“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi….”
Thanh Kiều trợn trừng mắt nhìn nam tử y phục nửa khép nửa hở trước mặt, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
“—–ta thế nào?”
Lục Tử Tranh đứng dậy, hai tay giữ phía sau cô, thân mình nghiêng nghiêng dựa sát, một đôi mắt hoa đào nửa khép tựa tiếu phi tiếu.
“Ta ta ta ta ta…..” Thanh Kiều chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô mặt đỏ bừng, máu toàn thân bắt đầu tăng tốc lưu động, gần quá gần quá, vị đại ca này ngài dựa vào quá gần rồi! Ngài xem ngài sức mê hoặc mười phần như thế này, con người có thất tình lục dục ai có thể cưỡng lại đây? Hương sắc sống động a hương sắc sống động! Tuy nói ta và hoa si không có quan hệ thân thuộc gì, nhưng ta cũng không phải loại người như Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng vẫn không loạn đâu!
Lục Tử Tranh vẫn tiếp tục im lặng áp sát, mắt như sao, môi như trăng khuyết, ánh sáng nhạt như sương mù sáng trong như nước ẩn hiện trong mắt.
“Ợ!” Thanh Kiều bỗng nhiên hét lớn một tiếng, phun ra một hơi khí độc, thành công tách hai cái mũi đang chạm vào nhau khiến cho Lục Tử Tranh xoay mặt sang một bên.
“…..Ta ăn rau hẹ bữa tối.” Cô ngượng ngùng xoắn góc áo.
Lục Tử Tranh đứng nhìn cô một lát, mỉm cười.
Nụ cười này quả nhiên là nhất tiếu khuynh thành tái tiếu (cười tiếp) khuynh quốc.
“Sao, sao lại là ngươi chứ?” Thanh Kiều cúi gằm đầu khúm núm nói, tiếng nhỏ như muỗi.
Đừng hiểu lầm, cô đây là đang vì chính mình mà e lệ, chủ yếu là do chiêu vừa rồi quá ghê tởm, ghê tởm đến mức khiến cô không thể không quyết định ba năm sau sẽ không chạm vào một cây rau hẹ nào nữa.
Lục Tử Tranh vẻ mặt tự nhiên: “Sao không phải là ta?”
Thanh Kiều bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng hắn: “…..Chẳng lẽ vẫn đều là ngươi?”
Khóe miệng Lục Tử Tranh giật nhẹ: “Vẫn chính là ta.”
Thanh Kiều ngẩn ngơ một lát, cuối cùng hiểu thì ra mình bị người đùa giỡn.
Khí huyết dâng trào, cô lập tức nhảy dựng lên, nhặt lên một nhánh cây hung hăng chọc hắn: “—–lão nương chọc chết ngươi!”
Lục Tử Tranh cũng không vội không giận đứng tại chỗ, ưỡn ngực làm trạng thái bình tĩnh nghênh đón.
Trong nháy mắt khi nhánh cây chạm vào ngực hắn, hắn lại còn đùa dai mà nhẹ nhàng phối hợp kêu: “Phụt~~”
Cơ thể Thanh Kiều lập tức mềm nhũn.
“Ngươi là đồ khổng tước chết tiệt, ngươi là lão BT, ngươi đùa giỡn ta!” Cô tê liệt ngồi trên mặt đất, trong mắt có làn sương mù mỏng manh bao phủ, “Đùa ta rất thú vị sao? Ngươi cũng đã đùa ba năm còn chưa đùa đủ sao?”
Càng nói, cánh mũi hốc mắt đều dần dần ửng đỏ.
“Sao vậy?” Lục Tử Tranh ngồi xổm xuống nhìn cô, vẻ mặt hiếu kỳ, “Trước kia dù đùa cô thế nào cô cũng sẽ không đau lòng thế.”
“Đùa mẹ ngươi!” Lửa trên đầu Thanh Kiều bị dội một gáo dầu, dứt khoát nhặt đá lên liên lục không ngừng ném hắn, “Ngươi là cái đồ cuồng ngược đãi! Ngươi là cái đồ bệnh tâm thần! Cút về bệnh viện An Bình (1) của ngươi đi!”
Nhưng Lục Tử Tranh chỉ khẽ tung ống tay áo, những viên đá đều bị pia ra ngoài làm một chuyến du lịch miễn phí.
