Chương 16: Cầu hôn

Tâm Minh thượng thư mặc dù vì lời của Minh đại phu nhân mà tạm thời nới lỏng nhưng chuyện của Minh Lạc,

hắn

càng nghĩ càng cảm thấy nếu gả Minh lạc cho Túc vương

thì

giống như chôn

một

cái đinh trong lòng, kiểu gì

hắn

cũng

không

gnur ngon được – đề xuất gả Minh lạc cho Túc vương là sau khi phụ thân

hắn, Thừa Ân công, Minh lão thái gia và thái hậu thương nghị,

hắn

căn bản

không

chen vào được.

Sau khi Minh đại lão gia suy tính tốt, rốt cuộc hôm sau

đi

viện tử của Minh lão thái gia.

Minh lão thái gia

đã

sớm lui khỏi triều đình, sống trong trạng thái nửa quy

ẩn, nếu

không

phải chuyện quan trọng Minh thượng thư rất ít tới quầy rầy

hắn- hôm đó

hắn

đên,Minh lão thái gia

đang

luyện chữ ở thư phòng- lúc Minh thượng thư đến cửa thư phòng

thì

cho tùy tùng tâm phúc của mình

một

ánh mắt, tùy tùng kia thông minh liền đứng canh giữ ở ngoài.

Minh lão thái gia thấy nhi tử đến cũng

không

dừng tay, Minh thượng thư đứng hầu bên cạnh nửa canh giờ, Minh lão thái gia

không

ngẩng đầu

nói

“ hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì?”

Minh thượng thư

không

dám vòng quanh với Minh lão thái gi,

nói

“ phụ thân, thái hậu nương nương có ý tứ hôn Lạc tỷ nhi cho Túc vương, nhưng mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, nhi tử thấy Lạc tỷ nhi căn bản vô ý với Túc vương, nhưng chuyện gia tộc quyết định

không

tới phiên các nàng muốn hay

khôngmuốn.. nhưng, phụ thân, Lạc tỷ nhi dù sao cũng là cốt nhục duy nhất nhị đệ lưu lại, nhi tử có chút

không

đành lòng.”

Minh lão thái gia

đang

viết chữ ‘ Tịch’, nghe trưởng tử

nói, vừa vặn thu bút,

không

biết có phải đột nhiên nghe trưởng tử nhắc đến ấu tử nên tay dùng lực

một

chút, chọc vào tâm chữ tịch.

Minh lão thái gia nhìn chằm chằm chữ kia,

không

nên tiếng, liền nghe trưởng tử

nói. “ phụ thân, Túc vương

hắn, lòng lang dạ sói, sớm muộn gì cũng

sẽ

có ý nghĩ gian dối, lúc đó Lạc tỷ nhi kẹp ở giữa.. nhi tử càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với nhị đệ…”

“ Vậy ngươi cảm thấy thế nào?” Minh lão thái gia

không

ngẩng đầu, bình tĩnh

nói.

“ phụ thân, nhi tử nghĩ, dù sao Lạc tỷ nhi cũng là cốt nhục duy nhất của nhị đệ, vì nhị đệ, nhi tử chỉ muốn nàng bình an khang thuận, mỹ mãn

một

đời. Chỗ Túc vương, theo nhi tử thấy, Bắc Cốt cố ý hứa gả công chúa Bắc Cốt,

không

bằng chúng ta để thái hậu nương nương thúc đẩy chuyện này, tương lai gả Viện nhi vào Túc vương phủ làm trắc phi, như thế có thể có uy tín trong quân đội Túc vương, lại có thể trấn an Túc vương..”

Rốt cuộc Minh lão thái gia dừng bút, quay đầu nhìn nhi tử

nói

“ Ba Lượng, con cảm thấy nữ nhi Minh gia rất quý giá, muốn Túc vương cưới ai

thì

hắn

phải cưới?”

Mặt Minh thượng thư cứng đơ.

Sau đó

hắn

nghe ngữ khí

không



cảm xúc của phụ thân mình “ ngươi

nói

đến nhị đệ ngươi,

hắn

trong lòng ngươi



ràng, thái hậu đề xuất gả Lạc tỷ nhi cho Túc vương, Túc vương có thể tiếp nhận- nguyên nhân là vì năm đó Bắc Cốt xâm chiếm Tây Ninh, tiên đế từng hạ mật chỉ để nhị đệ ngươi thừa dịp tiếp viện quân Tây Ninh,

âm

thầm phối hợp Bắc Cốt ám sát Túc vương, nhưng nhị đệ ngươi lại nghịch ý chỉ của tiên đế, liên hợp với Túc vương đẩy lui Bắc Cốt, hai tháng sau nhị đệ ngươi chiến tử trong trận chiến với bắc Cốt ở Vân Châu.”

