Ý thức Phó Tinh Hà có chút mơ hồ.
Hắn nhớ không rõ lần đầu tiên thấy Thẩm Dạ là lúc nào. Trong trí nhớ lần đầu tiên ấn tượng với Thẩm Dạ là khi có một nữ sinh cản hắn ở hành lang nhờ hắn đem một phong thư tình cùng quà cho Thẩm Dạ.
Thời điểm trung học Phó Tinh Hà hướng nội hơn bây giờ nhiều, nói chuyện với người khác cũng sẽ vô cớ đỏ mặt.
Nữ sinh kia nhờ như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu, không biết phải cự tuyệt thế nào.
Phó Tinh Hà nhận một túi bánh cookie cùng một tấm card, che giấu về chỗ ngồi, sau đó nhìn quanh phòng học mới phát hiện Thẩm Dạ ngồi dãy cuối cùng.
Thẩm Dạ khi đó cũng đã cao một mét tám, hơn nữa là người nổi tiếng trong trường, chẳng sợ trong lớp cũng có một đống người vây quanh.
Phó Tinh Hà rối rắm một ngày, liên tiếp quay đầu nhìn về phía Thẩm Dạ nhưng vẫn không tìm được cơ hội đưa thư tình cùng bánh qui cho y.
Lúc sau Thẩm Dạ hình như cũng nhận ra, còn mấy lần cùng hắn đối mắt.
Phó Tinh Hà lập tức mây đen đầy đầu.
Thẩm Dạ thoạt nhìn có chút hung.
Cuối cùng Phó Tinh Hà chỉ có thể chờ thời điểm phòng học không còn ai, trộm đem thư tình cùng bánh qui nhét vào ngăn tủ Thẩm Dạ.
Thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ, Phó Tinh Hà thở dại nhẹ nhõm một hơi thế nhưng thời điểm ra ngoài lại gặp Thẩm Dạ ở hành lang.
Thẩm Dạ mặc đồ thể dục màu lam, cả người cao gầy tựa hồ vừa vận động xong, thái dương có chút mồ hôi, cũng không biết đã đứng ở cửa bao lâu.
Phó Tinh Hà hoảng sợ “Không phải, tôi chỉ, tặng đồ.”
Hắn vội đến khoa tay múa chân, tự thấy biểu đạt rõ ràng liền rời đi.
Thẩm Dạ nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn gọi tên hắn “Phó, Tinh, Hà.”
Phó Tinh Hà không nghĩ Thẩm Dạ nhớ tên mình, nhưng hắn cũng không có dừng lại.
Thẩm Dạ cũng bị Vương Du theo sau ôm bả vai.
“Lão đại, làm sao vậy?”
Thẩm Dạ đành phải thu hồi ánh mắt, ghét bỏ nhìn cái tay trên vai.
“Đừng chạm vào tôi.”
Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, Vương Du sớm đã hiểu rõ tính tình y, cũng không thèm để ý.
Cậu ta cùng Thẩm Dạ mở cửa tủ, một bao bánh qui rớt xuống nhưng tấm card ký tên lại kẹt vào khe hở ngăn tủ.
Vương Du cầm bao bánh quy, lập tức hâm mộ kêu lên “Thẩm Dạ, hẳn là người nào đó thích cậu đưa đi?”
Ánh mắt Thẩm Dạ dừng ở trên bao bánh qui, hắn sửng sốt một chút.
“Tớ nói nè, nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, cậu đều không có ý tưởng gì sao?”
Thẩm Dạ lúc này mới ngẩng đầu “Tôi không thích bọn họ.”
“Không thích cũng có thể làm bạn, lại không hại gì.”
Thẩm Dạ khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn cậu ta càng ghét bỏ “Không thích, vì cái gì muốn làm bạn?”
“Ai u.” Vương Du một bộ biểu tình ‘ngài thật là người no không biết nỗi khổ của người đói’ nói “Để tớ thay cậu xử lí.”
Vương Du đem bánh đến bên miệng, Thẩm Dạ nhìn chằm chằm động tác của cậu ta, bỗng nhiên trở tay đoạt lại.
“Không được ăn.”
Vương Du giương miệng, ngây ngẩn “A? Vì cái gì?”
“Không vì cái gì.” Thẩm Dạ cau mày nhét bánh qui về ngăn tủ, đóng cửa lại.
Vương Du chớp chớp mắt, ảo giác đối phương chuẩn bị lấy ra một cái khoá, khoá tủ lại để thể hiện quyền sở hữu.
Kỳ quái, trước kia không biết y có tật xấu bảo vệ đồ ăn như vậy.
Editor: A, các ngươi đã bị lừa, chương sau cơ =))) muahhaha