Chương 17: Vương phi

Túc vương phủ

thật

là có người đề xuất cầu hôn đích thứ tôn nữ Trịnh thủ phụ, nhưng người này

khôngphải Túc vương, mà là lão trưởng

sự

Túc vương phủ, Nhan trưởng

sự.

Túc vương Triệu Thành thuở

nhỏ

tập võ, chín tuổi liền phiên, bên người là thị vệ võ công cao cường, tướng sĩ thiện chiến, nhưng văn thần giỏi lại rất ít, Tây Ninh lại là nơi hoang vắng, thường bị người

nóithành đất dã man chưa khai hóa, cái gì hồng nho càng ít có,, vì vậy Thành Võ đế sợ tương lai nhi tử trở thành phiên vương chỉ biết trị thiên hạ bằng lưng ngựa, cho nên có ý tỉ mỉ chọn mấy vị chí sĩ uyên bác cùng văn thần học thức cao cho Triệu Thành, theo

hắn

liền phiên.

Nhan trưởng

sự

chính là

một

vị trong đó.

Nhan trưởng

sự

là người đoan chính chính trực, kiêm chế thủ lễ, tuy cứng nhắc nhưng lại tuyệt đối trung thành với Túc vương.

Túc vương

không

còn

nhỏ, lại

một

mực

không

thú thê. Tướng sĩ Tây Ninh hoặc bản thổ thế giá muốn đem nữ nhi gả cho Túc vương

không

ít, nhưng Túc vương lại

không

có tâm tư thú thê, ngay cả thị thϊếp cũng

không



một

cái. Lão thần Vương phủ vẫn luôn gấp nhưng Nhan trưởng

sự

tự cho là hiểu vương gia nhà mình,

hắn

vuốt râu bạc cảm thấy mình

không

phụ tá nhầm người- chủ tử của

hắn

lòng mang chí lớn a.

Cho đến khi đến kinh thành, nhóm lão thần vương phủ càng vội vàng, bận rộn, Nhan trưởng

sự

vẫn

không

quên chung thân đại

sự

của chủ tử - vương gia bọn

hắn

nhịn nhiều năm như vậy

không

thú thế, đợi hồi kinh để chọn

một

danh môn khuê tú giáo dưỡng tốt, dễ hơn sao?!

Nhan trưởng

sự

vốn hiều tình huống trong nhà của các đại thần, lại có mục đích nên sau khi suy nghĩ

một

phen liền liệt kê

một

danh sách nhân tuyển cho vị trí vương phi,

không

nhiều lắm, chỉ có 5,6 cái tên, trong đó đứng đầu là đích thứ tôn nữ của Trịnh thủ phụ Trịnh Thành Huy, Trịnh nhị



nương.

Đích thứ tôn nữ của Trịnh đại nhân rất diệu a, vương gia cưới đích thứ tôn nữ nhà TRịnh đại nhân, nhưng thái hậu và Minh gia lại ‘ hại chết’ đích trưởng tôn nữ Trịnh gia, giúp đích trưởng nữ Minh gia làm hậu, vương gia cưới Trịnh nhị



nương chính là tát vào mặt thái hậu và hoàng đế, cũng lôi kéo được tâm của đám văn thần sĩ tử trong thiên hạ a.

Nhan trưởng

sự

rất đắc ý.

Lúc Nhan trưởng

sự

đến thư phòng gặp Túc vương, đem tờ nhân tuyển vị trí vương phi trình lên,

thìthấy Túc vương

đang

nói

chuyện với đại quản gia vương phủ, Lâm tổng quản.

Chuyện này có liên quan đến Nhan trưởng

sự

lên Triệu Thành phân phó Lâm tổng quản

đi

chuẩn bị sính lễ cũng

không

tránh Nhan trưởng

sự. Phân phó Lâm tổng quan xong, nhìn thoáng qua Nhan trưởng

sự, nghĩ

một

chút lại bổ sung “ lâm Phúc, trước kia ngươi phục thị trong cung, nhưng

đã

đi

Tây Ninh nhiều năm, đối với lễ nghi trong kinh sợ là

không

nhớ

rõ, ngươi mô phỏng sính lễ sai đó đưa cho Nhan trưởng

sự

xem rồi đưa ta,

không

được sơ sót gì.”

nói

đến chuyện chuẩn bị sính lễ tỏ ra mười phần coi trọng.

Nhan trưởng

sự

nghe xong trong lòng nghi hoặc,

hắn

còn chưa trình tờ nhân tuyển vị trí vương phi đâu, vương gia

đã

chuẩn bị sính lễ?

