Chương 5
Vivien thu mình lại một góc của chiếc giường rộng cả mẫu, tức giận và lo lắng tới khi cuối cùng cũng chìm vào màn sương quên lãng. Nhưng chẳng thể tìm thấy chút yên bình nào trong giấc ngủ, chỉ có một giấc mơ kì lạ càng lúc càng trở nên ghê gớm.
Cô chạy qua một con phố tối tăm, bị những kẻ không nhìn rõ mặt rượt đuổi. Đôi lúc cô dừng lại cười cợt và khıêυ khí©h chúng, rồi quay đầu chạy tiếp ngay trước khi chúng tóm được cô. Tới một cây cầu, cô trèo lên bờ kè, tới được một cầu tàu có bức tượng một vị thần sông bằng đồng. Những gã đàn ông bên dưới hò la lên với cô, trèo theo cô, nhưng cô cười khàn khàn và đá chúng đi. Đột nhiên cô kinh hoàng nhận ra bức tượng đồng khổng lồ bên cạnh bắt đầu chuyển động. Những cánh tay kim loại lớn ôm cô, giam cầm cô trong vòng ôm lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Kêu lên kinh hãi, cô chống lại bức tượng, nhưng nó níu chặt cô, quay về phía sông… rồi đổ xuống dòng nước lạnh buốt và đen ngòm. Sức nặng của nó nhanh chóng kéo cô xuống, mặt nước phía trên xa dần. Cô hét lên dưới nước, nhưng không ai nghe được tiếng cô, rồi chất lỏng tràn đầy miệng và cổ họng, khiến cô nghẹt thở…
“Vivien. Chết tiệt, Vivien, dậy đi.”
Cô bắt đầu tỉnh giấc, vẫn đang chống lại cánh tay ôm mình thì thấy gương mặt Morgan. Anh cau có lo lắng trong khi kéo cô vào lòng, một tay vuốt mớ tóc ướt đẫm khỏi mặt cô. Thân trên anh chỉ mặc một chiếc áo vải lanh mỏng, cổ mở để lộ ra hõm cổ.
Mất phương hướng, Vivien cố gắng thở. Cô liếc xung quanh, nhận ra họ đang ở trên sàn.
“Em ngã khỏi giường,” Morgan nói.
“Tôi… tôi gặp ác mộng.”
“Kể tôi nghe xem,” anh nhẹ nhàng nói. Thấy cô vẫn im lặng, anh vuốt lại đường lông mày rối cho cô bằng đầu ngón tay cái. Cử chỉ thân mật này không biết vì sao lại khiến cô nói trong khi lời anh không thể.
Vivien cắn môi căng thẳng. “Tôi mơ thấy tôi đang chết chìm. Y như thật vậy… tôi không thở nổi.”
Một âm thanh dịu dàng, ram ráp thoát khỏi họng anh. Anh vỗ lưng cô an ủi, vỗ về cô như thể cô là một đứa bé. Sức nóng của cơ thể anh thấm qua những lớp vải giữa họ giúp cô thấy ấm áp. Cô thoáng muốn đẩy anh ra khi ký ức về lời buộc tội khó chịu của anh vẫn còn vang bên tai.
Nhưng cô ở yên trong vòng tay anh. Tuy anh đáng ghét và kiêu ngạo, song anh cũng to lớn và an toàn. Vào lúc này, thế gian không còn nơi nào đáng trú ngụ hơn vòng tay anh. Một mùi hương ngọt lành bám quanh anh, hòa trộn giữa rượu brandy, muối và lanh… thứ mùi khiến cô nhớ tới một thứ gì đó… ai đó… người có hình ảnh đầy sức vỗ về khóa sâu trong ký ức cô. Có lẽ là cha cô, hay anh cô? Một người tình mà cô trân trọng?
Bối rối và thất vọng, cô cắn môi mạnh hơn trong khi cố gắng suy nghĩ.
“Đừng làm như vậy,” Morgan nói, chạm vào miệng cô bằng những ngón tay dịu dàng. “Cố thả lỏng đi. Em có muốn uống gì đó không?”
“Tôi không biết.”
