Chương 24: Tấu chương

Chỉ là Dung lão phu nhân

không

nghĩ đến nữ nhi xuất giá hơn

một

năm liền khó sinh mà chết.

Minh lạc mất hết phụ mẫu. Dung lão phu nhân

không

phải

không

có suy nghĩ đón Minh lạc về Dung gia nuôi dưỡng. Nhưng Minh gia thế lớn, Minh Lạc lại là cốt nhục duy nhất của Minh Trọng Hằng, tình và lý, hay luật pháp

thì

Dung gia đều

không

thể mang đứa bé

đi, ngay sau đó Dung lão thái gia vì thân thể

không

tốt mà chết. Dung đại bị điều

đi

nhậm chức ở Giang Nam, khí hậu Giang Nam rất tốt để điều dưỡng thân thể, cho nên cả nhà dứt khoát

đi

theo Dung đại cữu.

Minh lạc vội

nói: “ cữu mẫu là trưởng bối, lại vì chuyện của a Lạc mà ngạn dặm xa xôi từ Giang Nam về Kinh thành, là a Lạc nên đến cửa bái kiến mới đúng.”

Dung đại phu nhân nghe a Lạc

nói

‘ đến cửa bái kiến’

thì

cười càng sâu, nàng

nói



nói

cái gì bái kiến, mười mấy năm qua, ngoại tổ mẫu và cữu cữu con ngày ngày nhớ thương con, nhưng thân thể ngoại tổ mẫu con

không

tốt,

đã

sớm

không

chịu được đường dài xóc nảy, cữu cữu con lại bề bộn công vụ, trong lòng họ luôn áy náy với con.”

“ lần này nhận được thư của con, ngoại tổ mẫu con nghĩ tự mình về kinh thăm con, ta và cữu cữu con phải cản lại, cữu cữu con để ta

đi

trước, đợi ta sắp xếp xong xuôi, đầu xuân sang năm, khí trời tốt lại để đại biểu ca của con đưa ngoại tổ mẫu con lên kinh thăm con. Thứ hai, đồ cưới và sản nghiệp của mẫu thân con, những năm gần đây là ta giúp đỡ quản lý, cữu cữu con để ta hồi kinh là muốn ta tự tay chuyển giao cho con, cữu cữu con mới có thể yên tâm.”

Những lời này, Minh lão phu nhân

thì

cũng thôi, thần sắc của Minh đại phu nhân dù vẫn thân thiết khách khí nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút quái dị - lời này của Dung đại phu nhân chính là thể

hiện

phòng bị Minh gia

một

cách



ràng, còn đối với cả nhà Dung gia lần lượt muốn hooig kinh, bà ta cũng có chút khó chịu.

Minh Lạc nghe lời này vui nhưng cũng có chút áy náy, nàng

nói

“ Cữu mẫu, ngoại tổ mẫu lớn tuổi, thân thể lại

không

tốt, cần gì vì con mà ngàn dặm xa xôi về kinh, con thấy,

không

bằng để con chọn thời điểm

đi

Giang Nam thăm người.”

Dung đại phu nhân thở dài, mang theo chút an ủi

nói

“ đứa

nhỏ

ngốc, ngoại tổ mẫu con vốn xuất thân kinh thành, từ

nhỏ

lớn lên trong kinh, thân bằng cố hữu đều ở đây, người muốn về cũng

không

đơn thuần chỉ vì con.”

Nghe lời này Minh Lạc khẽ giật mình- kiếp trước ngoại tổ mẫu đến chết cũng

không

thể hồi kinh, đều vì nàng nên đại cữu cữu cũng

không

thể về kinh.

Minh Lạc ‘ ân’

một

tiếng, vì tâm

sự

nên

không

lên tiếng, Dung đại phu nhân lại nghĩ nàng thẹn, nhu hòa nhìn nàng, quay đầu

nói

với Minh lão phu nhân: “ lão phu nhân,

thật

ra lần này bọn vãn bối hồi kinh, trực tiếp

đi

tranh tử suối nước nóng ở Thiên Mai sơn là vì nhận được tin của a Lạc, lần trước a Lạc gửi thư

nói

thân thể lão phu nhân

không

tốt, a Lạc muốn phụng dưỡng lão phu nhân

đi

Kỳ mai trang điều dưỡng, vãn bối thấy chỗ đó lâu

không

dùng đến, liền cố ý đến trang tử sát vách Kỳ Mai trang, thuận tiện dọn dẹp Kỳ Mai trang, để lão phu nhân và a Lạc có thể đến bất cứ lúc nào.”

“ Mấy ngày nay đồ cưới vãn bối cũng

đã

chỉnh lý tốt, cũng

đã

triệu tập các quản

sự

của cửa hàng lớn

nhỏ, lão phu nhân xem lúc nào thuận tiện có thể để a Lạc đến trang tử

một

đoạn thời gian, để vãn bối giúp nàng làm quen với tình hình các cửa hàng, cũng là để các quản

sự

xem a Lạc, về sau tất cả giao cho a Lạc xử lý”.

