Thẩm Dạ là nhân vật chính trong bữa tiệc này, chúng tinh phủng nguyệt, được mọi người vây quanh, nhưng lại không dám thân cận quá.
Dù sao biểu tình y vẫn luôn không tốt.
Hương thơm của Phó Tinh Hà bên người đã bị khí vị khác thổi tan. Thẩm Dạ chỉ có thể duy trì thái độ lễ phép ngoài mặt, trái tim đập càng nhanh, cơ thể càng lúc càng khó chịu.
Những mùi vị xung quanh chỉ khiến y thấy ghê tởm.
Theo thời gian trôi đi, y thậm chí thấy ánh đèn đều có chút chói mắt, bóng người cũng mờ đi, quần áo mặc trên người cũng trở nên bó buộc, vải dệt vốn mềm mại cũng trở nên có chút cọ đau.
“Ngài không sao chứ?”
Người trước mặt đang nói gì đó nhưng Thẩm Dạ khó chịu, chịu không nổi loại tụ hội nhàm chán này nữa, y uống cạn ly rượu trong tay, cáo từ người đối diện.
Y rời xa đám người, theo bản năng tìm kiếm mùi hương khiến mình dễ chịu.
Nhưng vô luận thế nào cũng không tìm được.
Thẩm Dạ đi đến một góc, dựa vào trên tường muốn tìm thuốc ức chế, ngón tay hắn đều đã tê dại.
Lúc này y lại liễu ám hoa minh* ngửi được mùi hương trong không khí.
*Liễu ám hoa minh (trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát).
Phó Tinh Hà.
Thẩm Dạ lập tức ngẩng đầu lên.
Nhiệt độ trên người y có chút cao, đồng tử khuếch tán, tim đập nhanh, y tiến về phía trước liền thấy được thân ảnh Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà lúc này đang bị một nữ Beta vóc dáng nhỏ nhắn kéo cánh tay.
Phó Tinh Hà cao hơn cô cả cái đầu, không thể không ghé lại nghe cô nói mấy câu, sau đó theo cô rời khỏi sảnh lớn.
“Giúp đỡ chút.”
Nữ sinh chỉ vào một cái rương.
“Chỗ này là hải sản đông lạnh, tôi không nhấc lên được, cậu giúp tôi chuyển đến sau bếp nhé!”
Phó Tinh Hà gật đầu, nhấc cái rương rời đi.
Hắn đi rồi, một nữ sinh khác tóc ngắn chớp chớp mắt với nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn.
“Thật đẹp trai phải không? Cuối tuần muốn hẹn hắn ra không?”
“Tớ hỏi qua hắn, hình như chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nếu kiên trì hỏi lại lập tức đỏ mặt. Thật đáng yêu.”
“Hơn nữa, là Alpha nha.” Cậu nhìn hắn lịch sự văn nhã như vậy, nhưng tới kỳ mẫn cảm, nhất định thực mãnh~~~, giống chó săn nhỏ quấn người.” Nữ sinh có chút kích động nhỏ giọng bên tai bạn mình.
“Nhưng cậu không cảm thấy có chút không thể yên tâm sao? Tớ nghe nói nếu gặp Omega phát tình, dù không phải người mẫn cảm cũng không khống chế được chính mình.”
“Tuy rằng là như thế.” Nữ sinh tóc ngắn do dự nói “Nhưng nào có thể dễ dàng gặp Omega như vậy? Tớ lớn thế này còn chưa gặp Omega bao giờ đâu.”
Phó Tinh Hà lúc này đã chuyển rương hải sản đông lạnh ra sau bếp, vừa định trở về thì gặp Thẩm Dạ.
Editor: chúng ta có một vị thượng tướng là Omega đấy