Anh ôm cô trong lòng một lúc nữa, cho tới khi trái tim đập loạn nhịp chầm chậm trở lại bình thường. Tay anh lướt qua chân và hông cô, đặt trên bờ eo cong, rồi trong một thoáng tuyệt vọng, cảm thấy sự đυ.ng chạm của anh sao mà quen thuộc và tự nhiên đến vậy. Cứ như thể nơi cô thuộc về là trong cánh tay anh, nép vào lòng anh… như thể họ thật sự là bạn tình. Cô quay mặt, áp bầu má đầm nước mắt vào áo anh, và cô cảm thấy miệng anh chạm qua tóc.
Morgan cẩn thận bế cô lên khỏi sàn đặt lại vào giường, rồi lúi húi vuốt phẳng đám chăn đệm bị giũ tung lên. Tới bàn đầu giường, anh rót chút rượu vào cốc thủy tinh có chạm hình lá. “Tôi có cảm giác đêm nay em sẽ cần tới một chút thứ này,” anh nói. “Đôi lúc em sẽ lại mơ về chuyện đó. Thỉnh thoảng sẽ có giấc mơ sống động tới mức khiến em phải hét lên choàng tỉnh. Chuyện đó xảy ra sau khi người ta thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.”
Anh tỏ ra khá hiểu biết về vấn đề này, Vivien nghĩ và chấp nhận chiếc cốc. Cô nhấp môi thử thức uống đậm đà còn phảng phất vị quả. “Anh đã bao giờ suýt chết chưa?”
“Một đôi lần gì đấy.”
“Chuyện gì xảy ra?” cô hỏi.
“Tôi không bao giờ bàn luận về những chiến công của mình.” Một nụ cười tự giễu lướt lên môi, làm dịu đi nét góc cạnh trên gương mặt anh. “Rất dễ để một cảnh sát hình thành thói quen huênh hoang, và rồi chúng tôi sẽ bỏ ra tất cả thời gian thêu dệt những câu chuyện hấp dẫn… vì vậy tốt nhất là không nói về công việc, không thì sẽ chẳng làm được gì cả.”
“Đằng nào tôi cũng sẽ tìm ra thôi,” Vivien nói. Cô uống một ngụm rượu lớn hơn, chất lửa dễ chịu lan ra qua mạch máu và phục hồi dũng khí vừa tan vỡ của cô. “Bà Buttons bảo tôi có vài cuốn tiểu thuyết nửa xu viết về các chuyến phiêu lưu của anh.”
“Rác rưởi chỉ phù hợp để đốt lửa,” anh khịt mũi nói. “Em sẽ không tìm thấy chúng trong nhà tôi đâu.”
“Có đấy. Vài người hầu của anh đã sưu tập lại rồi đấy.”
“Họ làm cái quái gì thế không biết,” anh lẩm bẩm, rõ ràng ngạc nhiên trước thông tin đó. “Mấy cái đầu điên rồ. Đừng tin vào lời nào họ nói với em.”
“Tôi làm anh xấu hổ,” cô nói với một thoáng thỏa mãn, giấu nụ cười thoáng qua sau ly rượu.
“Em đã nói chuyện với ai? Bà Buttons? Một trong các hầu gái? Kẻ nào ngồi lê đôi mách tôi sẽ cho một trận ra trò.”
“Người hầu ai cũng rất tự hào về anh,” Vivien nói, vui sướиɠ vì đã tìm ra cách để châm chọc anh. “Anh cứ như huyền thoại ấy, giải cứu những người thừa kế, truy đuổi bọn gϊếŧ người, giải quyết các vụ án tưởng chừng không thể…”
“Huyền thoại cái con tườu ấy.” Morgan trông như thể cô vừa chế nhạo anh chứ không phải khen ngợi danh tiếng của anh. “Chủ yếu tôi tìm lại những tài sản bị mất cắp cho ngân hàng. Tôi thích ngân hàng và khoản tiền thưởng của họ. Ngài Ross và bất cứ cảnh sát nào cũng có thể nói với em ở vị trí đáng lẽ ra là trái tim, tôi có một hộp tiền.”
“Anh đang cố gắng bảo tôi anh không phải là một vị anh hùng,” Vivien du dương như đang hỏi.