“Ngươi….”
Thanh Kiều chán nản, lại không biết làm sao mới có thể đổi phó hắn, đành phải ngồi ỳ trên mặt đất tiếp tục gạt lệ và nước mũi.
Lục Tử Tranh chăm chú nhìn cô một lúc, đột nhiên nhe răng cười với cô, minh mâu thiện lãi cố phán sinh huy nói: “Tiểu Kiều, cô còn tin ta không?”
(Minh mâu thiện lãi: hình dung ánh mắt sáng ngời mà linh hoạt
Cố phán sinh huy: hình dung mặt mày sinh động, tư thái động lòng người)
“Không—-tin!” Thanh Kiều quay đầu trợn mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh, chết, ta, cũng, không, tin!”
“…..Vậy ta đây chẳng cần phải nói gì nữa.”
Lục Tử Tranh xòe tay nhún vai, cười tủm tỉm đứng lên muốn rời đi.
Nhưng chân hắn lại bị người túm lại.
“……Đại hiệp, đại hiệp xin dừng bước!” Thanh Kiều ôm chặt lấy đùi Lục Tử Tranh, nước mắt khuất nhục đầy mặt.
—–mụ nội nó, tác giả! Vì sao lại sắp xếp cho lão nương số mệnh nô tài như thế?
“Sao, Tiểu Kiều đang nghĩ gì?” Lục Tử Tranh ngoảnh lại từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đầy đắc ý sau khi tính kế thành công.
“…..Ngài xem tốt xấu cũng phải nói rõ với ta không phải….” Thanh Kiều vô cùng ủy khuất bĩu môi, “Tỷ như nói, Lục Tư Không là ai? Vì sao ngươi đóng giả hắn? Từ khi nào thì ngươi bắt đầu đóng giả hắn?”
“Còn cả…..” Cô dừng một chút, lắp bắp ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt có chút tái nhợt, “Có phải ở Thượng Thanh tự ngươi muốn gϊếŧ ta? Ngươi không phải là….muốn lấy lại Cửu chuyển thanh âm linh này chứ?”
Lục Tử Tranh không đáp, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt của cô.
Hai người cứ như vậy ngươi trừng ta ta trừng ngươi nửa ngày, Lục Tử Tranh bỗng nhiên phì một cái, cười nhẹ ra tiếng.
“Quả nhiên là như thế……” Hắn sờ sờ tóc Thanh Kiều, khóe mắt hơi cong như có chút đăm chiêu nói: “Quả nhiên chỉ có cô mới biết làm thế nào để khiến ta vui vẻ…..”
Ánh mắt hắn nhẹ trôi về phía chân trời xa xa, không biết hạ xuống nơi nào trong không gian.
Thanh Kiều nhẫn nhục đón nhận cái vuốt ve như đối với sủng vật này, nghĩ thầm chỉ cần đại hiệp ngươi chịu nói, bảo ta phe phẩy đuôi gâu gâu kêu loạn cũng không thành vấn đề.
“Cô đứng lên trước đi.” Trên mặt Lục Tử Tranh là nụ cười nhìn không thấu, “Ta không có thói quen cúi đầu nói chuyện với người khác.”
Thanh Kiều mau chóng luống cuống tay chân bò lên, rủ ống tay áo khúm núm.
“Cô ngốc,” Lục Tử Tranh cong ngón tay cốc nhẹ lên đầu cô một cái, “Sớm đã nói sẽ không gϊếŧ cô, cô cũng không cần phải cẩn thận như thế.”
Thanh Kiều phủi phủi bụi đất trên người, vẻ mặt vô cùng tủi thân: “Một khi đã như vậy, khi gặp nhau ở Thượng Thanh tự sao ngươi lại muốn bắt ta?”
“Nha đầu ngốc.” Lục Tử Tranh liếc xéo cô một cái, ngữ khí lạnh lẽo, “Ta không gϊếŧ cô là được sao? Nói cho cô biết, bây giờ cô chính là đối tượng Mạn Đà giáo kia đang ra sức đuổi gϊếŧ, một tháng trước giáo chủ người ta đã thông cáo với toàn giáo, bất luận là sống hay chết cũng phải bắt được cô. Nếu không phải lần trước ta thừa dịp loạn hạ chú với cô, hừ, chỉ sợ bây giờ cô đã sớm chỉ còn là một bộ xương khô.”
