Chương 1: Kha Ánh

*tất cả sự vật, sự việc, địa điểm đều là hư cấu

[ Mùa thu 23/7].

Một khoảng thời gian sau khi Quân Dao thi đại học xong. Cả nhà cô từng phút từng giờ đều hồi hộp chờ đợi kết quả đến mất ăn mất ngủ. Riêng Quân Dao dù ngoài mặt vô tư, bung xõa , không để ý tới nhưng trong lòng còn sốt ruột hơn cả. Nếu như không đậu cô nhất định phải học lại một năm nữa sẽ thảm lắm!

Ba ngày sau cũng là thời điểm Quân Dao nhận được giấy báo trúng tuyển đại học y dược. Trước lúc ấy, tim lúc nào cũng đập thình thịch vì lo lắng. Bây giờ thì vui tới nỗi cả người lúc nào cũng lâng lâng thế giới này như chỉ thuộc về riêng cô vậy. Đối với một người lười biếng như Quân Dao đã có ngày này chính là một kỳ tích rồi . Mặc dù mang tiếng lười nhác là vậy nhưng đối với cô mà nói trong quãng thời gian ôn thi cô đã thật sự nghiêm túc, có lẽ cộng với khả năng tư duy tốt sẵn có và thật sự yêu thích ngành y mà cô đã thuận lợi trúng tuyển

Vậy là Quân Dao đã thật sự phải xa ba mẹ để đến một môi trường rộng lớn khác học tập rồi. Cũng đến lúc phải trưởng thành tự lập. Không ngờ ngày chia tay nhanh như vậy cũng đến

"Ba! Mẹ! con đi nhé ! "

Cô cồng kềnh kéo hành lý vội vã từ biệt

Nghe tiếng gọi của Quân Dao , bà Mai liền vội từ trong bếp xách thêm một giỏ chứa đầy đồ ăn chạy ra cửa nhà

"Dao Dao à ! Lên đấy nhớ biết tự chăm sóc cho bản thân mình nhé! Bị bắt nạt nhớ đáp trả đừng để mình chịu thiệt đấy. Đứa trẻ này thật là khiến mẹ không an tâm gì cả !"

Bà dúi chiếc túi ấy vào tay cô , rơm rớm nước mắt dặn dò tới lui

"Con biết rồi mà , chỉ có sáu năm thôi có phải đi luôn đâu mà mẹ sợ" - Cô buông hành lý xuống , ôm bà thật chặt

Ông Quân cũng lại ôm từ biệt con gái rồi vỗ về, an ủi vợ mình

"Cái bà này cũng thật là! Ai lại dám ăn hϊếp Quân Dao chứ bà lo lắng thừa rồi. Dao Dao học tốt nhé nhớ giữ gìn sức khỏe nghỉ lễ lại về thăm nhé !"

Ba cô vừa nói liền phá vỡ không khí u buồn ấy, cả ba lại cười vui vẻ. Họ chỉ có duy nhất một đứa con gái, con bé đi rồi thì cả gian nhà trống vắng biết bao. Dù vậy họ cũng chỉ cười vì nếu không sẽ làm con bé buồn theo mà không nỡ đi.

"Mà này! Dao Dao! Lúc nào cũng phải nhớ đem theo cái vòng đấy có biết chưa ? Đừng tháo ra nhớ đấy!"

Cô toan đi thì bà Mai lại tiện nhắc nhở thêm vài câu

"Trời ơi con biết rồi mẹ cứ lên phòng nghỉ ngơi đi, sắp trễ xe rồi , con đi đây!"

Quân Dao cũng chỉ trả lời cho có rồi thôi. Mẹ cô bảo cô yếu bóng vía , ngay từ khi nhỏ thầy cúng cũng có nói. Nhưng cô là Quân Dao mà! Cô vốn dĩ chẳng bao giờ tin mấy thứ đó, từ nhỏ tới lớn cũng chẳng thấy điều gì kỳ lạ mà yếu bóng với cả vía. Chung quy cũng là đeo cho mẹ cô vui, cũng coi như là kỷ vật

.....

Xe Bus vừa tới trạm, Quân Dao hì hục xách hành lý lên xe rồi kiếm chỗ ngồi. Trong lòng cứ nhộp nhịp không thôi.