“Tiếp xúc với tôi trong suốt hai mươi tư giờ qua mà em không đồng ý sao?”
Cô cân nhắc câu hỏi và trả lời thận trọng. “Hiển nhiên anh không phải người hoàn hảo – nếu như có ai được như thế, nhưng anh đã làm điều tốt cho nhiều người, đôi khi mạo hiểm cả tính mạng của chính mình. Vì thế anh là anh hùng, thậm chí ngay cả khi tôi không tán đồng việc anh làm.”
“Em không tán đồng việc tôi làm,” anh ngây ra lặp lại.
“Không. Tôi nghĩ anh phạm phải sai lầm lớn khi trả tiền mua dịch vụ từ một người phụ nữ như tôi.”
Câu nói này dường như vừa làm anh buồn cười, vừa khiến anh khó hiểu. “Tại sao, Vivien,” anh chế nhạo. “Nghe chẳng giống em chút nào.”
“Không giống?” Cô lúng túng nghịch mép chăn lanh. “Tôi không biết tôi phải tỏ ra như thế nào, hay tôi nên nói gì. Tất cả những gì tôi biết là anh càng nói với tôi nhiều chuyện về tôi, tôi càng tự hỏi tại sao anh hoặc bất cứ ai khác lại muốn ở bên tôi. Tôi chẳng phải một người phụ nữ tốt đẹp gì, phải không?”
Sự im lặng căng thẳng trùm lên họ. Ánh mắt Morgan soi xét, cân nhắc, giống như nhà khoa học đang kiểm tra kết quả bất ngờ của một cuộc thí nghiệm. Không nói không rằng, anh quay đi ra cửa. Vivien nghĩ anh chuẩn bị bỏ đi, song anh lại bưng một chiếc khay trên bàn tới giường cô.
“Bữa ăn nhẹ của em,” anh nói, đặt khay vào lòng cô, xếp ngay ngắn lại một món đồ bạc đã trượt ra rìa. “Tôi đang mang đồ ăn lên cho em thì nghe thấy em ngã.”
“Anh mang đồ ăn cho tôi?” Vivien hỏi, phân vân không biết tại sao anh không bảo người hầu làm việc đó.
Morgan đọc được câu hỏi không nói ra trong biểu cảm của cô. “Tôi định lấy nó thay cho lời xin lỗi.” Giọng anh trở nên cộc cằn khi anh bổ sung. “Cách tôi đối xử với em ban tối thật vô lý.”
Vivien hơi ngạc nhiên với sự cộc cằn đáng yêu này. Bản năng bảo cô anh thật lòng. Mặc dù rõ ràng không tôn trọng hay quý mến cô, anh sẵn lòng xin lỗi khi tin rằng mình sai. Có lẽ anh không phải là con quái vật như cô nghĩ.
Cô cố gắng đáp lại với thái độ thành thật ngang hàng. “Anh chỉ chỉ ra sự thật mà thôi.”
“Lẽ ra tôi nên nhẹ nhàng hơn khi nói điều đó. Khó ai có thể gọi tôi là người khéo ăn khéo nói được.”
“Tôi không nên trách anh vì điều anh nói. Rốt cuộc thì không phải lỗi của anh khi tôi là…”
“Một người phụ nữ xinh đẹp và hấp dẫn,” anh kết thúc cho cô.
Đỏ mặt, Vivien tìm chiếc khăn ăn đặt lên người mình. Cô không cảm thấy mình đẹp và hấp dẫn, và rõ ràng cô không cảm thấy mình như một gái làng chơi lọc lõi. “Cảm ơn anh,” cô khó khăn nói. “Nhưng tôi không phải là người phụ nữ mà anh nghĩ… ít nhất, hiện tại thì không. Tôi không nhớ gì về bản thân. Và tôi không biết phải ứng xử với anh như thế nào.”
“Không sao,” Morgan ngắt lời, ngồi xuống ghế cạnh giường. Anh tỏ ra thoải mái và thả lỏng, nhưng ánh mắt anh không rời cô một giây. “Cứ ứng xử như cách em muốn. Sẽ không ai buộc em phải làm điều em không muốn, tôi lại càng như vậy.”