Vương gia

sẽ

không

thật

muốn nạp mẫu tộc, cưới Lăng nhị



nương a? trán

hắn

lập tức đổ mồ hôi, thầm nghĩ may mà động tác của mình nhanh, nếu

không

làm vương gia phạm vào sai lầm lớn? lại thầm nghĩ, vương gia

thật

là, đại

sự

như thú vương phi lại

không

thương lượng với hạ thần?

Lâm tổng quản xưng dạ lui ra, Nhan trưởng

sự

liền nghiêm túc

nói

với Túc vương “ vương gia, ngài chuẩn bị sính lễ, là sính lễ thú chính phi, là vương gia coi trọng khuê tú nhà ai, muốn nạp trắc phi trước? trước đó chưa nghe ngài

nói

qua việc này a!”

Túc vương liếc

hắn

một

cái,

không

trả lời, mà hỏi ‘ ngày mai mới là ngày nghị

sự. Nhan trưởng

sự

khôngđợi ngày mai mà hôm nay cầu kiến, là có chuyện gì khẩn cấp?”

Nhan trưởng

sự

quỳ xuống,

nói

“ vương gia, vi thần đích thực có

sự

tình muốn xin chỉ thị của vương gia. Vương gia niên kỉ

không

còn

nhỏ, vốn nên sớm đại hôn, Tây Ninh vắng vẻ,

không

có thục nữ để xứng đôi, bây giờ vương gia hồi kinh, là lúc nên chọn danh môn thục nữ, thú làm chính phi, kéo dài huyết mạch thiên gia chính thống.”

Túc vương nhìn

hắn.

Nhan trưởng

sự

tự nhận mình

một

lòng vì chủ nhân, trong lòng chính nghĩa, nhưng chẳng biết vì sao lúc này dưới ánh mắt của vương gia da

hắn

vẫn hơi tê tê, nhưng lời

nói

rồi vẫn phải

nói

hết: “ Vương gia, những ngày qua hạ thần tinh tế phân tích, tuyển được

một

danh sách nhân tuyển vị trí vương phi, xin vương gia xem qua.”

Nhan trưởng

sự

nói

xong, trình giấy lên, đợi nửa ngày Túc vương mói đưa tay nhân, lúc này

hắn

mới chậm rãi

nói

“ vương gia,

trên

này là hai vị,

một

là đích thứ tôn nữ của nội các thủ phụ TRịnh Thành Huy TRịnh đại nhân,

một

vị là đích trưởng tôn nữ cảu lại bộ thượng thư Hồng Minh Diêu.”

“ Trịnh đại nhân đứng đầu văn thần, danh vòn trong sĩ lâm cực cao, nếu vương gia cưới đích thứ tôn nữ nhà Trịnh đại nhân, nhất định

sẽ

làm văn thần sĩ tử trong thiên hạ thân cận tín nhiệm vương gia, càng có nhiều người tài ba làm việc cho vương gia, vị TRịnh nhị



nương lại đoan trang hiền thục, ở kinh thành nổi danh hiền tuệ, nếu làm Túc vương phi có thể cùng vương gia cầm sắt hòa minh, tạo thành huyền thoại.”

“ Hồng đại nhân xuất thân là thế gia Lĩnh Nam, dưới thời Thành Võ đế nhận chức bố chính sử tư tham chính ở Lĩnh Nam, đảm nhiệm nhiều năm, về sau vì chiến tích cao nên

một

đường thăng đến Lại bộ thượng thư, căn cơ của vương gia ở tây bắc,

không

quen thuộc vùng đông nam, Lĩnh Nam. Thành Võ đế và tiên đế đều trọng dụng Hồng đại nhân nên

hắn

mới có thể leo cao,

hắn

cũng rất khôn khéo tài giỏi, nhưng chưa chắc

không

lung lạc được nhân sĩ phương nam, nếu ngài cưới đích trưởng nữ Hồng gia làm phi..”

Nhan trưởng

sự

nói

rất nhiều, cuối cùng chốt lại “ lão thần thấy hai vị này là nhân tuyển hàng đầu cho vị trí chính phi của điện hạ, mấy vị phía sau điện hạ có thể cân nhắc làm trắc phi.”

Tính tình Túc vương lạnh lùng,

không

thích nhiều lời, người ngoài cho là

hắn

tình tình táo bạo,nhưng thực tế

hắn

rất giỏi nhẫn nại, chí ít Nhan trưởng

sự

lải nhải đủ để uống cạn ấm trà,

hắn

cũng

khôngđánh gãy lão, sắc mặt cũng

không

thay đổi.