" Thoát rồi thoát rồi! Vậy là bây giờ không bị kiểm tra miệng, kiểm tra một tiết , kiểm tra 15 phút nữa ahahaha" - Cô mừng thầm, vẻ mặt lại lộ liễu đến vậy

Quay tới quay lui thì bên cạnh cô đã xuất hiện một chàng trai ngồi đó từ bao giờ. Anh ta diện trên chiếc áo khoác dạ nam dài màu đen, lại còn đeo khẩu trang. Lúc này chỉ còn để lộ đôi mắt sâu hút hồn, cô càng nhìn lại càng không dứt ra được. Bị một người lạ nhìn chằm chằm như vậy anh ta cũng chẳng thèm để ý mà cứ đăm chiêu nhìn về một hướng. Thật kỳ quái! Mặc kệ thôi không nghĩ nữa, cô tựa đầu vào cửa sổ xe không biết đã thϊếp đi từ bao giờ , xe đôi lúc đột nhiên dừng lại khiến cô đang ngủ vô tư dựa vào vai của anh ta như một thói quen . Người trong xe đều nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.

Xe đến trạm, cô vừa tỉnh dậy dụi mắt một cái đã không thấy bóng dáng người đó đâu

" Ủa bay xuống luôn hả trời?"

Dù thắc mắc nhưng cô cũng nhanh quên rồi xách hành lý tới trường

" Tuyệt !"- Cô nhìn ngôi trường mới rồi bất chợt thốt lên. Thành quả sau bao năm cố gắng không ngừng à không chỉ gần lúc thi thôi! cũng đã được đền đáp. Có lẽ hôm nay chính cũng là ngày mà cô hạnh phúc nhất. Thoát được cấp ba thoát được sự quản thúc của bố mẹ, thoát được cô giáo nghiêm khắc đây chính là thiên đường, nhưng ai biết được nơi cô sắp bước vào lại còn học kinh khủng hơn tới nhường nào

"Bụp"

Quân Dao gửi hành lý ở một chỗ rồi tung tăng nhảy chân sáo tham quan ngôi trường rộng lớn này. Bỗng nhiên cô không cẩn thận đυ.ng trúng một nữ sinh viên, làm tài liệu đang ôm trên tay của cô gái ấy rớt hết

Quân Dao vội vàng xin lỗi rồi cúi người nhặt phụ cô gái

"Xin lỗi cậu nha tại tớ vô ý quá , nghe nói trường mình đang xếp kí túc xá cho sinh viên tớ sợ đến muộn sẽ không kịp mất" - Cô cuống quýt xin lỗi

" Không sao tôi cũng đang đến đó, không bằng đi cùng đi!"

Cô gái khẽ cười rồi đỡ Quân Dao dậy

Cô bạn học này có vẻ ngoài cao ráo lại vô cùng ra dáng ngự tỷ đến nỗi Quân Dao còn thấp hơn cô một cái đầu, cách nói chuyện điềm tĩnh lại vô cùng dứt khoát. Cô gái diện trên người một chiếc áo len trắng ôm sát người với quần legging hip hop, tóc layer vô cùng cá tính cũng chẳng kém phần tinh tế . Chung quy chính là đặc biệt xinh đẹp

"Bạn học này, tớ tên Quân Dao còn cậu thì sao?"- Vừa đi một lúc cô cảm thấy bầu không khí hơi ngột ngạt liền chủ động bắt chuyện

" Kha Ánh "

" Tên cậu hay thật đấyy"

Chết tiệt cậu ấy cười với mình đau tim quá đi mất

Quân Dao từ từ chủ động khoác tay Kha Ánh, sau khi thân hơn thì liên tục kể những câu chuyện về bản thân, những thứ linh tinh vân vân và mây mây cho bạn học mới của mình nghe . Tính cách hòa đồng của cô đã thu hút Kha Ánh , chẳng mấy chốc lạ cũng thành quen

Hai người cùng đi vào trong sảnh đợi xếp phòng ký túc, vì quanh đây không có nhà cho thuê nào, nếu có thì cũng ở rất xa , không tiện cho môi trường học tập , vả lại kí túc xá của trường Y có điều kiện không tệ nên số lượng lớn sinh viên đều muốn ở lại ký túc

Đại sảnh ồn ào tấp nập, Quân Dao bị lạc trong đám đông cả Kha Ánh cũng đi đâu mất

" Bạn học Kiều Mẫn lên nhận phiếu "

Bỗng nhiên hiệu trưởng đi ra thông báo cho cô gái kia lên lấy trước khiến cho cả đại sảnh ồn ào trong tiếng xì xào, bàn tán của các sinh viên

" Trời chả phải con gái của nhà đầu tư sao?"

