Chương 23: Người tới

Minh thái hậu vỗ về mặt a Lạc, mắt nhìn a Lạc phá lệ ôn nhu và

yêu

thương.

Minh Lạc

thì

lại ngây người- ở chỗ của Minh thái hậu, nàng

không

muốn lộ cảm xúc chân

thật

của mình, lời

nói

không

được lộ sơ hở, chỉ cần thi thoảng giả ngây ngốc là được-

không

biết vì sao Minh thái hậu đặc biệt thích dáng vẻ ngây ngốc kinh ngạc của nàng, đại khái nàng càng giống đồ đần

thì

càng làm Minh thái hậu phát tình mẫu tử?

Nhưng biểu

hiện

của nàng vẫn có mấy phần chân

thật.

Việc này thái hậu

nói

ra nàng mới biết mình chọc phải phiền phức.

Đích

thật

trước khi biết cái chết của phụ thân có nghi vấn, Cảnh Hạo

nói

muốn xin tứ hôn với thái hậu nàng do dự trong chớp mắt, cảm thấy gả

đi

Tây Phiền chưa chắc

không

phải biện pháp rời xa Minh gia, biện pháp tránh bọn họ lợi dụng, nhưng lúc đó trong lòng liền lập tức bác bỏ.

Huống chi

hiện

tại nàng biết cái chết của phụ mẫu rất có thể là do người gây ra, nàng muốn tìm ra chân tướng, báo thù cho họ. cho nên nàng

không

thể gả cho Cảnh hạo, nửa năm sau theo

hắn

về tây Phiền lại

không

thể trở về kinh thành.

Nàng căn bản

không

để lời của Cảnh hạo ở trong lòng.

Nhưng lời Minh thái hậu

nói

không

phải là giả, việc này náo đến triều đình, nàng

không

gả cũng phải gả- mấy nhà có quận chúa, huyện chủ chờ gả,tôn thất cũng

sẽ

liên hợp dùng cớ này ép thái hậu đáp ứng hôn

sự

này.

Mà Minh thái hậu nhìn bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của Minh Lạc

thì

tâm cũng để xuống – nếu Minh Lạc chung tình với Cảnh Hạo

thì

sẽ

không

có bộ dang như thế.

Thái hậu cầm tay Minh Lạc thở dài “ A Lạc, gả

đi

Tây Phiền,



mẫu liền

không

thể bảo vệ con, tương lai khả năng

sẽ

không

thể gặp lại,



mẫu thà đắc tội với tôn thất cũng

không

gả con

đi.”

Minh Lạc cúi đầu cắn môi

không

nói.

Minh thái hậu thấy nàng

không

lên tiếng liền ôn nhu

nói: “ cũng may Túc vương cũng cầu hôn con với ta – mấy tháng trước Túc vương đánh lui Bắc Cốt, dẹp pahnr tặc, giải cứu kinh thành lúc nguy nan, lúc này uy tín

trên

triều

đang

thịnh, chỉ cần tổ mẫu con hứa hôn con Túc vương liền giải được mối nguy cơ này. Cảnh thế tử và Túc vương, a Lạc

hiện

tại hôn

sự

của con chỉ có hai lựa chọn này.”

Minh Lạc….

Nàng bóp lòng bàn tay mình, dù

không

bóp được ra nước mắt nhưng cũng làm vành mắt đỏ lên- nhưng nàng vẫn

không

muốn

nói

chuyện.

Kỳ

thật

nàng biết lấy tình hình

hiện

tại của bản thân, muốn tra chân tướng, báo thù cho phụ mẫu, gả cho Triệu Thành, được

hắn

ủng hộ mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nghĩ đến

hắn

cao lâm thiên hạ

nói

‘ ta

sẽ

lấy nàng’, cộng với dáng vẻ cao ngạo ngoan lệ hung ác kiếp trước của

hắn- nàng liền ngăn

một

hơi.

“ a Lạc, con

nói

thật

cho



mẫu biết, con sợ Túc vương,

không

muốn gả, có phải vì sợ tương lai Túc vương và biểu ca con và



mẫu bất đồng chính kiến

sẽ

sinh ra tranh chấp, con liền ở tình thế khó xử?”

Minh Lạc lập tức suy đoán,cô

mẫu biết cuộc

nói

chuyện của mình và Minh Thiệu Án- chuyện ‘ đại

sự’ như vậy làm sao đại phòng có thể

không

truyền cho thái hậu.

Lúc ấy nàng thế nhưng thẳng thắn bi hùng

nói

‘ tại gai tòng phụ, xuất giá tòng phu. A Lạc

không

cha, chưa gả

thì

có thể cũng được, nhưng

đã

xuất giá, theo lễ giáo, làm sao có thể

không

để ý lợi ích của phu quân, khắp nơi lấy lợi ích của đại bá phụ và nhị tỷ tỷ làm đầu?”

Nhưng việc này chỉ cần Minh thái hậu

không

nói

nàng cũng

không

giải thích, ở chỗ của Minh thái hậu nàng căn bản

không

cần ‘ thông minh’ như thế.

