Chương 49

Qua mười lăm, Minh Lạc liền chuyển đến trang tử.

Hai ngày sau khi gặp Cảnh Hạo, trong lòng nàng vẫn có chút

không

yên, nhưng chuyện này dù quan trọng lại

không

phải chuyện khẩn cấp, lúc này

đang

là tết, Minh lạc từng là vương phi của Triệu Thành cho nên biết lúc này là lúc

hắn

bận rộn nhất,

không

chỉ phải xử lý triều chính, có phải tiếp kiến sứ thần các nước, triệu kiến đại quan địa phương, có mặt trong nghi điển ngày lễ, cho nên mặc dù muốn gặp

hắn

nói

chuyện này để nghe cách nhìn của

hắn

một

chút, nhưng vẫn nhấn xuống, mãi khi đến trang tử mới để Diệp Ảnh truyền tin cho

hắn, hỏi

hắn

rảnh lúc nào

thì

đến gặp mặt

một

lần.

Nàng

không

nghĩ tới ban ngày nàng truyền tin khuya hôm đó

hắn

lại đến gặp nàng.

Cái này tuyệt

không

phải Triệu Thành cố ý đêm khuya mới đến gặp nàng,

thật

ra

hắn

biết Minh Lạc gặp Cảnh Hạo, có chút tin tức làm

hắn

tâm

sự

nặng nề, cũng

đã

muốn đến gặp nàng, chỉ là

hắn

hôm trước nữa chủ trì khánh điển nguyên tiêu, hôm trước tiếp kiến sứ thần các nước, hôm sau lại

đi

đại doanh Thường Sơn, ngoài trừ rút ngắn giấc ngủ đêm nay chạy đến gặp nàng,

hắn

căn bản

không

có thời gian khác.

Cũng may

hiện

tại

hắn

vô cùng hiểu nàng, nàng

không

phải người nhăn nhó, đối với chuyện này cũng

sẽ

không

để ý, càng

sẽ

không

nghĩ tới ý kiều diễm.

Nhưng cái này

không

biết là tốt hay xấu, sức quan sát của Triệu Thành

không

phải là loại nhạy cảm như người thường, tự nhiên

hắn

phát

hiện

Minh Lạc đối với

hắn, sau khi rút

đi

khẩn trương và sợ hãi quan hệ giữa hai người

đã

tiến thêm

một

bước, nàng có thể

nói

là tín nhiệm

hắn, thậm chí có loại thân cận kì quái, nhưng tuyệt đối

không

giống cái loại khẩn trương e lệ khi gặp người trong lòng, cho dù lần trước

hắn

hôn nàng, nàng thuận theo nhưng

không

có nửa điểm thẹn thùng và… động tình.

Theo Triệu Thành chuyện này có thể

nói



là nàng cũng

không

thích

hắn.

Cho tới giờ guyện ý gả cho nam nhân và thích

một

nam nhân là hai chuyện, cho dù

hắn

là Triệu Thành cũng

không

có khả năng lo được lo mất.

Khi Triệu Thành tới, Minh Lạc

đã

chìm vào giấc ngủ.

hắn

ngồi trước giường của nàng, ngắm nhìn nàng ngủ. đích xác ngày thường nàng rất đẹp, đến tận lúc ngủ cũng đẹp, vì ánh mắt linh động bị che khuất, yên tĩnh giống như huyễn cảnh, nhìn

không

chân thực, phảng phất bất cứ lúc nào cũng

sẽ

tan biến, bóng đêm đó, huyễn cảnh đó, trong lòng Triệu Thành

không

hiểu sao lại sinh ra cảm giác như

đang

trong huyễn cảnh, giống như chỉ cần

hắn

tỉnh giấc nàng

sẽ

biến mất trong cuộc sống của

hắn.

hắn

muốn tóm lấy thứ gì đó, liền đưa tay cầm lấy tay nàng

đang

đặt ngoài chăn, cảm giác tay nàng lạnh như băng, khác biệt với nhiệt độ lòng bàn tay

hắn, tâm

hắn

mới về thực tại.

Bất quá

hắn

lại nhíu mày, sao tay nàng lại lạnh như vậy.

Minh Lạc cảm giác có gì đó siết chặt tay mình, nóng đến ngạt thở, nàng rút

không

ra, liền cau mày tỉnh lại, sau đó mở mắt liền thấy Triệu Thành.

Nàng hoảng hốt gọi ‘ vương gia’-

không

bởi vì

hắn

đột nhiên xuất

hiện

mà kinh sợ.