" Hèn gì được lên trước như thế "

" Sao cô ta không ở nhà riêng nhỉ ? Làm màu quá! "

" Đừng nói bậy, người ta là top 1 gương mẫu của trường đấy, để lộ ra ai nói xấu thì không yên đâu "

" Sợ gì cậu ta chứ?"

.......

"Này cậu đi lung tung đâu đấy ? "

Kha Ánh bắt được tay của cô trong lúc cô vẫn đang cố nhấc chân lên cao để nhìn , thấy vậy Kha Ánh cô cũng ngoái đầu nhìn theo

Cô bạn Kiều Mẫn ấy nổi bật giữa đám đông. Quả thật là một cô gái kiều diễm như tên vậy

"Tại sao cậu ấy lại được đặt cách lên trước còn chúng ta thì phải đợi thế?"

Quân Dao ngây ngô quay sang hỏi Kha Ánh

" Này đến cả cô ta mà cậu cũng không biết à, đó là con gái cưng của nhà đầu tư đấy! Cũng đổ vào trường mình không ít đâu, nên việc cô ta được đặt cách cũng là dễ hiểu "

Quân Dao dường như cảm nhận được sự bất bình thường định hỏi thì Kha Ánh lại nói tiếp

" Cậu ta là chị em cùng mẹ khác cha với tôi ...."

Nghe như vậy trong đáy mắt Quân Dao lại hiện lên nhiều sự tò mò

" Mẹ tôi nɠɵạı ŧìиɧ, bà ta để tôi lại cho bà nội , cậu ta giành lấy top đầu của tôi nhờ có ba chống lưng nực cười thật " - Kha Ánh vẫn điềm nhiên nói kéo cô ra khỏi mớ hỗn loạn chen chúc

" Hửm thứ hạng quan trọng lắm sao? Tớ thấy chỉ cần đậu là được rồi mà"- Quân Dao cố tình né tránh đề cập vấn đề gia đình vì nhận ra sự buồn rầu trong mắt Kha Ánh

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, Kha Ánh cũng chỉ đành thở dài rồi cười trừ

"Được rồi được rồi , tới lượt chúng ta rồi kìa mau đi thôi "

Kha Ánh kéo cô xuống chỗ đăng ký, vì tới muộn mà cô nghĩ hết phòng rồi, vẫn may còn dư đúng 1 phòng đôi. Cô và Kha Ánh sau khi làm thủ tục xong thì dọn hành lý vào sắp xếp đồ đạc

Phòng cũng chẳng rộng lắm chỉ hai giường, nhưng đặc biệt lại to hơn giường tầng một chút không gian lại khá tiện lợi.

Vừa vào đến phòng cô nằm trườn ra chiếc giường êm ái toan đánh một giấc thì Kha Ánh lôi dậy

" Dậy đi! Cậu còn chưa sắp xếp đồ nữa đấy "

"Thôi cho tớ ngủ một chút thôi cả ngày đồ đạc cũng mệt lắm" - Quân Dao uể oải bày ra bộ mặt tủi thân, Kha Ánh cũng đành phải thở dài chịu thua, ai bảo cô lại thân với Quân Dao làm gì cơ chứ.

Cô tiện tay lấy chăn đắp cho Quân Dao rồi sắp xếp đồ đạc gọn gàng cho cả hai . Mặc dù bên ngoài mạnh mẽ, cá tính là thế nhưng không ngờ trong Kha Ánh lại là một người chu đáo cẩn thân như vậy, có thể từ nhỏ xa mẹ hiểu chuyện từ sớm cũng nên

"Dậy ăn thôi! Này!" - Khả Ánh kéo chăn ra khỏi người cô rồi vỗ nhẹ mấy cái gọi cô dậy

Quân Dao mắt nhắm mắt mở từ từ tỉnh dậy

"Nhanh như vậy? Tớ mới chợp mắt một chút thôi " - Cô dụi mắt

"Còn một chút sao? Cậu ngủ gần 2 tiếng rồi ! Trời sắp tối rồi kìa! Ở ký túc xá không nấu ăn trong phòng đâu, đi! Chúng ta ra ngoài ăn"