Thanh Kiều nhớ tới chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo” vừa đau đớn vừa u ám kia, không khỏi run cầm cập: “Cái, cái chú gì mà lợi hại như vậy?”
“Sinh ly chú.” Lục Tử Tranh cười đắc ý, vẻ mặt quỷ dị, “Chủ nhân sống vòng tay còn, chủ nhân chết vòng tay sẽ biến mất. Đây là loại dị thuật cao cấp nhất Nam Cương, trên đời này trừ người hạ chú ra, không ai có thể đưa vật bị thi chú đi.”
—–siêu thực nha, quá siêu thực! Thanh Kiều nghe xong trong đầu quay mòng mòng một đống loạn xị, chỉ có thể máy móc nói: “A, giỏi, thực là giỏi….”
“Còn không phải?” Lục Tử Tranh được tâng bốc lâng lâng, lại quay đầu nhìn mặt nạ trong tay, “Về phần khuôn mặt này, chẳng qua là một thân phận giả khi ta hành tẩu bên ngoài—-cô có biết, giang hồ hiểm ác, lộ ra diện mạo thực bao giờ cũng không tốt.”
Thanh Kiều hồi phục tâm tình, hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc có người tên Lục Tư Không này không?”
“Có.” Lục Tử Tranh thản nhiên cười, phong tư trác tuyệt, “Tư Không là tên ta, Tử Tranh là tên tự của ta.”
Hắn vươn tay về phía cô, gương mặt dịu dàng như sen: “Ngoài cha mẹ, trên thiên hạ không có người thứ hai gọi ta là Tử Tranh, cô xem, ta đối với cô có phải rất tốt hay không?”
“Tốt cái đầu ngươi!” thanh Kiều lùi lại từng bước, mày liễu dựng thẳng: “Ngươi là ai trong Mạn Đà giáo? Còn cả, chuyện Cửu chuyển thanh âm linh ở trên tay ta, có phải là do ngươi cố ý tiết lộ ra ngoài hay không?”
Ánh sáng chợt lóe trong mắt Lục Tử Tranh, chậc chậc nhẹ than: “Tiểu Kiều, cô lại có thể trở nên thông minh.”
“Thông minh mẹ ngươi!” Thanh Kiều giận tím mặt, “Ta cũng không phải đứa ngốc! Ngươi nói, ngươi không cố ý đưa vòng tay cho ta, lại cố ý mượn ta để dời đi tầm mắt của Mạn Đà giáo?! Dù sao vòng tay này ngươi lúc nào cũng có thể lấy đi, cho nên bây giờ ngươi muốn mượn ta để bảo vệ mình, có phải không?!”
Lục Tử Tranh đứng yên một bên không nói, cười đến phòng tình vô hạn.
“—–mụ nội nó, lão nương không phát uy, ngươi cho ta là hello kitty à!” Thanh Kiều nổi trận lôi đình, nhìn trái nhìn phải khắp nơi xem có vũ khí nào tốt không, dứt khoát cắn răng nhào lên người Lục Tử Tranh mà đánh, liều mạng!
“Xem ta phì long tại thiên đây!” Đè chết ngươi~~~~ (phì long tại thiên hiểu nôm na là rồng béo trên trời, chiêu lấy thịt đè người ý mà -_-)
Nhưng Lục Tử Tranh lại nhẹ nhàng lùi một cái, vững vàng đón cô vào lòng.
“Chiêu này không tồi, ta rất hưởng thụ.” Hắn cười khẽ, ôm thắt lưng cô, dán vào lỗ tai cô ái muội nói nhỏ.
“Nhưng cái tên đó ta không thích nghe, có lẽ cô có thể kêu nó là—-truyền kỳ tên mập.”
“Cái rắm á, ta đây là dáng người Loli tiêu chuẩn!” Thanh Kiều phồng má oán hận trừng hắn, “Lão nương cũng không phải la bá!” (Tác giả: la bá thường chỉ những người phụ nữ có vòng 3 đầy đặn, nhân vật tiêu biểu: Jennifer Lopez )
Lục Tử Tranh vẫn cợt nhả như trước, phả khí lên mặt cô: “Được được, cô cũng đừng ồn ào nữa, sớm về nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải lên đường.”