Minh lão phu nhân vẫn hòa ái.

trên

mặt Minh đại phu nhân

đã

không

treo được bộ dáng thân thiết – những lời này của Dung đại phu nhân chính là trần trụi đề phòng Minh gia.

Phụ mẫu a Lạc đều mất, dù Dung gia trần trụi như vậy, Minh đại phu nhân là đại bá mẫu

không

thể

nóigì.

Cho nên Minh đại phu nhân chờ Minh lão phu nhân cự tuyệt.

Kỳ

thật

lần này Minh lão phu nhân trong lòng cũng

không

thích diễn xuất lần này của Dung đại phu nhân, nhưng bà ta

đang

định

nói

thì

cảm thấy a Lạc ngồi bên cạnh kéo góc áo, bà quay đầu nhìn nàng, ánh mắt a Lạc vui vẻ, khát vọng, trong lòng Minh lão phu nhân bị chạm

một

cái, nổi lên thương tiếc.

Những biến hóa gần đây của a Lạc Minh lão phu nhân đều đặt trong mắt- chưa bao giờ nàng lộ ra có tâm

sự

nặng nề, mẫn cảm lại yếu ớt, đối với đại phòng như có như

không

mâu thuẫn – a Lạc là Minh lão phu nhân nuôi lớn, tình tình nàng Minh lão phu nhân hiểu



nhất, gần đây người bên cạnh nàng

khôngcó dị dạng gì- dị dạng lớn nhất khả năng chính là hôn

sự

của nàng bị mang ra bàn luận, sau đó Cảnh thế tử và Túc vương cầu hôn.

Bà đem những biến hóa đó quy là do nguyên nhân nữ hài tử trước khi cưới sinh ra bất an, nàng lại

không

có mẫu thân, đại phòng lại

không

đối đãi thực tình, cho nên nàng mới phản ứng



ràng

mộtchút- loại tình huống này bà có thể lý giải.

Minh lão phu nhân liền ôn hòa

nói

với Dung đại phu nhân: “ các ngươi vừa vào kinh, vẫn là có nhiều chuyện phải xử lý, chuyện đồ cưới của mẫu thân a Lạc

không

cần vội vã như thế, ta thấy chờ qua ít ngày nữa, ta dẫn Lạc nha đầu

đi

Kỳ Mai trang, đến lúc đó

sẽ

mang nàng sang bái phỏng.”

Đây vốn là mục đích của Dung đại phu nhân, nàng ta cười

nói

“ cũng tốt, nhưng dù sao vãn bối cũng nên sai người xử lý trang tử bên kia

một

chút, ngày khác lão phu nhân phái quản

sự

xem

một

chút, cần mua thêm hoặc tu chỉnh gì

thì

chỉ cần

nói

với quản

sự

trang tử- vãn bối

đã

phân phó quản

sự

bên kia, về sau trang tử là sản nghiệp của a Lạc, bọn họ

sẽ

nghe a Lạc phân phó.”

Nhưng Dung đại phu nhân lại

không

nói

sẽ

giao văn tự bán mình của nô bộc, sau khi

nói

xong nhìn qua nữ nhi Dung Tĩnh Nhã,

nói

với A Lạc: “ A lạc, biểu tỷ con mới vào kinh,

không

quen biết ai, nếu con rảnh

thì

mang theo nàng

đi

làm quen kinh thành

một

chút.”

Minh Lạc tự nhiên đáp ứng.

Nàng biết cữu mẫu là cố ý lấy cớ giúp nàng tiếp xúc nhiều với Dung gia – Dung đại cữu ở lâu trong quant rường, mười mấy năm

hắn

muốn hồi kinh mà

không

được, người ra tay ngăn cản

không

có khả năng

không

phát

hiện, thu được tin của cháu

gái, liền phá lệ lưu tâm.

Sau khi Dung đại phu nhân rời

đi, Minh Lạc liền cọ Minh lão phu nhân,

nói

muốn

đi

trang tử nhìn trước, sau đó

sẽ

nghĩ cách tranh trí cho

thật

đẹp.

Minh đại phu nhân ở bên cạnh cười

nói

: “ Lạc tỷ nhi, việc đó đâu cần con tự tay làm, trang tử kia con chưa đến, lại ở tận nam ngoại ô, vạn nhất để người ta thấy lại nghĩ là đường đột? ta phái quản

sự

qua nhìn, chờ dọn dẹp xong con và tổ mẫu

đi

qua, chẳng phải tốt hơn?”

Minh Lạc nghe

nói

liền nhích lại gần bên người Minh lão phu nhân, nhìn Minh đại phu nhân, thấp giọng

nói

: “ Đại bá mẫu, người

nói

tranh tử kia con chưa từng

đi

quá, mặc dù cữu mẫu phân phó quản

sự, để bọn

hắn

từ nay về sau nghe con phân phó, nhưng bây giờ trong tay con

một

không

có khế đất, hai

không

có văn tự bán mình của quản

sự

và hậ nhân, cứ như vậy tùy tiện phân phó quản

sự,

không

phải thất lễ sao? Dù sao cũng nên là con mang người sang bên cữu mẫu bái phỏng, sau đó để các quản

sựbái kiến con, lại để cữu mẫu mang con

đi

dạo ở trang tử mới tốt.”