Đợi Nhan trưởng

sự

nói

xong, mới

nói

“ làm phiền trưởng

sự, chỉ là trấn an nhân sĩ thiên hạ, tiêu trừ ngăn cách bắc nam,

sẽ

được giải quyết nếu bản vương cưới

một

cái vương phi, nếu vậy chỉ cần

mộtcông chúa

đi

hòa thân

sẽ

giải quyết được chuyện biên cương, tất cả là người di

nói

mộng. Nhan khanh là trưởng

sự

vương phủ, biết những vấn đề này, coi như suy nghĩ

thì

cũng là suy nghĩ phương án giải quyết chứ

không

phải lợi dụng hôn

sự

của bản vương?”

“ coi như vị trí vương phi của bản vương hữu dụng như vậy,

thì

cũng chỉ có

một

cái. Trưởng

sự

hay lui xuống phác thảo chính lệnh để mọi người nghị

sự

đi. Về phần vương phi của bản vương, bản vương

đãsớm định,

không

nhọc trưởng

sự

ưu tâm.”

Lời này

thật

là độc, giống như những thần tử bọn

hắn

cả ngày

không

nghĩ chính

sự

mà luôn nghĩ những thứ bàng môn tà đạo, lợi dụng hôn

sự

của vương gia để giải quyết chuyện mà vốn là chuyện mà thần tử như bọn

hắn

phải giải quyết..

Tính Nhan trưởng

sự

vốn ngay thẳng, nghe lời này của Túc vương, mặt mo lập tức đỏ bừng,

không

biết do giận hay thẹn.

Nhưng

hắn

coi như cứng cỏi, cố chấp,

không

lập tức bị Túc vương dọa lui, vẫn đỏ mặt hỏi “ vương gia,

không

biết vương gia quyết định vị



nương của phủ thượng nào?”

Túc vương mặt lạnh

không

nói.

Nhan trưởng

sự

lại lấn tới “ vương gia, gia

sự

của hoàng gia cũng là quốc

sự, vương gia cưới phi, tuy là việc riêng của vương gia nhưng cũng quan hệ tới bố cục triều đình,

không

thể

không

cẩn thận, xin vương gia chỉ

rõ.”

Túc vương tiếp tục nhìn

hắn

không

nói.

Nhan trưởng

sự

toát mồ hôi đầu, nhưng

hắn

vẫn run run kiên trì

nói

“ vương gia, ngài

sẽ

không

thậtmuốn cưới nhị



nương Lăng gia a? vương gia, mặc dù lăng nhị



nương là



nương của mẫu tộc ngài, nhưng lão thần

đã

điều tra qua, vị



nương này tướng mạo bình thường,

không

thích hợp với điện hạ, thái hậu xúi Lăng thái phi và lăng gia, là

không

có hảo ý, xin điện hạ nghĩ lại.”

Túc vương mỉm cười

nói



không

cần nghĩ, bản vương

không

lấy nàng ta, bản vương quyết định vương phi là đích nữ nhị phòng Thừa ân công phủ, Minh gia tam



nương.”

Đầu tiên Nhan trưởng

sự

ngẩn ngơ, sau đó cảm thấy trước mắt tối đen, cái này còn

không

bằng cưới Lăng nhị



nương a!

Nhưng

hắn

nhìn ánh mắt vương gia nhà mình ném tới, những lời muốn

nói

bị găm lại cổ họng- thẳng thắn can gián cũng phải xem hoàn cảnh,

hắn

theo Túc vương nhiều năm, lúc nào nên ngậm miệng

hắnvẫn biết

rõ.

Minh gia.

Trong lòng Minh thái hậu phiền muộn,

không

chỉ triệu Minh Lạc mà còn triệu cả Minh Tú, Minh Viện,

không

chỉ để các nàng vào cung trò chuyện, mà sai người dọn hậu điện, dự định để các nàng ở trong cung

một

thời gian, bồi mình giải sầu.

Về phần Minh thượng thư tìm phụ thân mình

nói

chuyện, mục đích

không

đạt được, ngược lại còn bị ép đến

âm

trầm –

hắn

nhìn ra ý tứ

ẩn

tang của phụ thân mình, phụ thân muốn dùng ân tình năm đó của nhị đệ với Túc vương, gả cháu

gái

cho Túc vương, muốn dành

một

đường lui cho Minh gia.

