Sáng hôm sau thức dạy trong trạng thái cực kì mệt mỏi. 2 mắt nặng trĩu, ước gì có thể đc ngủ đến tận 10h. Nhưng 2 thằng nhóc thức dạy làm cô phải dạy theo cho chúng nó ăn sáng.. Đt đêm qua sạc chẳng vào tí pin nào, sáng sờ vào thì sập nguồn từ bao h.. Sạc pin rồi vất ở nhà đi ăn sáng. Chẳng mấy khi về nhà, mấy mẹ con bà cháu đi lượn đến trưa mới về. Về đến nhà thì thấy 5 cuộc gọi nhỡ.. 5 tin nhắn fb..
- Em dậy chưa?
- Vẫn chưa dậy sao? Anh dậy từ 7h đi có việc. Lái xe mà cay xè mắt đây.
- Hic, giờ này vẫn chưa dậy? Hay ko trả lời anh nữa vậy???
- 1 tn nhắn thoại...
Cứ tưởng anh nói gì với cô. Ấn nút nghe thì thấy nhạc í éo...
"Em ơi nhớ nhé.. Hãy cố khơi lên trong ta từng ngày qua bao đăm đuối.. Hãy cứ như ta đang yêu như duyên tình còn yên vui.."
- Anh đang nghe... Thấy nhớ em quá!
Cô mỉm cười.. Lâu rồi mới thấy lòng nhẹ nhõm đến thế.. Tự dưng muốn gạt bỏ mọi thứ sang bên, để đc yêu theo đúng cảm xúc thật trái tim mình..
- Em đây!
- Em dạy lâu chưa?
- Em mới thôi (nói dối để đỡ giải thik nhiều.. Hihi)
- Có mệt ko?
- Có chứ. Lần sau ko bao h nói chuyện với anh kiểu đấy nữa...
- Hic, anh sợ là ko có cơ hội để được nc nthe thôi.
- Thì đúng rồi. Thế nên em mới nói. Haha..
- Nghe bài hát anh gửi chưa?
- Em ko nghe đc. Hay tại em dùng ip5 ko tích hợp với ip6 của anh nhỉ? (Giọng mỉa mai)
- Thật á! Thôi được, đợi ip7 ra anh sẽ mua mỗi người 1 cái..
- Em ko cần những thứ đó...
Trước yêu nhau, anh chiều cô lắm. Nhớ hôm anh ra Bắc và đưa cô đi học. Hôm ấy trời khá lạnh, thế mà cô vẫn chỉ đi đôi dép. Đôi dép cao su ai nhìn cũng tưởng bẩn bẩn, ấy thế mà cô mua của Hãng Rebook những 770k liền. Hồi ấy tiền to lắm . Hôm ấy cô lười tìm giầy, đi tạm dép cho nhanh, vấn đề là cô chẳng thấy lạnh. Nhìn người yêu trên thì ấm, chân thì chẳng đi giày. Anh phi luôn vào cửa hàng comverse mua cho cô 2 đôi. Cô thì ko muốn lấy, nhưng tự nhìn lại mình công nhận bô nhếch thật. Nên quay ra bảo anh :"Là em đi tạm thôi chứ em k cần đâu đấy nhé" . Lúc nào cô cũng sĩ diện, cô ghét nhất cái kiểu "yêu vì tiền".
Rồi có những khi thấy ai đeo túi nào đẹp. Anh lại hỏi địa chỉ rồi mua cho cô. Mua rồi thấy cái khác đẹp hơn anh lại bảo "Em dùng tạm cái cũ đi, a đang đặt cho em cái khác đẹp hơn nữa rồi. Lại đúng màu đỏ em thik nữa nhé". Những lúc ấy cô thường từ chối, từ chối ko được thì cô quay sang bảo
- Có người yêu giản dị quá anh xấu hổ hay sao?
- Không, chỉ là cứ gì đẹp nhất là muốn dành cho em thôi.
Đúng là dẻo mỏ. Nhưng mà vẫn thấy thik ^^.
Lắm khi nghĩ lại, chuyện tình của mình còn đẹp hơn trong phim. Dạo này dân tình rộ lên "Hậu duệ mặt trời" nhưng nếu để viết tình yêu của mình lên thành truyện, có khi anh đúng chất là 1 soái ca. Haha.. Nghĩ đến đây thấy cũng buồn cười, vậy mà trc đây lại dứt khoát bỏ anh như thế. Cũng chỉ vì anh chẳng làm nhà nước, cũng chỉ vì nhà anh người Bắc kẻ Nam, cũng chỉ vì bố mẹ kì vọng vào cô quá nhiều.. Nên cô đã nghe theo ý nguyện của bố mẹ. Thôi thì cũng là duyên số..