Dù thật khó khăn, cô thở sâu và đáp trả ánh mắt của anh. “Vậy thì anh sẽ không muốn tôi…”
“Không,” anh khẽ khàng nói. “Tôi đã nói với em rằng tôi sẽ không làm phiền em theo cách đó. Chừng nào em còn chưa muốn thì chừng ấy còn không.”
“Và nếu như tôi không bao giờ muốn?” cô buộc mình phải lí nhí hỏi trong sự xấu hổ.
“Quyết định hoàn toàn nằm ở em,” anh trấn an cô. Miệng anh nhếch cong thành một nụ cười. “Nhưng em được cảnh báo trước rối đấy. Sự hấp dẫn của tôi có thể sẽ làm em xiêu lòng.”
Bối rối, Vivien hạ mắt xuống bữa ăn ngon lành trước mặt. Đĩa có mấy miếng thịt gà, một chút bánh pudding, một muỗng rau trộn kem. Cô cầm bánh lên cắn một miếng. Cảm giác như cô phải nỗ lực một cách bất thường để nhai nuốt miếng bánh. “Đây là phòng anh, phải không? Tôi muốn chuyển sang phòng dành cho khách chừng nào thuận tiện. Tôi không muốn chiếm mất giường của anh.”
“Cứ ở lại đây. Tôi muốn em được thoải mái.”
“Nơi này rất đẹp, nhưng giường quá lớn với tôi, và…” Vivien do dự, không thể cho anh biết cô cảm thấy như bị anh vây quanh khi ở trong căn phòng này, thậm chí ngay cả khi anh không ở đây. Mùi anh, và khí chất nam tính đặc biệt của anh dường như vẫn luẩn quẩn trong không gian. “Tôi đã bao giờ ở đây chưa?” cô đột nhiên hỏi. “Ở trong nhà anh… trong phòng này?”
Trong những dịp họ gần gũi, cô đoán họ đã làm ở trên giường cô, hoặc ở nơi nào khác. Cô quá xấu hổ không dám hỏi kĩ hơn. “Anh Morgan – Grant – có điều tôi muốn hỏi…”
“Sao?”
“Xin hãy hứa là anh không cười tôi.”
“Được rồi.”
Cô cầm chiếc đĩa bạc lên nghịch nghịch răng dĩa, tập trung cả vào món đồ. “Có tình yêu giữa chúng ta không? Một chút quý mến nào? Hay chỉ đơn thuần là một vụ dàn xếp làm ăn?” Cô khó có thể chịu nổi ý nghĩ rằng cô có thể đã bán mình chỉ vì tiền. Mặt cô đỏ bừng tủi thẹn trong khi cô đợi câu trả lời. Cô nhẹ nhõm khi anh không cười nhạo hay chế giễu.
“Không hẳn chỉ là làm ăn,” anh thận trọng nói. “Tôi nghĩ em thường mang lại cho tôi niềm vui thú và khoan khoái mà tôi rất cần.”
“Vậy có thể nói chúng ta là bạn bè?” Vivien hỏi, nắm chiếc dĩa mạnh đến nỗi răng dĩa để lại các vệt đỏ trong lòng bàn tay cô.
“Phải, chúng ta là…” Ngừng lời, Morgan lấy chiếc dĩa khỏi tay cô và dùng ngón cái xoa vết đau trong lòng bàn tay cô. Anh nâng bàn tay cô trong bàn tay lớn hơn của mình, cau mày nhìn những chấm đỏ. “Chúng ta là bạn, Vivien,” anh nói nhỏ. “Đừng tự làm mình căng thẳng. Em chẳng phải là một con đ… một gái mại da^ʍ rẻ tiền. Em là gái làng chơi hạng sang, và không mấy ai nghĩ tệ hơn về em vì điều đó.”
“Tôi thì có,” Vivien đau đớn nói. “Tôi nghĩ tệ hơn rất nhiều về mình vì chuyện đó. Ước gì tôi là người khác.”
“Rồi em sẽ quen với điều đó thôi.”
“Đó chính là điều khiến tôi sợ,” cô thì thầm.
Có điều gì đó trong ánh mắt buồn rầu của cô khiến anh phiền lòng. Buông tay cô xuống, anh lẩm bẩm nguyền rủa và rời khỏi phòng, còn cô ủ ê trân trối nhìn thức ăn đã nguội trong đĩa mình.