Minh đại phu nhân nhíu mày, bà ta còn muốn

nói

gì, Minh lão phu nhân cảm thấy tôn nữ nắm chặt quần áo mình, có chút gấp gáp, liền ho hai tiếng

nói

“ tốt, nàng dâu lão đại, ngươi là quan tâm lạc nha đầu, cảm thấy đây là việc

nhỏ, để hạ nhân

đi

làm là được, nhưng Lạc nha đầu

nói

cũng đúng, đây là lần đầu nên để Lạc nha đầu

đi

nhìn các quản

sự

mới tốt.”

nói

xong còn thâm ý nhìn Minh đại phu nhân. Trong lòng Minh đại phu nhân run lên, dù

không

cam lòng nhưng cũng

không

dám

nói

thêm điều gì.

Ngày hôm đó Minh đại phu nhân trở về viện của mình, càng nghĩ càng bất an, trong đêm liền

đi

tìm nhi tử Minh Thiệu Án

nói

chuyện.

***

Kinh thành Tây Phiền vương phủ, thư phòng.

Cảnh Hạo mặc cẩm y đứng trong thư phòng,

một

người mặc áo đen quỳ phía dưới, hai tay dâng

mộtphong thư- y phục của người áo đen đầy bụi bặm, hiển nhiên là lặn lội đường xa đến.

Cảnh hạo nhận thư, có chút thâm trầm, nhíu mày, bình thường phụ vương

hắn

đưa tin đều là rải rác vài câu, rất ít khi nặng như vậy.

hắn

biểu lộ có chút ngưng trọng, đem thư cẩn thận mở ra, bên trong có

một

phong thư và phong tấu chương.

hắn

nhìn qua ám vệ

đang

quỳ, lại chuyển sang tấu chương- bên trong là tấu chương lấy danh nghĩa Tây Phiền vương phủ cầu Khánh An đế tứ hôn- cùng

một

vị với Cảnh Hạo hướng thái hậu cầu hôn, Minh gia tam



nương, Minh Lạc.

Cảnh Hạo thở phào, đồng thời sinh ra lo lắng.

Người áo đen

nói: “ thế tử, vương gia

nói, Túc vương hiếu chiến lại có ý muốn chưởng khống cực mạnh, nếu làm đế

sẽ

bất lợi với tây Phiền. Phần tấu chương này vương gia để thế tử thu trước, nếu Túc vương đối với Minh tam



nương tình thâm, thế tử có thể dùng nó làm việc, trình tấu chương cầu thân, nhưng Túc vương chưởng khống quân quyền Đại Ngụy, thế tử

không

được lấy tình cảm làm trọng, chỉ cần gây chuyện, sau đó bàng quan là đủ.”

Nghe được câu cuối kia “

không

được lấy tình làm trọng” mặt Cảnh hạo trầm như nước.

***

Cữu mẫu về kinh, tâm tư Minh Lạc đều đặt ở Dung gia và sản nghiệp của mẫu thân nàng, còn có người cũ nàng từng dùng qua – mặc dù ít đến đáng thương nhưng tốt xấu biết phẩm tính năng lực, cho nên căn bản ném câu

nói

‘ con có thời gian rảnh

thì

gặp mặt Cảnh thế tử và Túc vương” của Minh thái hậu ném ra sau đầu.

Nhưng Minh Lạc ném ra sau đầu, nhưng Minh thái hậu và

một

số người quan tâm hôn

sự

của nàng

thìđều chưa.

Mà chuyện Cảnh thế tử hướng Minh thái hậu cầu hôn Minh Lạc,

không

biết từ đâu lọt ra ngoài, rất nhanh những huân húy thế gia trong kinh đều biết- trái lại chuyện Túc vương cầu hôn lại

không

có nửa điểm phong thanh.

Vì thế huynh trưởng của Ôn Tuệ quận chúa, thế tử Khang vương phủ, Triệu Mão, tâm tình tốt, coi hôn

sự

này là ván

đã

đóng thuyền, đặc biệt

đi

tìm Cảnh Hạo trêu chọc

nói

: “a Hạo,

không

nghĩ tới ngươi lại thích vị kia của Minh gia, sớm biết thế muội muội ta cũng

không

cần cả ngày ở nhà lo lắng. ngươi cũng vậy, loại chuyện này che giấu làm gì, nếu ngươi

nói

sớm

thì

thánh chỉ tứ hôn chắc

đã

sớm hạ. Ầy, đừng

nói

huynh đệ ta

không

giúp ngươi, ta vừa mới biết được, vị kia Minh gia

sẽ

đi

trang tử suối nước nóng ở Thiên Mai sơn, nhà ta lại có

một

cái phụ cận đó, thế nào, có muốn tụ tập?”

( Lời tác giả: Túc vương điện hạ, ngươi

đang

làm gì a? người ta

đang

nhìn lão bà ngươi chằm chằm a ~~~)