Từ góc độ Minh gia,

một

bước này tự nhiên là đúng đắn- dù sao cũng tốt hơn vạn nhất.. Minh gia bị chém đầu cả nhà.

một

bước này với Minh gia là có tiến có lui, nhưng với Minh thượng thư, con đường lui này rất có thể là đường chết- nếu Túc vương thành công soán vị,

hắn

cảm thấy

sự

tình năm đó có thể bị lôi ra.

Việc này, tuyệt

không

thể để phát triển theo hướng đó!

hắn

dần kiên định với chủ ý của mình. Việc này cũng phải nhắc nhở thái hậu- cho dù cháu gải gả vào Túc vương

thì

cũng là ném

một

thanh đao vào Túc vương phủ chứ

không

phải để cháu

gái

làm phản, dao động lập trường của phụ thân, mẫu thân.

Thử

một

lần nữa- nếu

không

thể, mặc kệ phụ thân nghĩ thế nào, Cảnh thế tử

đã

có ý với cháu

gái, vậy

hắn

sẽ

nghĩ biện pháp thúc đẩy hôn

sự

này. Gả nàng

đi

Tây Phiền, dù có chút đáng tiếc nhưng coi như

sẽ

xong hết mọi chuyện.

Minh thượng thư định ra kế hoạch, đêm đó liền dặn dò Minh đại phu nhân, Chu thị, dạy bà ta biểu

hiệntrước mặt mẫu thân mình, lại bảo Chu thị đưa hai nữ nhi và cháu

gái

vào cung.

Sáng hôm sau Minh đại phu nhân thỉnh an lõa phu nhân, liền thỉnh tội thay nhi tử, đem đối thoại của Minh Lạc và nhi tử và Cảnh thế tử trong phủ Thăng Bình đại trưởng công chúa kể lại.

Cuối cùng bà ta

nói

“ mẫu thân, việc này là Thiệu Án hồ đồ, vì

hắn

thường xuyên tiếp xúc với bệ hạ, thấy khúc mắc của bệ hạ với Tú tỷ nhi quá sâu, cho nên trong lúc cấp bách,

nói

chuyện với Lạc tỷ nhi liền

nói

để Lạc tỷ nhi giúp đỡ Tú tỷ nhi-

không

nghĩ là làm Lạc tỷ nhi hiểu lầm, càng

không

nghĩ đến Cảnh thế tử lại hướng thái hậu nương nương cầu hôn Lạc tỷ nhi.”

“ Mẫu thân, sau đó bọn Lạc tỷ nhi vào cung, việc này con dâu dù lòng bất an, có ý

nói

chuyện với Lạc tỷ nhi, nhưng sợ tâm Lạc tỷ nhi

đã

kết,

không

nghe vào lời con dâu.

không

biết có làm phiền mẫu thân

không, mẫu thân có thể

nói

chuyện với lạc tỷ nhi, hóa giải tâm kết của con bé với Thiệu Án và Tú tỷ nhi,.. Hơn nữa…. mẫu thân, con dâu có chút lo lắng về mối quan hệ của Lạc tỷ nhi và Cảnh thế tử..”

Minh đại phu nhân chưa

nói

xong, nha hoàn bên ngoài

đã

bẩm báo tam



nương tới thỉnh an lão phu nhân.

Vừa

nói, rèm liền bị xốc lên, Minh đại phu nhân nhìn về phía cửa. Minh Lạc

đi

vào thấy mọi người

thìnhỏe miệng cười. Minh đại phu nhân.. trong nháy mắt Minh đại phu nhân có cảm giác mắt giống như bị cái gì đó đâm vào, nóng bỏng – những ngày này Minh lạc luôn bị bệnh, ỉu xìu, ăn mặc cũng mộc mạc, nhưng

không

biết vì sao hôm nay lại ăn mặc phá lệ động lòng người, nụ cười kia càng giống như

yêutinh, chỉ là tâm của Minh đại phu nhân xuýt nhảy ra ngoài.

Lời tác giả:

Thái hậu: Túc vương cầu hôn cháu

gái

là có tâm tư gì? Vẫn là đẻ bọn họ gặp mặt

một

lần.


Túc vương: mấy ngày nay, vừa

đi

ngủ liền mơ thấy việc

không

thể

nói, vẫn là tìm cơ hội gặp nàng để xem chuyện gì xảy ra.


A Lạc: ta

không

quan tâm các ngươi, ta muốn tra



chân tướng.