“ có thể Túc vương

không

biết nhị đệ ngươi kháng chỉ trợ giúp

hắn, nhưng dù sao nhị đệ ngươi và

hắnvẫn có chút giao tình. Dù Túc vương luôn lạnh lùng vô tình với mọi chuyện nhưng lại coi trọng tướng sĩ vào sinh ra tử với mình, chưa từng bạc đãi họ, cho nên dựa vào phân lượng của nhị đệ ngươi,

hắn

mới có thể tiếp nhận mối hôn

sự

này,

không

vì Lạc tỷ nhi là nữ nhi Minh gia mà bạc đãi nàng- xấu nhất, tương lai chúng ta xuất ra chuyện nhị đệ ngươi nghịch thánh chỉ trợ giúp

hắn, cũng có thể làm

hắn

thiện đãi Lạc tỷ nhi- ngươi muốn gả Viện tỷ nhi cho

hắn, dựa vào cái gì? Vì cái gì?”

“ Phụ thân” Minh thượng thư quỳ xuống, bi thống kêu.

Minh lão thái gia nhìn bộ dáng bi thống của

hắn

một

hồi lâu, dột nhiên ‘ A’

một

tiếng, nhưng

không

có nửa điểm ý cười, sau đó mang theo lãnh ý

nói: “Bá Lượng, hôn

sự

của Lạc tỷ nhi và Túc vương, thái hậu

đã

đề cập từ hai tháng trước, trong hai tháng này ngươi

không

nói

gì, sao

hiện

tại lại phản đối? có phải vì thấy tính tình Lạc tỷ nhi gần đây có biến hóa, làm lòng ngươi bất an? Sợ Lạc tỷ nhi

không

dễ bày bố như ngươi tưởng- cho nên cảm thấy gả nữ nhi của mình

đi

thì

an tâm hơn?”

“ Phụ thân.” Minh thượng thư cả kinh

nói, tâm tình của

hắn

bị khuấy động. nắm chặt tay, cắn răng, lăn xuống mấy giọt nước mắt, đau khổ gọi

một

tiếng ‘ phụ thân’

Minh lão thái gia yên lặng nhìn

hắn, đầu tiên là bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao bỗng nhiên thay đổi, ném bút long

trên

tay về phía Minh thượng thư, cả giận

nói

: “ Sao lại bày ra bộ dáng này, bày ra cho ai xem!

nói, rốt cuộc ngươi

đã

làm chuyện gì trái lương tâm. Lạc tỷ nhi chỉ là

một

tiểu



nương, bất quá chỉ là

một

số cảm xúc khác lạ thoáng quá

đã

làm cho ngươi hoảng sợ như vậy, đến cùng ngươi

đã

làm gì mà kiêng kị nàng như vậy!?”

Bút lông đập vào trán Minh thượng thư ‘ ba’

một

tiếng, đau rát, mực theo trán chảy xuống, lại thêm hai mắt Minh thượng thư ngậm nước mắt, bộ dáng đó có chút thê thảm.

Nhưng Minh thượng thư lại hoàn toàn

không

đẻ ý, việc

đã

đến lúc này,

hắn

không

muốn

nói

cũng phải

nói

: “ phụ thân,

không

phải nhi tử kiêng kị gì… mà là, năm đó nhị đệ, nhị đệ chết, cũng

không

phải chiến tử, là tiên đế, là tiên đế

hắn..”

Minh lão thái gia chỉ cảm thấy trong lòng xoắn nát,

hắn

hung

hắn

nhìn trưởng tử, Minh thượng thư nửa ngày chỉ

nói

‘ tiên đế

hắn’, cắn răng ‘

nói!”

