Chương 9

"Có biết anh đang cầu xin ai không?" Giang Thác đứng cuối giường cười lạnh, nếu kẻ lẳиɠ ɭơ này dám xem mình là Giang Nghiệp Thành thì mình tuyệt đối sẽ không tha cho anh!

Hứa Lan Ý không nói gì mà đột ngột nhổm dậy bò tới cuối giường, đưa tay kéo áo choàng tắm trên người Giang Thác, muốn sờ vật thô to đáng sợ kia.

Giang Thác thấy vậy cũng chẳng hề nao núng, đưa tay đẩy mạnh người về giường.

"Ưʍ......" Hứa Lan Ý bị từ chối thì vừa tủi thân vừa tuyệt vọng, chẳng còn nghĩ được đây là tình huống gì, chỉ cảm thấy một sức mạnh vô hình thúc giục mình lấy lòng người đàn ông trước mắt rồi thần phục dưới hông hắn. Hương gỗ nồng nặc gần như thiêu đốt mình khiến Hứa Lan Ý vừa sảng khoái vừa suy sụp, thân thể như bị nướng chín, mỗi tế bào đều đang thèm khát người trước mắt. Trong tình thế cấp bách, anh chỉ có thể tuân theo bản năng đút ngón tay vào lỗ nhỏ ướt sũng, không biết xấu hổ thủ da^ʍ trước mặt đàn ông, miệng còn lẩm bẩm những câu mà anh không hề nghĩ tới.

"Anh...... Anh biết...... Em ghét anh...... Ưʍ......"

Nghe vậy Giang Thác lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Hứa Lan Ý thật sự biết mình là ai, càng không tin được anh biết rõ mà còn làm ra hành động như vậy! Giang Thác hưng phấn đến nỗi máu nóng sôi trào, hai mắt nhìn chằm chặp ngón tay đối phương rút ra đút vào lỗ nhỏ hồng phấn, một luồng khí nóng dâng lên từ bụng dưới, nhịn không được mắng thầm kẻ lẳиɠ ɭơ này thế mà thành thạo như vậy, nhất định là tự chơi mình rất thường xuyên!

"A ha...... Ngứa quá...... lại chảy nước rồi......" Hứa Lan Ý ra sức quyến rũ người đứng trước giường, thậm chí còn cố ý vạch mông cho đối phương thấy mình chảy nước.

Giang Thác đã nghẹn đỏ mắt, Hứa Lan Ý quả thực khác xa mọi khi, ánh mắt tha thiết van lơn, vừa ngoan vừa mềm, còn lộ ra vẻ nũng nịu đáng yêu.

"Biết tôi ghét anh mà còn đâm đít mình chảy nước trước mặt tôi, Hứa Lan Ý, anh đói khát đến vậy sao?" Giang Thác tỏ vẻ ghét bỏ giơ chân đạp gậy thịt nhỏ nhắn hồng hào của Hứa Lan Ý. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dươиɠ ѵậŧ người này, quả thực "đáng yêu" đến không ngờ, dươиɠ ѵậŧ thế kia chắc chẳng bao giờ tìm được phụ nữ cả.

3

"A!" Hứa Lan Ý phát ra một tiếng rêи ɾỉ khiến người ta không biết là đau hay sướиɠ.

"Bình thường anh cũng quyến rũ cha tôi kiểu này đúng không?! Phát hiện chim tôi bự hơn lão nên quay sang quyến rũ tôi chứ gì, hửm?"

Hứa Lan Ý hoàn toàn không hiểu Giang Thác đang nói gì, cũng không biết mình đang nói gì.

"Ưm a...... Sướиɠ quá...... Xuống dưới đi...... Tiểu Thác...... A!"

"Phắc!"

Cách gọi "Tiểu Thác" này khiến Giang Thác chấn động mạnh, bởi vì từ khi quen biết đến nay Hứa Lan Ý chưa bao giờ gọi hắn như thế! Nhìn người trước mắt bị giẫm đạp dươиɠ ѵậŧ mà còn sung sướиɠ rêи ɾỉ, thậm chí nũng nịu gọi nhũ danh của mình, hơi thở Giang Thác trì trệ, chỗ phía dưới không mặc qυầи ɭóŧ nhô cao dưới áo ngủ.

Lúc này chỉ cần Hứa Lan Ý tỉnh táo một chút thì sẽ phát hiện ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt chửng mình của Giang Thác, hắn cũng bị du͙© vọиɠ tra tấn như mình.

Lòng bàn chân chai sần của Giang Thác trượt xuống hai tinh hoàn nhỏ nhắn, lướt qua đáy chậu rồi đến lỗ da^ʍ chảy nước đầm đìa.

"Bỏ tay ra."

Lần này Hứa Lan Ý có vẻ nghe hiểu nên ngoan ngoãn rút ngón tay ra. Giang Thác giơ ngón chân chà mạnh vào lỗ thịt non mềm.

"A ha! A a!" Có lẽ Hứa Lan Ý rất sướиɠ nên hai tay túm chặt chiếc gối dưới thân, hương thơm tỏa ra từ trên người như mất khống chế lan tràn khắp nơi khiến Giang Thác toát đầy mồ hôi.

