Chương 1: (TG1) Tiểu thiếu gia kiêu căng bị anh cả chà đạp

"Có biết sai chưa?"

Giọng nói lạnh như băng vang lên bên cạnh, Minh Diệu gian nan mở mắt ra, liền nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn ôm cậu vào trong ngực, hung hăng hạ xuống một cái tát trên mông cậu!

Cậu không mặc quần, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, hai cánh mông hoa trắng dưới sự khống chế của anh khẽ run rẩy, vết ngón tay đỏ bừng trên mông trắng như tuyết của cậu có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Thấy cậu không trả lời, Cố Minh Trạch nhíu mày, lại lặp lại một lần nữa, giọng nói càng lạnh hơn, "Biết sai chưa? Trả lời anh!”

Minh Diệu lười biếng nhấc mí mắt lên, người lớn tuổi hơn cậu từ trên cao nhìn chăm chú vào cậu, mặt mày anh tuấn, khí thế lăng nhân, trên khuôn mặt nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

Cậu khẽ nhếch môi, một đôi mắt hoa đào lấp lánh quét qua toàn thân người đàn ông, thần thái lười biếng, thanh âm nhẹ như một giây sau sẽ biến mất trong gió, "Sai? Em đã sai ở đâu?”

Lời còn chưa dứt, ký ức không thuộc về mình rót vào đầu cậu, trên đầu truyền đến đau nhói mơ hồ làm cho sắc mặt Minh Diệu hơi trắng bệch, bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình thưởng thức người đàn ông anh tuấn này của cậu, nhất là người đàn ông trước mắt rõ ràng thuộc loại cậu thích nhất.

Cố Minh Trạch cười lạnh, "Người họ Chúc kia và Tống tiểu thư chỉ là bạn bè, em mặc kệ không để ý mang theo một chai rượu để người ta đập lên đầu, em cảm thấy em rất chính nghĩa?”

"Bạn bè?” Minh Diệu cười nhạo một tiếng, "Như thế nào, động một chút liền hôn môi lên giường cũng có thể gọi bạn bè?”

"Em tận mắt nhìn thấy?”

"Đúng vậy, em tận mắt nhìn thấy!”

"Bằng chứng đâu?" Cố Minh Trạch lạnh mặt nhìn cậu, "Lấy chứng cứ ra đây cho anh xem.”

"Không có chứng cớ, miệng nói không có bằng chứng, hai người các em bình luận ở nơi đó, em nói cho anh biết mọi người sẽ tin tưởng ai?”

Minh Diệu trầm mặc hai giây, "... Anh mắng người thì cứ mắng người, có thể lấy tay ra khỏi mông em trước không?”

Ba —— ba —— ba ——

Chỉ nghe thấy ba tiếng giòn vang, bàn tay mạnh mẽ lại một lần nữa rơi xuống mông cậu, chà đạp hai cánh thịt mềm mại của cậu đến đỏ bừng.

Minh Diệu thích đàn ông, cũng không ngại bị người đàn ông đùa giỡn mông, nhưng khi đối phương rõ ràng không có ý niệm hạ lưu trong đầu, hơn nữa đơn thuần bạo lực vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, rõ ràng cậu đã trưởng thành, anh trai nghiêm khắc lại dùng thủ đoạn đối phó với cậu như với một cậu bé, cảm giác xấu hổ kỳ dị như vậy làm cho cậu không thoải mái di chuyển hai cái, huyệt khẩu không thuộc về đàn ông dần dần ướt đẫm, chảy ra nước ấm.

Cặp mông đào đào hoàn mỹ đầy đặn trắng như tuyết, vô cùng đàn hồi, rõ ràng trải qua rèn luyện đường cong cơ bắp làm cho vòng eo cậu cũng không có vẻ nhu nhược vô lực, thiếu niên mười tám tuổi thư hùng khó phân biệt, xen lẫn ngây ngô cùng hấp dẫn của thanh niên, lắc qua lắc lại ở trước mắt Cố Minh Trạch.

Anh mím chặt môi, bàn tay rơi trên mông thiếu niên dần dần nóng lên, ý tứ vốn đơn thuần giáo huấn chậm rãi thay đổi, lực đạo trên tay anh tăng lên vài phần, nhìn hai cánh thịt mềm nhanh chóng siết chặt lại bật lên, ánh mắt người đàn ông tối tăm không rõ.

"Nói cho anh, biết sai chưa?" Lúc mở miệng, giọng Cố Minh Trạch căng thẳng, hạ thể bị cọ tới cọ lui cũng sinh ra xu hướng bành trướng.

"Em có lỗi gì chứ?" Minh Diệu nhanh chóng đẩy anh ta chuẩn bị đứng dậy, lại bị người đàn ông thân thủ cường tráng một phen đặt ở trên giường bệnh, gắt gao áp chế, không thể động đậy, "Anh, anh buông em ra!”

"Buông em ra? Buông em ra để em gây rắc rối lần nữa? Nhà họ Cố không thể mất mặt!" Cố Minh Trạch đè chặt lên thân thể cậu, tay hổ từ sau lưng dùng sức bóp chặt gáy cậu, khiến cậu không thể nào giãy dụa, chỉ có thể giống như con thú nhỏ đang hấp hối vặn vẹo lung tung, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ không rõ.