“Ngươi dẫn theo nhiều người của Man Đầu giáo như vậy, rốt cuộc là muốn bắt bọn ta đi đâu?” Thanh Kiều không chịu bỏ qua, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Lục Tử Tranh buông cô ra, mỉm cười xoay người rời đi, trước khi đi ném lại một câu:
“—–Mạn Đà giáo sai Lục Tư Không, phụng mệnh giáo chủ tróc nã Cố thị thiên kim về Nam Cương.”
Một câu ngắn ngủn, đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Ngày tiếp theo.
Xe ngựa vẫn đi lộc cộc lộc cộc, trong xe một màn yên tĩnh.
Thanh Kiều nằm bò bên cửa sổ, cả người lờ đờ buồn ngủ.
“…..Xuân Kiều, Đỗ Xuân Kiều!” Loáng thoáng nghe thấy có người gọi cô.
“——A, công tử ngài lại muốn ăn gì?” Lười biếng căng mí mắt, ngáp một cái, “Ngài muốn ăn gì, nói nghe xem?”
Da mặt Thiệu Nghĩa hơi đỏ lên: “……Ta bảo cô lại đây nói chuyện với ta một lát, trên đường đi chán muốn chết…..”
Thở dài, Thanh Kiều sử dụng cả tay chân bò đến bên cạnh hắn: “Công tử muốn nghe cái gì, muốn ta kể chuyện xưa cho ngài nghe không?”
“Cô kể đi.” Thiệu Nghĩa tò mò nhìn cô.
Thanh Kiều hít một hơi thật sâu, chuẩn bị một phen, đột nhiên môi bắt đầu chuyển động lẩm nhẩm: “—–thực ra là, trái đất là hình tròn không phải hình vuông, nó có thể tự quay còn có thể chuyển động vòng quanh mặt trời; sét đánh trên trời không phải Thiên Lôi phát uy mà là hai loại điện tích trong mây trắng chạm vào nhau; sao băng rơi không phải bởi vì có người quan trọng nào chết mà là chính ngôi sao đó chết; cho dù có thiên cẩu ăn trăng (nguyệt thực) cũng sẽ không có tai nạn nào chẳng qua là mặt trăng bị bóng của trái đất che lại….”
Đang lúc cô liến thoắng thao thao bất tuyệt giảng đến dầu mỏ, Thiệu Nghĩa cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Xuân Kiều, cô không phải là đã phải chịu kí©h thí©ɧ gì chứ?”
…………..
Thanh Kiều ai oán nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng lại—–mụ nội nó, phổ cập khoa học quả nhiên là nhiệm vụ gian khổ hạng nhất!
Thiệu Nghĩa thấy cô vẻ mặt thê lương, tâm không nỡ ghé sát vào bên tai cô nói: “Thực ra cô cũng không cần tuyệt vọng như vậy, nói cho cô biết, sẽ mau chóng có người đến cứu chúng ta.”
Thanh Kiều kinh hãi, quay đầu trừng hắn: “Sao ngươi biết? Bị bó thành cái dạng đó rồi mà ngươi còn có thể liên lạc với bên ngoài?”
“Hừ, cô nghĩ rằng ta tay chân bị trói nên không thể làm gì?” Thiệu Nghĩa cười khẽ, ánh mắt sắc lạnh, “Nếu chút bản lĩnh ấy cũng không có, tương lai làm sao có thể nhất thống thiên hạ?”
Khi nói lời này, trên mặt hắn lướt qua một loại ánh sáng nhạt coi trời bằng vung quân lâm thiên hạ.
Thiếu niên thiên tử—–Thanh Kiều đột nhiên nghĩ ra từ đó, nghĩ lại lại thấy ôi không đúng, Shota này vẫn là đẹp hơn nhiều so với Đặng Siêu (2).
“Muộn nhất là ngày mai, nhanh nhất là hôm nay.” Thiệu Nghĩa nhìn cô dịu dàng cười, “Bọn họ sẽ mau chóng tới.”
Chính ngọ, đội ngũ chạy đến một khe núi hẹp dài, chợt nghe trên đỉnh ầm ầm chấn động. Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn, thấy có rất nhiều hòn đá lớn lăn xuống từ sườn núi.
“Không hay rồi! Trúng mai phục!” Không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng, chúng man đầu bắt đầu thất kinh chạy trốn chung quanh.