Giang Thác lờ mờ đoán ra sự khác thường của Hứa Lan Ý có liên quan đến mùi trên người mình, bởi vì khi ngửi hương hoa trên người anh, du͙© vọиɠ của hắn cũng suýt mất khống chế. Điểm khác biệt duy nhất là dù không có mùi hương này thì hai năm qua Hứa Lan Ý vẫn là liều thuốc tốt nhất để hắn phát tiết du͙© vọиɠ.

Nhưng hắn chưa bao giờ vọng tưởng mình sẽ có được anh.

"Muốn bị đυ. không?"

"Ưʍ...... Muốn...... A!"

"Nhưng tôi không muốn đυ. một tên điếm đã bị cha mình chơi nát đâu."

"Ư ư....." Hứa Lan Ý dâʍ đãиɠ giãy giụa, vừa chủ động cọ lỗ nhỏ ngứa ngáy vào ngón chân Giang Thác vừa thút thít lắc đầu nguầy nguậy, "Anh...... Anh không có......"

Đương nhiên Giang Thác không tin, một người tuyệt sắc như vậy ở cạnh lão già kia không thể nào chưa bị vấy bẩn được.

Nghĩ đến mình đang đùa bỡn người lão già kia quý trọng nhất, Giang Thác chợt sinh ra một kɧoáı ©ảʍ trả thù biếи ŧɦái, đột ngột thu chân lại rồi khom người xuống sát Hứa Lan Ý.

"A!" Giang Thác vừa tới gần thì mùi hương nồng đậm trên người lập tức áp đảo Hứa Lan Ý làm lỗ nhỏ run rẩy, suýt nữa đã phun nước như phụ nữ lêи đỉиɦ.

"Phản ứng mạnh vậy sao?" Giang Thác buồn cười nói bằng giọng khàn khàn, đai áo ngủ tuột ra theo động tác của hắn, Giang Thác giật mảnh vải vướng víu này ra khỏi người rồi vứt sang một bên.

Trong lúc hắn cởi đồ Hứa Lan Ý đã xáp tới gần, đôi tay gầy mảnh ngày thường thích mân mê hoa cỏ kia háo hức sờ dươиɠ ѵậŧ hắn.

"Nóng quá! Ưm!"

Hứa Lan Ý ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn Giang Thác, ánh mắt tràn đầy si mê.

Cảnh tượng này khiến Giang Thác nhất thời sững sờ.

Trong phòng chưa kịp bật điều hòa nên hai người đều ướt đẫm mồ hôi, khi Hứa Lan Ý ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Giang Thác, ký ức bị chôn vùi suốt hai năm qua đột nhiên trỗi dậy, dù bây giờ đầu óc anh chẳng còn nghĩ được gì nữa nhưng khát vọng đã khắc sâu vào xương tủy kia vẫn có thể khiến anh hưng phấn hơn. Hai năm nay, ngay cả lúc ngủ anh cũng mơ thấy mùi hương khiến toàn thân run rẩy kia, sau đó một mình vượt qua những ngày tháng không có vật thật an ủi, cuối cùng giờ đã có được, chỉ sờ bằng tay là hoàn toàn không đủ. Thừa dịp Giang Thác sững sờ, Hứa Lan Ý nằm xuống đối mặt với hạ bộ thiếu niên rồi há miệng ngậm dươиɠ ѵậŧ thô to kia.

"Phắc!"

Giang Thác chửi thầm một tiếng, hoàn toàn không ngờ Hứa Lan Ý đột nhiên bú ©υ mình, hơn nữa còn mυ"ŧ say sưa ngon lành, đẩy ra mấy lần đều vô ích!

Cuối cùng cũng được ăn gậy thịt nóng hổi chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của mình, Hứa Lan Ý hưng phấn đến mức run rẩy, đầu lưỡi tham lam liếʍ khắp gậy thịt, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người. Dươиɠ ѵậŧ Giang Thác quá to nên anh không thể nuốt trọn mà chỉ có thể liếʍ mυ"ŧ qυყ đầυ, hai tay bao bọc phần còn lại, âu yếm vuốt ve như thể đó là vật gì quý lắm.

Giang Thác hít sâu mấy hơi, Hứa Lan Ý ngước mắt lên, trông thấy hắn nhắm nghiền mắt có vẻ rất hưởng thụ, mùi hương lúc nãy không ngừng áp đảo mình cũng dịu đi rất nhiều, thế là càng ra sức liếʍ.

Hứa Lan Ý liếʍ phía trên, còn lỗ hậu phía dưới chảy nước đầm đìa, anh vẫn thấy chưa đủ...... Rất muốn, muốn bị đâm vào, muốn bị gậy thịt vừa cứng vừa nóng vừa thô to lạ thường này chơi chết! Hứa Lan Ý bắt đầu bất mãn uốn éo, nhưng Giang Thác vẫn không chịu đυ.ng vào anh.

"Ư..... Tiểu Thác, em...... em sờ anh đi......" Cuối cùng Hứa Lan Ý không nhịn được nữa, nhả ra gậy thịt trong miệng rồi nịnh nọt cầu khẩn.

"Sờ chỗ nào?" Giang Thác biết rõ còn cố hỏi.

"Chỗ này nè......" Hứa Lan Ý xoay người chổng mông lên, tay vẫn nắm dươиɠ ѵậŧ Giang Thác, cứ như sợ buông ra đối phương không cho mình liếʍ nữa vậy.