Vì tràng cảnh này quá mức quen thuộc. nàng hoảng hốt nhớ lại kiếp trước sau khi bọn họ thành hôn,

hắn

công vụ bề bộn, kỳ

thật

lúc mới thành hôn nàng cũng

không

thường thấy

hắn, lúc nàng ngủ

hắncũng chưa về, lúc nàng dậy

hắn

cũng

không

ở bên. Chỉ có những lúc nửa đêm nàng tỉnh lại

sẽ

thấy

hắnngồi bên giường nhìn nàng như vậy.

Khi đó nàng cũng

không

hiểu, chỉ cảm thấy

hắn

rất lãnh đạm với mình, cho nên đến

một

ngày bị người như có như

không

châm ngòi,

đã

cảm thấy

hắn

căn bản là

không

thích mình. Kỳ

thật

chưa hẳn là

hắnlãnh đạm với mình mà

hắn

vốn chính là người như vậy.

Minh Lạc rút tay, chống người ngồi dậy, vì nhớ lại kiếp trước, nàng thậm chí

không

chú ý giờ mình

đangmặc đồ trong rộng rãi, cho nên

không

có nửa điểm kinh hoảng, thẹn thùng

đi

che lại, tự tại làm nhịp tim người khác bất ổn.

Triệu Thành

không

biết bây giờ mình nên có tư vị gì.

hắn

khẽ thở dài, thanh

âm

có chút khàn khàn

nói

: “Diệp Ảnh truyền tin

nói

nàng muốn gặp ta? Mấy ngày nay ta đều

không

rảnh cho nên chỉ có thể đến vào đêm nay, nàng

nói

đi,

nói

xong ta

sẽ

rời

đi.”

Minh Lạc ‘ ân’

một

tiếng

nói: “ hai ngày trước tiểu nữ có gặp thế tử Tây Phiền.”

Trong lòng Triệu Thành co lại, xoay đầu nhìn nàng, Minh Lạc hoàn toàn

không

có cảm giác, chỉ đem chuyện Cảnh hạo

nói

về thϊếp thân thị vệ của phụ thân nàng, và ngờ vực trong lòng mình

nói

ra, sau đó

nói

: “ Cảnh thế tử

nói

thị vệ kia bị trọng thương,

trên

đường bị người đuổi gϊếŧ được thương nhân Tây Phiền cứu về,sau đó thay tên đổi họ ở lại Tây Phiền việc này tiểu nữ luôn cảm thấy kì quái, người nào truy sát

hắn, coi như bản thân bị trọng thương cũng có thể về quê tại sao lại thay tên đổi họ, ở lại Tây Phiền,

không

về quê?”

“ Nhưng Cảnh thế tử cũng

không

biết phụ thân tiểu nữ bị người hại chết, nếu thị vệ kia biết gì đó,

hắnđi

Tây Phiền vương phủ, Tây Phiền vương và phụ thân tiểu nữ là chỗ quen biết cũ, rất có thể

sẽ

hỏi ra gì đó, tiểu nữ

không

dám lộ tung tích, cho nên cũng

không

hỏi gì. Vương gia, chúng ta có thể tìm người thị vệ kia, mà

không

làm Tây Phiền vương phủ chú ý

không?”

Lúc nàng

nói

Triệu Thành

một

mực

không

lên tiếng, sau khi thấy nàng khẩn trương nhìn mình mới

không

nhịn được đưa tay sờ tóc trấn an nàng, ôn nhu

nói: “không

sao, ta

sẽ

sai người tìm được

hắn, tìm cách đưa

hắn

đi



không

kinh động tây Phiền vương phủ. Về phần tây Phiền vương phủ, bọn

hắn

hẳn

không

liên đến cái chết của phụ thân nàng,cho nên nàng

không

cần kiêng kị bọn

hắn.” nhiều nhất là có quan hệ đến việc đuổi gϊếŧ

hắn

thôi.

hắn

thấy Minh Lạc như có điều suy nghĩ gật đầu, dừng lại

một

chút,

nói

: “A Lạc, nàng còn chuyện khác muốn

nói

với ta sao?”

Minh Lạc sững sờ, nàng nghĩ đến nhưng lời kia của Cảnh Hạo, cùng với viên Ngọc thiền, tính cách Triệu Thành rất ngang ngược, kiếp trước có thích nàng hay

không

cũng đều cực ghét những nam nhân xuất

hiện

bên cạnh nàng, thủ đoạn

không

do dự, rất tàn nhẫn trực tiếp, cho nên nàng do dự

một

chút vẫn lắc đầu

một

cái.