Nàng cắn môi

nói





mẫu, thế cũng

không

phải. Túc vương dù tôn quý nhưng vẫn là thần, hoàng đế biểu ca là quân, coi như bất đồng chính kiến cũng là lệnh quân là trời, coi như bất đồng chính kiến

thìsao a Lạc lại lâm vào tình trạng khó xử? a lạc- a lạc chỉ là có chút sợ

hắn,

không

biết vì sao, chỉ cảm thấy

hắn

quá mức chuyện quyền độc đoán, đối mặt với

hắn

hô hấp cũng

không

thông, lời đều

không

nóira..



mẫu, người cũng nghe Lâm Lang

nói

đấy, chỉ là gặp mặt hai lần mà

hắn

lại làm chuyện thất lễ như vậy?”

nói

đến đây mặt đỏ bừng.

“ nguyên lai là vì cái này” Minh thái hậu bật cười, bà nhìn khuôn mặt

nhỏ

của Minh Lạc, trong mắt tràn đầy ý cười,

yêu

thương

nói

“ đứa

nhỏ

ngốc, con

không

hiểu



nam nhân,

hắn

đối với con như vậy là do khó kìm lòng- nam nhân, nhất là nam nhân hành quân đánh giặc, khi đứng trước mặt người nữ nhân mình thích, phần lớn là ngay thẳng,

không

biết quanh co. cũng là



mẫu sơ sẩy, luôn cảm thấy con còn

nhỏ

nên

không

để ma ma dạy con

một

số chuyện, kỳ

thật

con chỉ

nhỏ

hơn a Tú

một

tuổi thôi.”





mẫu?”

“ tốt,



mẫu

đã

biết, nhưng việc hôn nhân, quan hệ đến chung thân của a Lạc chúng ta, a Lạc còn chứ định tâm ý,



mẫu đương nhiên

sẽ

không

miễn cưỡng, việc này



mẫu

sẽ

giúp con kéo dài thời gian, con hãy suy nghĩ

thật

ký, có quyết định

thì

nói

cho



mẫu. trong khoảng thời gian này, con theo ma ma học

thật

tốt, mặt khác nữ nhi đại Ngụy chưa từng nhăn nhó, có thời gian

thì

tiếp xúc với Cảnh thế tử và Túc vương để xem tâm ý, sau đó

nói

với



mẫu,



mẫu giúp con tứ hôn, được chứ?”

Lúc này Minh thái hậu

đã

có mưu tính của mình nên

không

gấp định hôn

sự

của Túc vương và Minh Lạc.

hiện

tại thái hậu còn sợ

sự

tình náo

không

đủ lớn- Túc vương có thể vì cháu

gái

mà đắc tội với đám lão già tôn thất và cựu thần trong triều là tốt nhất.

** ** **

Minh phủ.

“ Tam



nương, thể nội của người rất tốt, da thịt như bạch ngọc thượng đẳng, tinh tế, tỉ mỉ thông thấu, nhưng dù thể nội tốt cũng vẫn phải điều dưỡng, đây là canh Thanh Nguyên, có thể thanh trọc khí, nuôi nguyên

âm, giúp da thịt



nương càng trơn bóng, chỉ cần nhìn là mê say, thể nội càng tốt, hiệu quả càng lớn.”

Minh Lạc nhìn bồn tắm đen sì, bốc lên từng đợt mùi nước thuốc, nghe Cổ ma ma nghiêm chỉnh cứng nhắc khoa môi, vì kiếp trước

đã

trải qua nên

không

cảm thấy

không

hài hòa, vươn tay vào bồn tăm, ngâm

một

lúc mới rút ra.

Sau khi rút ra

thì

lui về sau mấy bước, lấy khăn xoa tay, quay đầu sầu khổ

nói

với Cổ ma ma: “ ma ma trong khoảng thời gian này thân thể của ta luôn

không

tốt, ngửi đồ có hương vị nặng

một

chút đều choáng váng, thang thuốc này mùi nặng như vậy ta sợ

không

chịu nổi. thứ này là lần đầu ta sử dụng, có thể tiến hành theo chất lượng, ban đầu dùng thử

một

chút, sau đó chậm rãi tăng phân lượng? dù sao việc hôn nhân của ta cũng chưa định, chẳng biết ngày nào

sẽ

xuất giá, nên chuyện dưỡng cơ mỹ nhan, cứ từ từ làm.”

Cổ ma ma nhíu mày, nhìn Minh Lạc mảnh khảnh,

nói

“ cũng có thể, vậy lão nô trước kê cho



nương thuốc uống điều trị thân thể, tắm thuốc chuyển thành đơn thuốc cường kiện thân thể trước, chờ thân thể



nương khá hơn

sẽ

dùng vậy này.”

“ Cảm ơn ma ma” Minh Lạc cảm kích.

Đợi Cổ ma ma rời

đi, Minh Lạc đến trước bồn tắm, nhìn nước thuốc đen sì ngây người

một

hồi.

