nhức, nghĩ đến hành động điên cuồng lúc trước của cậu vì người phụ nữ này mà làm ra, anh liền nhịn không được nhốt cậu lại giáo huấn một trận, "Lần này sự tình náo loạn lớn như vậy, nhà họ Tống bên kia đối với em rất không hài lòng, nếu như không phải nể mặt ba, phỏng chừng đối phương đã đơn phương hủy bỏ hôn ước. Chuyện từ hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, em có náo loạn cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, ngược lại sẽ làm cho hai bên khó nhìn mặt nhau.”