Hôm đó nàng vì

không

muốn dây dưa với Cảnh Hạo, hơn nữa lo lắng

hắn

sẽ

làm ra hành động điên cuồng tạo thành hậu quá khó lường cho nên mói nhận viên ngọc thiền kia, về sau nàng cũng rất phiền muộn, nàng tình nguyện

hắn

giống như kiếp trước, hoàn toàn lãnh đạm với nàng. Nàng nghĩ tốt nhất sau khi thành thân

hắn

liền rời khỏi kinh thành, miễn cho lại náo ra chuyện gì.

Minh Lạc suy nghĩ, Triệu Thành cũng

không

lên tiếng, bầu

không

khí nhất thời ngưng trọng.

Minh Lạc phát giác

không

đúng, ngẩng đầu nhìn Triệu Thành, liền thấy sắc mặt

hắn

có chút

âm

trầm, bộ dáng như vậy của

hắn

nàng quen thuộc, trong nội tâm nàng cười khổ

một

cái, sau đó chủ động cầm tay

hắn, nhìn

hắn

nói: “vương gia, lần này gặp Cảnh thế tử là ngoài ý muốn, về sau tiểu nữ

sẽ

tránh

hắn, dù sao

hắn

cũng sắp thành thân và rời kinh, tiểu nữ

không

nghĩ hôn

sự

của chúng ta

sẽ

có gợn sóng gì, bên Minh gia và thái hậu

đã

đủ nhiều chuyện, tiểu nữ sợ bị người đυ.c nước béo cò.”

Là lo lắng Cảnh hạo

sẽ

phá hư hôn

sự

của bọn họ sao? Cảnh hạo hay Tây Phiền vương phủ đều

khôngcó bản

sự

đó, nhưng trong lòng triệu Thành vẫn thoải mái dễ chịu hơn chút.

hắn

nhìn vào hai mắt nàng hỏi: “ A Lạc nàng muốn gả cho ta sao?”

Con người đại khái đều

một

tấc lại muốn tiến thêm

một

thước, nhất là chuyện tình cảm. ban đầu Triệu Thành chỉ cần nàng gả cho mình là được,

hiện

tại

hắn

lại muốn nàng ái mộ mình.

Ánh mắt

hắn

mang cảm giác áp bách quá mạnh, Minh Lạc cơ hồ

không

có chỗ trốn, đột nhiên nội tâm nàng có chút khó chịu, mắt có chút chua xót, nàng cúi đầu, vô thức bóp tay

hắn, sau đó phát

hiện

hắnkhông

đau mà tay nàng lại bị đau.

Nàng nhìn tay

hắn, cắn răng

nói

: “ vương gia, tiểu nữ

không

muốn gả cho ngài, ngài có thể

không

cưới tiểu nữ sao?”

Thành công làm mặt Triệu Thành đen lại, cầm ngược lại tay nàng, Minh Lạc cảm thấy tay mình sắp bị

hắn

bóp đứt, sau đó nghe thấy thanh

âm

lạnh như băng của

hắn



không

được”

Minh Lạc ngẩng đầu nhìn

hắn

,nhịn đau, vất vả cười

một

cái: “ dù sao cũng phải gả, sao vương gia còn muốn hỏi tiểu nữ có muốn hay

không?”

“ còn có, tay tiểu nữ đại khái muốn nát,”

Triệu Thành nhìn bộ dáng đắc ý khi đạt được quỷ kế của nàng, rất đau nhưng lại nhịn đau, trong lòng hơi nhảy, biết lời kia của nàng là cố ý,

hắn

buông lỏng tay nàng sau đó kéo đến trước ngực mình, thấp giọng

nói

: “nàng náo cái gì?”

Minh Lạc trầm trầm

nói: “ vương gia, ngài

không

tin tiểu nữ, cho nên lúc nãy dù tiểu nữ

nói

muốn gả cho ngài, ngài vẫn

sẽ

chất vấn,, cho nên

không

bằng tiểu nữ

nói

như vậy, ngài tức giận nhưng

sẽ

có khả năng

không

ghi hận tiểu nữ.”

Triệu Thành:…

“ ghi hận nàng, ta ghi hận nàng làm cái gì?”

hắn

có chút bất đắc dĩ

nói.