Nhưng địa thế hẻm núi rất xấu, rất nhiều người còn chưa kịp đào tẩu đã bị tảng đá nện trúng, nhất thời, trong khe núi huyết tinh bốn phía tiếng kêu gào khắp nơi.
“Tới lúc rồi.” Thiệu Nghĩa ngồi trong xe ngựa, cười đắc ý, “Tuy rằng hơi chậm so với dự đoán của ta.”
Thanh Kiều nhìn mà vừa kinh vừa sợ, nhịn không được trợn mắt với hắn—–ta nói thái tử điện hạ, ngươi và thủ hạ của ngươi đều là những kẻ điên đúng không? Lực hấp dẫn của trái đất không ai có thể tránh được, vạn nhất tảng đá nào đó không có mắt nện trúng người một nhà thì làm sao? Nếu chuyện không thành ngươi sẽ sai bọn họ nâng hai cái bánh thịt heo về nhà sao? (hai bánh thịt heo ở đây chỉ bạn Thiệu vs bạn Kiều nếu bị dính đá nện)
Đang muốn mở miệng mắng chửi người, đã thấy mành xe ngựa bị vén lên, là Lục Tử Tranh nhảy vào.
“Muội muội tốt, kẻ xấu đến đây.” Hắn lại đổi về khuôn mặt lưu manh Lục Tư Không kia, tươi cười thoải mái sáng lạn, “Mau đi theo ca ca.”
Nói xong liền nắm tay Thanh Kiều chạy ra ngoài xe.
“Xuân Kiều!” Thiệu Nghĩa không thể nhúc nhích, chỉ có thể lớn tiếng la lên ở phía sau, “Xuân Kiều, Đỗ Xuân Kiều, đừng đi cùng hắn!”
Thanh Kiều nghe tiếng quay đầu lại, thấy tiểu Shota không biết vì sao mà sắc mặt đại biến, trên mặt tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.
“…..Đưa hắn đi cùng.” Cô bị Lục Tử Tranh kẹp vào ngực, đành phải giật nhẹ vạt áo hắn, “Thằng bé này hữu dụng với ta, đừng để đá làm nó bị thương.”
Lục Tử Tranh liếc xéo cô một cái, lông mày khẽ nhướng: “Đừng quên, nàng vừa mới cầu xin ta.”
Nói xong đã xoay người bay tới trước xe ngựa, túm Thiệu Nghĩa đi.
Lục Tử Tranh này đúng thật là phu, xách theo bọn họ hai ba bước đã bay ra khỏi hẻm núi, khi hạ xuống đất khí định thần nhàn một cọng lông cũng không hao tổn.
“Chúng ta….cứ như vậy mà trốn?” Thanh Kiều ngơ ngác nhìn hắn, không tin lại có thể dễ dàng như vậy.
“Đúng vậy, đã trốn thoát.” Lục Tử Tranh mỉm cười, “Đám trứng ngốc kia muốn đuổi theo chúng ta, chỉ sợ còn phải đợi mấy canh giờ nữa.”
“Vậy…..ngươi cũng không quan tâm giáo chúng của ngươi sao?” Thanh Kiều trừng lớn mắt, lòng còn sợ hãi.
“Vì sao phải quan tâm?” Sắc mặt Lục Tử Tranh trấn tĩnh như thường, không thấy một tia lo lắng, “Ta còn đang lo không biết làm thế nào để đuổi cổ bọn họ đây! Bây giờ vừa khéo, bị thủ hạ của tiểu thiếu gia này gϊếŧ hết toàn bộ, giảm bớt phiền toái cho ta.”
“…..Sẽ, sẽ có thám tử trở về bẩm báo đó!” Thanh Kiều cảm thấy phản ứng này của hắn thực sự đáng sợ, sợ tới mức khiến cô nói lắp.
“Cho dù thám tử trở về cũng chỉ có thể bẩm báo, ba trăm bốn mươi hai danh dũng sĩ Mạn Đà giáo toàn quân bị gϊếŧ, hữu sử (chức của bạn Lục trong Mạn Đà giáo) và con tin mất tích chẳng biết đã đi đâu, lại hoặc là…..” Hắn bỗng nhiên nắm tay Thanh Kiều, vẻ mặt bỡn cợt, “—–hoặc là nói, Lục hữu sử và con tin ái mộ lẫn nhau, cả hai đều bỏ trốn!”