“Ồ, tôi sẽ không mặc cái đó đâu,” Vivien nói, đăm đăm nhìn chiếc váy được lấy ra cho cô. Nó là một trong bốn chiếc mà Morgan đã mang từ nhà cô về, và trong khi chẳng nghi ngờ rằng chiếc váy là của mình, cô rất nghi ngờ tính thẩm mỹ của nó. Bộ váy được thiết kế và may rất đẹp, song màu sắc, màu nhung sẫm mang theo sắc độ gay gắt của quả mận chín hoặc anh đào đen, sẽ đối lập kinh khủng với tóc cô. Cô rầu rĩ bổ sung. “Không phải với bộ tóc đỏ hoe này. Trông tôi sẽ đáng sợ lắm.”
Bà Buttons quan sát cô kĩ lưỡng trong khi Mary giúp cô ra khỏi bồn tắm và bắt đầu lau khô cho cô bằng chiếc khăn tắm dài màu trắng. “Tôi nghĩ cô sẽ thấy ngạc nhiên một cách dễ chịu đây, cô Duvall. Sao cô không thử mặc vào xem?”
“Được rồi, tôi sẽ thử.” Vivien nói, run rẩy vì không khí lạnh tràn qua làn da trần, khiến cô nổi da gà từ đầu đến chân. “Nhưng thế nào tôi cũng trông buồn cười cho mà xem.”
“Tôi đảm bảo không có chuyện đó đâu,” bà Buttons trả lời. Trong ba ngày qua, thái độ của bà quản gia đối với Vivien đã thay đổi từ lịch sự xa cách sang ân cần ấm áp, và dàn người hầu trong nhà cũng ngay lập tức theo tấm gương đó. Thật lòng biết ơn sự giúp đỡ của họ, Vivien ca ngợi và cảm ơn những người hầu bất cứ khi nào có cơ hội.
Nếu Vivien là một phụ nữ quý phái thượng lưu, cô nghĩ mình sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của họ như một lẽ đương nhiên, và cẩn thận để không trở nên thân mật với họ. Tuy nhiên cô chẳng phải là quý tộc, và sau những gì được biết về quá khứ phóng túng của mình, cô nghĩ những người hầu trong nhà Morgan còn hơn cả tử tế. Chắc chắn tất cả đều biết cô là ai, và cô từng làm nghề gì, song họ vẫn đối xử với cô trong sự tôn trọng mà họ hẳn sẽ dành cho một nữ công tước. Khi cô nói suy nghĩ này với bà Buttons, bà quản gia đã giải thích với nụ cười hài hước.
“Thứ nhất là ông Morgan đã thể hiện rõ ông ấy trân trọng cô, và muốn cô được đối xử như một vị khách đáng kính. Nhưng không chỉ vậy, cô Duvall, tính cách của cô đã tự nói lên rồi. Cho dù người ta có nói gì về cô, nhưng người hầu đều thấy cô là một cô gái tốt bụng và đoan trang.”
“Nhưng tôi không phải như vậy,” Vivien nói. Không thể nhìn vào gương mặt của bà quản gia, cô cúi đầu. Một khoảng im lặng dài trôi qua, và rồi cô cảm thấy bàn tay dịu dàng của bà Buttons đặt lên vai mình.
“Chúng ta đều có những sai lầm phải sửa chữa,” bà quản gia khẽ nói. “Và những sai lầm của cô không phải điều tệ nhất mà tôi từng được nghe. Nhờ nghề nghiệp của ông Morgan, tôi từng thấy và biết những người xấu xa hơn, xấu xa khong tưởng nổi, chả có chút tốt đẹp hay hi vọng nào ở họ cả. Cô còn lâu mới tức mức tuyệt vọng đó.”
“Cảm ơn bà,” Vivien thì thầm, cực kì nhún nhường. “Tôi sẽ cố gắng để xứng đáng với lòng tốt của bà.” Kể từ khoảnh khắc đó, bà Buttons che chở cô chẳng khác nào người mẹ che chở cho đứa con thơ.