Lúc này Minh Lạc

đã

về Minh phủ.

Vị Cổ ma ma là Minh thái hậu ban cho Minh Lạc, ma ma dạy bảo nàng nhân

sự

( nguyên gốc của tác giả, J cũng k biết dịch thành gì cho đúng). Vị Cổ ma ma này tướng mạo bình thường, vẻ mặt cứng nhắc, nhưng những thứ bà ta dạy lại khác biệt với tướng mạo của bà ta – Minh thía hậu để bà ta dạy Minh Lạc dưỡng nhan và chuyện khuê phòng.

Cổ ma ma là sư phó dược lý, khi Minh thái hậu còn bé theo Minh lão thái gia

đi

Vân Nam gặp được, sau đó từ Vân Nam đến kinh thành, lại vào cùn, mấy chục năm bồi bên cạnh Minh thái hậu, kiếp trước trước khi xuất giá Minh Lạc cũng được bà ta ‘ dạy bảo’ hai tháng.

Thái hậu

không

ban vị Cổ ma ma cho Minh Tú, dạy con dâu của mình, hoàng hậu tương lai, mà cho Minh Lạc, có thể thấy đối với Minh lạc ‘ hậu ái’ như thế nào.

Cổ ma ma vừa đến bên cạnh Minh Lạc, liền quản tất cả các mặt ăn, dùng, bôi. Đồ ăn của Minh Lạc, bà ta dạy người nấu dược thiện, bôi, bà ta tự tay điều chết tuyết cao, điều chế nước tắm, những thứ bà ta điều chế ra luôn làm người ta cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, cảm thấy mình

sẽ

thay đổi hình dạng biến thành người khác, giống như bị giam cầm ở

một

chỗ -

thật

ra những thứ đó kiếp trước nàng đều dùng qua, đại bộ phận đều vô hại lại vô cùng công hiệu.

Nhưng chỉ cần trong lòng có nghi ngờ, lại bị người khác thao túng ẩm thực và sinh hoạt thường ngày, đó

không

phải chuyện vui sướиɠ gì.

Cũng mat thời gian nhẫn nại

không

quá lâu, rốt cục Minh Lạc chờ được tin tức tốt từ Giang Nam- so với mong đợi của nàng còn tốt hơn.

Cữu mẫu nàng đến kinh thành.

Đảm nhiệm chức vụ Giang Nam bố chính sử tư tả tham chính đại cữu Dung gia ở Giang Nam xa xôi, nhận được thư riêng của cháu

gái, trong lòng bất an, nhưng

hắn

công vụ bề bộn, liền để thê tử Mẫn thị mang theo thứ tử Dung Viễn Hàm và nữ nhi Dung Tĩnh Nhã về kinh.

Mẫn thị vốn xuất thân ở kinh thành, nàng theo Dung đại cữu

đi

nhậm chức, nhiều năm chưa từng hồi kinh, lần này trở về ngoại trừ theo phân phó của Dung đại cữu thăm Minh Lạc, cũng

đã

sớm muốn về nhà ngoại, thay thứ tử và nữ nhi tìm

một

mối hôn

sự

tốt ở kinh thành.

Minh Lạc nhận được tin, lại bị tổ mẫu gọi đến Vinh Thọ đường gặp Dung đại phu nhân, lúc đến Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân

đang

bồi chuyện Dung đại phu nhân.

Minh Lạc tiến lên thi lễ, Dung đại phu nhân tự mình đỡ nàng dậy, mắt đỏ lên, nàng lôi kéo tay Minh Lạc, nhìn Minh Lạc thương cảm

nói

“ đứa

nhỏ

này,

đã

lớn như vậy, lớn lên giống tiểu



của chúng ta như đúc, nếu lão gia nhìn thấy,

không

biết

sẽ

kích động thành dạng gì.”

Sau đó gọi nhi tử Dung Viễn Hàm và nữ nhi Dung Tĩnh Nhã tiến lên ra mắt Minh Lạc.

Sau khi hàn huyên

một

phen, Minh lạc ngồi bên người Minh lão phu nhân. Dung đại phu nhân liền

nóivới Minh Lạc: “ A lạc, lần này cữu mẫu hồi kinh,

thật

ra

đã

vài ngày, vì nhà trong kinh lâu

không

có người ở nên cần tu sửa, tạm thời ở lại trang tử suối nước nóng Thiên Mai sơn, ở đó thu dọn mấy ngày- con

không

trách cữu mẫu, về kinh mà

không

đến thăm con luôn chứ?”

Trang tử suối nước nóng Dung đại phu nhân ở

không

phải hồi môn của mẫu thân Minh Lạc, nhưng ở ngay sát vách, trước kia là

một

trang tử, nhưng Dung lão phu nhân

yêu

thương nữ nhi, liền đem trang tử tách làm hai, cho nữ nhi

một

cái, trong lòng nghĩ, như thế tương lai có thể gần nữ nhi hơn

một

chút.