Ngươi

sẽ, ngươi

sẽ

ghi hận ta, cảm thấy ta lừa ngươi, sau đó đem chuyện người bên cạnh ta làm

khôngđúng giận chó đánh mèo lên ta, đối với ta ngày càng thờ ơ, cho đến khi

không

muốn nghe nửa câu giải thích của ta, thậm chí

không

chịu gặp ta. Lúc đó có người luôn bên cạnh nàng

nói, kỳ

thật

hắn

chưa từng thích nàng, sao nàng có thể

không

tin.

Minh Lạc kéo góc áo của

hắn, thấp giọng

nói: “ vương gia, tiểu nữ đương nhiên nguyện ý gả cho ngài, tiểu nữ giống như ngoại trừ vương gia

thì

không

thể tin bất cứ ai. Nhưng

hiện

tại tiểu nữ muốn gặp vương gia

thì

chỉ có thể chờ ở đây, nếu vương gia

không

muốn gặp tiểu nữ, tiểu nữ liền vĩnh viễn

khôngthể nhìn thấy ngài. Cho nên đối với vương gia tiểu nữ

sẽ

phải cẩn thận từng li từng tý, sợ ngài tức giận.”

Chỉ có người sủng ái ngươi

một

cách

không

có nguyên tắc

thì

ngươi mới có thể tùy hứng.

Chỉ có hài tử được phụ mẫu

yêu

chiều lớn lên mới có thể khí thế hùng hồn, Minh Lạc cười lên rất đẹp, làm lòng người khác ấm áp, rất giống phụ thân nàng, nếu phụ thân nàng

không

qua đời, nàng

sẽ

khônglớn lên như bây giờ, nơm nớp lo sợ.

Trong lòng Triệu Thành như có gai, đau nhức, xấu hổ day dứt,

hắn

ôm nàng, sờ lên tóc nàng,

nói

: “ a Lạc, coi như ta tức giận, nàng cũng

không

cần cẩn thận từng li từng tý, càng

không

cần lo lắng

sẽkhông

gặp được ta, chỉ cần chuyện ta đáp ứng nàng

thì

nhất định

sẽ

làm được. ta tức giận chỉ vì ta quan tâm nàng mà thôi.”

Câu cuối cùng Triệu Thành

nói

vô cùng gian nan, Minh Lạc nghe được

thì

cũng bị giật mình. Nàng nhịn

không

được giương mắt nhìn

hắn

chằm chằm, hoài nghi mình có nghe nhầm hay

không.

thật

ra nàng luôn điều chỉnh mình, thử nghiệm tìm kiếm phương thức sống chung với

hắn, phòng ngừa dẫm vào vết xe đổ kiếp trước. sau đó nàng chậm rãi phát

hiện

phương thức sống chung với

hắn

thật

ra rất đơn giản nhưng đôi khi cũng rất khó khăn, chính là đơn giản ngay thẳng, kiên trì, mặt dày mày dạn, muốn gì

nói

thẳng, đơn giản, ngay thẳng đến thô bạo.

hắn

ngoan lệ, tâm tư sâu hơn người, muốn gì

thì

trực tiếp

nói

với

hắn

còn hữu hiệu hơn cong cong vòng vòng, vì

hắn

đại khái còn nhìn thấu ngươi hơn cả bản thân ngươi, chỉ có băng lãnh mà

không

phải ôn nhu.

Đương nhiên điều kiện là

hắn

phải quan tâm ngươi, nếu

không

đại khái chính là tìm chết.

Hai mắt Minh Lạc tỏa sáng trừng Triệu Thành, Triệu Thành lập tức cảm thấy lời nàng vừa

nói

là khách sáo với mình,

hắn

nhất thời cảm thấy có chút tức giận, nhất thời lại cảm thấy kinh hỉ, vì nàng chịu để ý, nghĩ cách nửa

thật

nửa giả thăm dò mình, tự nhiên là vì nàng muốn xác nhận tâm ý của mình,

hắn

cũng

không

ngại để nàng biết tâm ý của mình, thậm chí

không

ngại để nàng biết càng nhiều.cho nên lúc này

hắn

khắc chế mình, kéo nàng vào ngực, sau đó đưa tay che đôi mắt thăm dò của nàng lại, cúi đầu cắn. môi của

hắn

từ trước đến nay khô ráo, lúc này càng cực nóng, mà cắn nàng lại mềm mềm, thanh thanh lương lương, vừa mềm vừa say. Làm cho người ta muốn dừng

không

được, chỉ cảm thấy

không

đủ muốn càng nhiều.