Còn về Grant, Vivien không gặp anh nhiều, bởi anh bận rộn điều tra về vụ án của cô, và một hay hai vụ nữa. Anh đến thăm cô vào buổi sáng, nói chuyện dăm ba phút gì đó, rồi đi suốt cả ngày. Buổi tối, anh trở về một mình ăn bữa nhẹ thanh đạm, rồi đọc sách trong thư viện.
Với Vivien, Morgan là một người lạ lùng. Những cuốn tiểu thuyết nửa xu mà cô hầu Mary cho cô mượn không bộc lộ nhiều về tính cách của anh. Những cuốn tiểu thuyết nhấn mạnh về mặt phiêu lưu trong bản tính của Morgan, kể chi tiết về những tội ác mà anh giải quyết và cuộc truy đuổi nổi tiếng của anh theo dấu một tên sát nhất qua suốt hai lục địa. Tuy nhiên rõ ràng tác giả chẳng biết gì về góc khuất trong tâm hồn anh. Vivien ngờ rằng ít người muốn biết con người thật của anh mà chỉ ưa thích những câu chuyện được tâng bốc về một huyền thoại. Thường đó là tình huống của những ngươi nổi tiếng – người ta muốn biết về những thành tựu và điểm mạnh, chứ không phải những yếu đuối của họ.
Nhưng chính những điểm yếu của Morgan mới là thứ làm Vivien thấy thú vị. Anh có vẻ không có nhiều điểm yếu. Anh là một người kín đáo, dường như không gì có thể làm tổn thương, và không thích nói về quá khứ của mình. Vivien không thể không tự hỏi có những bí mật và ký ức nào cất giấu trong trái tim được canh giữ cẩn mật đó. Chỉ chắc chắn một điều… Morgan sẽ không bao giờ tin tưởng mà tâm sự với cô.
Vivien nhận thức được rất rõ sự khinh miệt của Morgan đối với cuộc sống của cô trước “tai nạn”. Anh rõ ràng không thích hay tán đồng người phụ nữ trước đây trong cô, và cô khó có thể trách anh, bởi cô cũng cảm thấy như vậy. Thật không may, trong quá trình điều tra, Morgan dường như phát hiện càng nhiều sự thật khó chịu hơn về cô. Anh đã thừa nhận mình xét hỏi những người biết cô. Xem ra bất cứ chuyện gì họ nói với anh đều không hữu ích hoặc không lấy gì làm dễ chịu.
Vivien cau mày, cố gắng đẩy những ý nghĩ tối tăm vào sâu trong tâm trí mình. Cô bám vào lưng chiếc ghế bên cạnh để giữ thăng bằng trong khi Mary kéo chiếc váy nhung lên. Cổ chân cô lành rất nhanh, giờ gần như đã khỏi hẳn, chỉ khi nào cô đứng trụ trên chân đó quá lâu thì nó mới đau.
“Đó,” bà Buttons hài lòng nói, lùi lại mỉm cười ngắm Vivien. “Bộ áy này thật đáng yêu, và màu sắc không thể hoàn hảo hơn được nữa.”
Vivien cẩn thận đi ra trước bàn trang điểm với ba mặt gương. Thật ngạc nhiên, bà quản gia nói đúng. Nhung màu anh đào đen sẫm khiến da cô trông giống như sứ, và tôn lên màu lửa hồng ngọc của mái tóc cô. Lụa đen tết thành đường viền cổ áo cao khiêm nhường. Thêm nhiều dải lụa tết nửa buông từ cổ xuống xương đòn, hé mở lấp ló làn da trắng ngần. Không có trang trí nào khác làm hỏng những đường nét đơn giản của bộ váy, chỉ trừ chỗ lụa đen phồng lên ở gấu váy. Đó là một bộ đồ trang nhã, phù hợp với bất cứ người phụ nữ tuyệt vời nào. Vivien nhẹ nhõm khi phát hiện mình cũng có một vài bộ quần áo không tuyên bố ngươi mặc nó là “gái làng chơi”.
“Cảm ơn trời,” cô lẩm bẩm, cười tự hối lỗi với Mary và bà Buttons. “Trông tôi cũng đứng đắn ra trò nhỉ.”