Minh thượng thư hạ quyết tâm,

nói

tiếp “ là tiên đế hận nhị đệ kháng chỉ bất tuân, trợ giúp Túc vương đánh lui Bắc Cốt, giúp tăng uy tín của Túc vương, làm

hắn

còn

nhỏ

tuổi lại có thể lập uy trong trung quân, ngồi vững ở vị trí phiên vương, càng sợ nhị đệ đem chuyện tiên đế mượn tay Bắc Cốt và Tây Vực truy sát Túc vương tiết lộ ra ngoài, cho nên, cho nên mới có chuyện nhị đệ chiến tử.”

nói

đến đây, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Minh lão thái gia ngã ngồi

trên

ghế,

trên

mặt

không

có chút nào chấn kinh, chỉ có chết lặng bi thống – năm đó ấu tử chết đột ngột, sau này lại nhìn thấy di thư ấu tử gửi cho Túc vương,

hắn

cũng đoán là cái chết của ấu tử có chỗ kì quặc- nhưng dù đoán được

thì

thế nào, quân muốn thần chết, thần

không

thể

không

chết,

hắn

đoán được cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, huống chi…

hắn

nhìn trưởng tử

đang

bi thương quỳ

trên

đất, nếu

hắn

đoán

không

sai, chuyện năm đó trưởng tử cũng

không

thoát được liên quan- cho nên nhiều năm nay

hắn

chỉ đẻ bên ngoài biết là ấu tử chết trận, chứ

không

lộ ra di thư của ấu tử gửi Túc vương,

hắn

cũng chưa bao giờ

nói

với trưởng tử-

hắn

sợ trưởng tử

không

dung được nàng dâu lão nhị và hài tử trong bụng nàng.

Minh lão thái gia ngồi, Minh thượng thư quỳ, trong thư phòng tĩnh lặng hồi lâu.

Rốt cục Minh lão thái gia mở miệng, mang theo trào phúng, chẫm rãi

nói

“ cho nên ngươi

không

dám để Lạc tỷ nhi gả cho Túc vương là vì điều gì?”

“ sợ Túc vương ghi hận từng bị tiên đế truy sát, muốn tính nợ cũ với bệ hạ và Minh gia? Bá Lượng,

hiệntại đại quyền

đã

trong tay Túc vương, binh quyền cũng trong tay

hắn, nếu

hắn

không

nguyện ý cưới Lạc tỷ nhi,

thì

thái hậu cũng

không

cưỡng bức được

hắn,

hắn

chịu cưới

thì

tương lai cũng

sẽ

không

bạc đãi nàng. Nếu ngươi lo lắng cho nàng, ta thấy

không

cần đâu.”

Minh thượng thư, cúi thấp đầu,

nhỏ

giọng

nói: “

không, phụ thân, nhi tử lo lắng, tiên đế có thù gϊếŧ cha với Lạc tỷ nhi, nhi tử, nhi tử sợ, sau khi Lạc tỷ nhi gả cho Túc vương,

sẽ

không

trợ giúp Minh gia mà phản chiến, giúp Túc vương đối phó Minh gia! Phụ thân mặc kệ là tình huống nào, tương lai chắc chắn Túc vương

sẽ

phân tranh với thái hậu và bệ hạ- loại chuyện này, nếu gả Lạc tỷ nhi qua đó,

sẽ

làm nàng kẹp ở giữa, rất khó xử?”

Quanh co nửa ngày, cuối cùng cũng

nói

lời

thật.

Minh lão thái gia nhìn chằm chằm Minh thượng thư, như muốn đυ.c

trên

người

hắn

mấy cái lỗ, sau đó lạnh lùng

nói

“ nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt

đi, ngươi

sẽ

không

nghĩ rằng gả Viện tỷ nhi

đi

thìnàng

sẽ

giúp ngươi đối phó trượng phu của mình chứ?”

Nhưng chí ít,

không

có khả năng

một

ngày..

Minh thượng thư còn muốn

nói

tiếp nhưng trong đầu

hắn

vang lên câu của Minh lão thái gia “

hắn

đãchịu cưới,

thì

tương lai

sẽ

không

bạc đãi nàng”,

hắn

đột nhiên giật mình, bỗng nhiên



ràng

một

tầng ý nghĩa khác trong câu

nói

của phụ thân- tương lại, tương lai này là tương lai của Túc vương-

hắn

cảm thấy người lạnh toát, nhiều lời

không

dám

nói

ra.

hai ngày Sau hoa yến của phủ trưởng công chúa, hai đám người đến xin Minh thái hậu hạ chỉ tứ hôn.