“Ngươi!” Thanh Kiều đại quẫn, mặt đỏ bừng oán hận vung tay hắn ra, lại khiến hắn cười ha ha.
“Nói chính sự, chúng ta phải rời khỏi nơi này nhanh một chút.”
Cười đủ rồi, hắn điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên một chiếc ngư thuyền trên mặt hồ.
“Đi lên đi, trên người tiểu thiếu gia kia mang theo chút đồ linh tinh, chỉ có thể đi đường thủy, bằng không sẽ lưu lại dấu vết.” Lục Tử Tranh hai tay vắt sau lưng tựa vào gió mạnh, trên mặt tràn đầy ánh sáng lấp lánh.
Hoa nhất diệp biển chu, thùy nguyện dữ ngã cộng tiêu du?
(Cùng là con thuyền lá nhỏ, ai muốn cùng ta tiêu dao?)
Thanh Kiều do dự một lát, cuối cùng thật cẩn thận bước lên thuyền.
“Muốn mang theo hắn không?” Lục Tử Tranh vừa lòng cười, lại chỉ chỉ thiếu niên trên bờ, quay đầu thì thầm với cô, “Ta biết hắn lúc đầu đối không tốt với cô, cô có thể nhân cơ hội xả giận……”
Thanh Kiều nhìn sang vị Thái tử vốn không ai bì nổi kia, lúc này đang đau khổ không ngừng vặn vẹo thân thể, lại không phát ra một chút thanh âm nào, có lẽ là giữa đường bị điểm á huyệt.
Cô nghĩ nghĩ, gật đầu, ánh mắt kiên quyết.
Vì thế Lục Tử Tranh lại chạy vội lên bờ, xách Thiệu Nghĩa lên thuyền.
“Xách tới xách lui cũng thật phiền toái!” Hắn nhăn mặt nhíu mày, “Cứ cởi thiên tàm ti trên người này cũng được.”
Dứt lời nhẹ nhàng khều một cái, sợi dây đứt, ngón tay lại nhanh như chớp điểm mấy chỗ trên người Thiệu Nghĩa.
“Tiểu thiếu gia, ngươi có thể nói, có thể đi lại, nhưng chỉ không thể sử dụng võ công.” Hắn nháy mắt mấy cái với Thiệu Nghĩa, cười đến là thâm ý.
Sau đó lại quay đầu phân phó Thanh Kiều: “Ta mệt rồi, các ngươi tự chèo thuyền, để ta nghỉ ngơi môt chút.”
Dứt lời liền một mình đi đến đầu thuyền nằm xuống, thật sự là cái gì cũng không quan tâm.
Thanh Kiều sớm đã quen với tính kỳ dị của hắn, đành phải nhận mệnh cầm mái chèo bắt đầu chèo, tiếc rằng khí lực quá yếu, lại không đủ kĩ xảo, chèo nửa ngày thuyền vẫn vòng vòng tại chỗ.
Cô có chút nôn nóng, ngẩng đầu thấy Thiệu Nghĩa không hề động đậy, nhanh chóng nháy mắt ra dấu ý bảo hắn bắt đầu hành động.
Nhưng Thiệu Nghĩa chỉ lẳng lặng ngồi, sắc mặt xanh lét không nói một lời.
Cô thở dài, không khỏi lên tiếng khuyên bảo, thái độ vô cùng ôn hòa: “Đến đây, công tử, chúng ta cùng khua mái chèo.”
Thiệu Nghĩa chăm chú nhìn cô, trong mắt là một màn đen đặc sâu không lường được, sau nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng:
“——vì sao phải đi cùng hắn?”
Thanh Kiều bị hỏi ngẩn ra.
Ực, cái này, điện hạ, bảo ta phải trả lời thế nào chứ? Chẳng lẽ muốn ta thành thật nói cho ngươi, ta bất chấp như vậy chỉ là để vỗ béo ngươi sao? Ai bảo ngươi khi ở Thích phủ không chịu ăn gì, còn liều mạng tra tấn ta? Gần đây thật vất vả mới có chút thay đổi, ta cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ nha, nếu lúc này không mang ngươi đi, thì cơ hội sau sẽ phải chờ đến ngày tháng năm nào?
Cô do dự nửa ngày, cuối cùng thẹn thùng cười với hắn: “…..Bởi vì đi theo hắn, có thịt ăn thôi.”