“Nếu cô chấp nhận, cô Duvall,” Mary nói, “tôi sẽ chải tóc cho cô và búi lên tử tế. Trông cô sẽ như một quý cô thực thụ - và thế nào ông Morgan cũng sẽ hài lòng khi thấy cô đẹp lên như thế này đó!”
“Cảm ơn, Mary.” Vivien bước tới bàn trang điểm, dừng lại nhặt chiếc khăn tắm ẩm bị vứt xuống sau khi cô tắm xong.
“Không, không,” cô hầu quở trách, chạy đến cùng lúc với bà Buttons. “Tôi đã nói với cô rồi, cô Duvall, cô không được giúp tôi những chuyện như thế này!”
Vivien đưa lại chiếc khăn với nụ cười bẽn lẽn. “Tôi có thể nhặt khăn lên dễ dàng như mọi người mà.”
“Nhưng đó không phải là việc của cô,” Mary nói, dẫn cô ra ghế bàn trang điểm.
Bà Buttons đứng cạnh Vivien, bắt gặp ánh mắt cô trong gương. Bà quản gia cười dễ chịu, nhưng ánh mắt lại suy đoán. “Tôi không tin cô quen với việc để người khác phục vụ,” bà nhận xét.
Vivien thở dài. “Tôi không nhớ mình quen với việc gì nữa.”
“Một quý cô có người hầu sẽ không bao giờ nghĩ tới việc dọn phòng hay tự đổ nước tắm cho mình, dù có quên hết mọi chuyện trong đầu đi nữa.”
“Nhưng tôi biết tôi có người hầu.” Vivien nhặt chiếc kẹp tóc rơi từ cái hộp nhỏ Mary mang tới lên, và miết tay trên cạnh uốn sóng của nó. “Ít nhất, đó là theo lời anh Morgan. Tôi là một sinh vật hư hỏng chẳng làm gì ngoại trừ…” Cô dừng lại nhíu mày bối rối.
Bà Buttons nhìn Mary chải mái tóc đỏ dày và bóng mượt của Vivien. “Cô rõ ràng không cư xử như một ‘sinh vật hư hỏng,’” bà quản gia nói. “Và theo ý kiến của tôi, có những điều sẽ không bao giờ thay đổi cho dù trí nhớ của cô gặp chuyện gì đi nữa.” Bà nhún vai bình thản và cười. “Nhưng tôi cũng chẳng phải bác sĩ. Và tôi hiếm khi có thể giữ gìn ngăn nắp những gi ở trong đầu mình, chứ đừng nói tới việc xét đoán cái gì ở trong đầu người khác.”
Mary tết tóc Vivien theo phong cách đơn giản, ghim một búi tóc tết trên đầu và để một vài lọn tóc màu hoàng hôn ôm lấy cổ và tai cô. Tận hưởng cảm giác được ăn mặc tử tế, Vivien quyết định rằng cô muốn tới thăm những nơi khác trong ngôi nhà. “Sẽ rất tuyệt vời nếu được ngồi dù chỉ một lúc trong phòng nào đó khác phòng này,” cô nói. “Ở đây có phòng khách nhỏ, hoặc thậm chí thư phòng dưới tầng không? Anh Morgan có cuốn sách nào tôi có thể xem không?”
Không biết vì sao câu hỏi khiến bà quản gia và cô hầu nhìn nhau cười. “Một vài cuốn thôi,” bà Buttons trả lời. “Tôi sẽ dẫn cô tới thư viện, cô Duvall. Nhưng cô phải cẩn thận không lại làm cái cổ chân bị đau đấy, và không được làm mình kiệt sức đâu.”
Vivien háo hức nắm cánh tay bà, và họ cùng đi xuống cầu thang cẩn thận từng bước một. Căn nhà thực sự rất rộng rãi, với ván gỗ gụ sẫm, thảm Anh dày dưới chân, đồ đạc Sheraton tinh xảo, và các lò sưởi đều xây từ những phiến cẩm thạch tươi màu. Khi họ tiến đến thư viện, hông gian tràn ngập mùi sáp ong, da và giấy thuộc da. Vivien vừa hít hà vừa bước vào phòng. Cô ra giữa phòng chậm rãi xoay quanh, mắt mở to kinh ngạc.
