Chương 3

Trên đường về, cô chẳng thể nào ko nghĩ đến cuộc nói chuyện ấy. Nó đơn giản lắm.. Vậy mà cứ nghĩ mãi ko thôi. Phải chăng do quá lâu rồi ko nói chuyện, hay bởi vì sâu thẳm trong tim, Tình yêu ấy vẫn còn tồn tại...

Cô với C ngày trước yêu nhau được 1 năm. 1 năm chẳng dài nhưg có lẽ 2 đứa trải qua quá nhiều sóng gió để được bên nhau nên tình cảm cứ lớn theo những thử thách ấy. C cao lắm, khuôn mặt ko thư sinh như chồng mình nhưng nhìn rất đàn ông. Đặc biệt con người C lại quan tâm người yêu từ những thứ nhỏ nhất. Cô chưa bao giờ giấu được C điều gì.. Ngay cả cái việc bé tí như gót chân bị nứt C cũng biết trong khi cô còn chẳng biết gót chân mình bị nứt nẻ từ bao giờ. Ngày yêu nhau cô đang là sinh viên năm 3 đại học, còn C thì chuyển vào Nam sinh sống. Yêu xa nên ngày nào cũng phải nói chuyện đt với nhau, có ngày nói chuyện lên đến 14 tiếng . Cứ 1 tháng C lại ra Bắc 1 lần với cô, và cái khoảng thờ gian bên cạnh nhau sau 1 tháng xa cách ấy khiến 2 đứa lúc nào cũng quấn lấy nhau...

Gia đình cô thuộc loại bình thường. Bố Mẹ đều làm công chức nhà nước nên lối suy nghĩ khi cô ra trường, xin vào nhà nước rồi lấy chồng cũng làm nhà nước là chuyện đương nhiên. Nhưg nhà C thì làm ăn kinh tế, mẹ C rất giỏi nên C cũng phụ mẹ trong chuyện làm ăn.. C rất khéo trong giao tiếp, độ chịu chơi thì khỏi phải bàn thế nên em nào nhìn cách yêu của C cũng muốn đuọc làm ngừoi yêu anh ấy. Nhưng chẳng hiểu sao cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó, vì gia đình cô tuy chẳng giàu có nhưng bố mẹ cũng chẳng để cô thiếu thứ gì. Có thể C biết như vậy, nên cũng chưa khi nào anh thể hiện điều gì trước mặt cô..

Khi biết cô yêu C, bố mẹ cô có vẻ ko hài lòng. Từ khuyên nhủ, đến ngăn cấm và cuối cùng là "chọn 1 trong 2". Cô vẫn từng nghĩ bố mẹ mình tâm lý lắm cơ mà, sao trong chuyện này lại cứng nhắc như thế.. Cứ nhiều lần tỏ ra mặt là "ko hài lòng" như vậy, khiếb cô và C cũng đôi lúc thấy mệt mỏi. Rồi phải lén lút nói chuyện, lén lút gặp nhau. Có những khi, cô hiểu rõ C đang rất mệt mỏi. Sự tự trọng của 1 thằng đàn ông trong khi bao nhiêu người muốn lấy, vậy mà cứ phải yêu cô theo cách này.. Rồi 1 ngày cô nói chia tay khi cả 2 đang cách nhau 2000km. Ko 1 ai níu kéo.. Nhưg ko ai nói chấp nhận. Cứ thế rồi buông nhau. Cô thì nghĩ có lẽ mình nên nghe bố mẹ. Còn anh thì chẳng biết nghĩ gì. Có đôi lần anh gọi điện chẳng nói gì.. Cô chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào nuốt nước bọt như anh đang khóc.. Cô lại khóc và cứ im lặng đêns khi anh tự tắt máy thì thôi. C cũng k ra Bắc nữa.. Để rồi mấy tháng sau cô đi lấy chồng...