Thứ nhất là thế tử Tây Phiền vương- Cảnh Hạo, Cảnh hạo thành ý 10 phần, tự mình cầu Minh thái hậu tứ hôn tam



nương của Thừa Ân công phủ- Minh Lạc, cho

hắn, làm thế tử phi Tây Phiền vương, cũng biểu

hiện

sẽ

thiện đãi nàng, tuyệt

không

để cho nàng giống như công chú quận chúa

đã

gả

đi

trước đây, bị lạnh nhạt, nếu thế tử phi sinh hạ dòng dõi

sẽ

lập làm thế tử.

Cảnh Hạo ở trong kinh nhiều năm, thường xuyên ra vào cung, cùng lớn lên với hoàng đế và chất nữ của bà, nhưng mInh thái hậu

không

mảy may cảm thấy

hắn

có ý với cháu

gái

mình, cho nên Cảnh hạo đột nhiên cầu thân làm thái hậu cảm thấy ngoài ý muốn- nhưng dù là ngoài ý muốn, Tây phiền vương phủ mấy đời đều trấn ở phía tây, có mấy chục vạn đại quân, đối kháng Tây Vực, là vũ khí mạnh mẽ nhất kiềm chế tây Ninh, Đại Ngụy

đang

thù trong giặc ngoài, Minh thái hậu rất cần Tây Phiền ủng hộ.

Hơn nữa, Cảnh Hạo động tâm cầu hôn hoàn toàn khác với việc mạnh mẽ cưỡng ép làm thông gia.

Minh thái hậu có chút động tâm.

Sau đó Thăng Bình đại trưởng công chúa cầu kiến- nàng cũng mời Minh thái hậu tứ hôn, mời Minh thái hậu đem tam



nương Thừa Ân công phủ tứ hôn cho Túc vương Triệu Thành, làm Túc vương phi.

Thăng Bình đại trưởng công chúa

nói

rất trực tiếp, nàng

nói

với Minh thái hậu “ chúc mừng thái hậu nương nương, Túc vương

đã

đáp ứng mối hôn

sự

này.

hắn

nói, nếu cưới Minh tam



nương có thể làm nương nương và bệ hạ buông xuống cố kị và thành kiến với

hắn. đẻ

hắn

chuyên tâm phụ tá bệ hạ quản lý triều chính, quét sạch phản loạn, phổ biến tân chính, vì bệ hạ giải lo trừ hoạn,

hắn

nguyện ý cưới Minh tam



nương.”

“ Túc vương còn

nói,

hắn

biết thái hậu nương nương dụng tâm lương khổ,

hắn

nhiều năm chinh chiến, uy tín chỉ có ở võ tướng trong quân ngũ, trong triều có nhiều văn thân

không

phục, nên triều chính nhiều lúc bị cản trở, nếu cưới Minh tam



nương, có bệ hạ và Minh đại nhân ủng hộ, nghĩ đến

sẽ

giảm

không

ít lực cản.

thật

ra lúc nương nương đề xuất cửa hôn

sự

này, theo bản cung biết Túc vương

đãchuẩn bị xong sính lễ, lúc đầu dự định cầu hôn đích thứ tôn nữ Trịnh thủ phụ, Trịnh thủ phụ đứng đầu quan văn, làm quan thanh liêm, nhân phẩm chính trực, có địa vị rất cao trong lòng văn thần và học sinh trong thiên hạ. nếu làm thông gia với Trịnh thủ phụ, coi như được lòng văn thần,

không

thể

nói

Túc vương điện hạ chỉ nặng võ mà

nhẹ

văn.”

Trịnh thủ phụ là ai, chính là nội các đại học sĩ kiêm thái phó của thái tử năm đó, tiên đế định Trịnh đại



nương làm hoàng hậu, tổ phụ nàng chính là Trịnh Thành Huy, Trịnh đại nhân – tháng trước lão thủ phụ Vương đại nhân rời kinh, Trịnh Thành Huy thăng thành thủ phụ.

Minh thái hậu được như nguyện, Túc vương đồng ý cưới cháu

gái

mình, nhưng lại

không

có bao nhiêu ý mừng, ngược lại kém chút bị chọc cho tức điên.

Bà ta lại

không

thể phát cáu với Thăng Bình đại trưởng công chúa, khi Thăng Bình đại trưởng công chua vừa

đi, liền ném vỡ chén ngọc, sau đó phân phó nữ quan tâm phúc, triệu cháu

gái

Minh Lạc tiến cung

nói

chuyện.