“Một trong những phòng lớn nhất ở đây,” bà Buttons tự hào nói. “Ông Morgan không ngại tốn tiền để lưu trữ những cuốn sách quý giá của mình theo phong cách cao cấp nhất.”
Vivien thành kính nhìn những tủ sách cao với mặt trước là kính, tủ mục lục chạm nổi chữ vàng, những bức tượng bán thân cẩm thạch được đặt ở bốn góc phòng. Ánh mắt cô chuyển tới những chiếc bàn chất đầy sách, nhiều cuốn vẫn mở và đặt chồng lên nhau, như thể người đọc đã bị gọi đi gấp gáp khi đang đọc dở dang một đoạn kịch tính. “Đây không phải chỉ là một bộ sưu tập chơi, đúng không? Cô hỏi to thành tiếng.
“Không, ông chủ rất yêu những cuốn sách của mình.” Bà Buttons kéo một chiếc ghế mềm lại bên ngọn lửa đang chát đượm rồi kéo rèm ra đón nhận ánh sáng ban ngày. “Tôi sẽ để cô khám phá, cô Duvall. Tôi sẽ bảo người bưng cho cô khay trà nhé?”
Vivien lắc đầu và đi từ tủ sách này tới tủ sách kia ánh mắt vội vã lướt qua những hàng sách lôi cuốn. Bà quản gia đột nhiên bật cười. “Cho tới giờ, tôi chưa từng gặp nhìn sách như kiểu ông Morgan,” bà nhận xét.
Hầu như không để ý thấy bà quản gia rời khỏi đó, Vivien mở một cánh cửa kính ra xem một hàng thi tập. Có điều lạ lùng đã xảy ra khi cô đọc hết tít này đến tít khác. Nhiều cuốn trông quen thuộc đến giật mình, ngôn từ nối với nhau theo cách khiến cô run lên kinh ngạc. Mê hoặc, cô vươn tay lấy một cuốn sách. Cô mở ra, bìa da có vân mềm mại bên dưới những ngón tay, và rôi cô thấy một bài thơ của John Keats với nhan đề. “Thơ về chiếc bình cổ hy Lạp.” Ngươi vẫn là cô dâu trinh trắng của tịch lặng… Dường như cô đã đọc những từ ngữ ấy cả nghìn lần rồi. Một cánh cửa mở ra trong tâm trí, soi sáng kiến thức đã bị cất giấu đi cho tới lúc này. Hoàn toàn mất bình tĩnh, Vivien ôm cuốn sách đang mở vào ngực mình, và với lấy một cuốn nữa trên giá, rồi lại một cuốn nữa… Shakespeare, Kears, Donne, Blake. Có rất nhiều bài thơ lập tức có thể nhận ra khác, một số cô thậm chí có thể đọc thuộc lòng.
Sự nhẹ nhõm vì đã nhớ lại được gì đó gần như khiến cô chao đảo vì phấn khích. Cô lấy và ôm nhiều sách nhất có thể, ép chúng vào người mình, đánh rơi vài quyển vì vội vã. Cô muốn mang chúng tới một góc yên tĩnh, và đọc, và đọc.
Ở trên một giá thấp, cô phát hiện những tập sách triết học cũ. Vớ lấy cuốn Suy ngẫm về triết học tiên khởi của Descartes, cô mở ra hối hả đọc to lên một đoạn. “Không có gì, trong những điều tôi từng tin là đúng, lại không được phép nghi ngờ…”
Vivien áp cuốn sách đang mở vào ngực mình, tâm trí tràn đầy những ấn tượng hỗn loạn. Cô chắc chắn cô từng đọc cuốn sách này, những từ này, với một người cô rất quan tâm. Sự quen thuộc của ngôn từ cho cô cảm giác an toàn và dễ chịu mà cô cực kì cần đến. Cô nhắm mắt lại ôm cuốn sách chặt hơn, cố gắng đuổi bắt một vài ký ức vẫn lảng tránh mình.
“Chà.” Tiếng nói mỉa mai phá vỡ sự im lặng. “Tôi không ngờ lại tìm thấy em trong thư viện. Em tìm được gì mình muốn đọc rồi?”