Chương 12

Gian phòng bên phải của Đường An Phù, dường như là để ăn mừng, trên bàn đầy ắp trà bánh, Nguyên Nhụy Nương không khỏi líu lưỡi:

“Bà cô của ta ơi, gọi nhiều như vậy có ăn nổi không?”

“Ăn không nổi.” Đường An Phù cười đáp.

Nguyên Nhụy Nương đẩy chén trà đến trước mặt Đường An Phù: “Vậy sao muội còn gọi?”

“Ta hơi phấn khích thôi.” Đường An Phù cầm một miếng bánh táo tàu chua, cắn một cái nửa khối, hương vị quen thuộc tản ra trong miệng, sóng mũi Đường An Phù lại có chút cay cay: “Ngon!”

Trước khi chết ở kiếp trước, Đường An Phù đã muốn được ăn một miếng bánh táo tàu chua thêm lần nữa, đáng tiếc không có bánh táo chua, chỉ có cây táo chua. Cảm giác nuốt miếng táo xuống rất đau, cuối cùng nghẹt thở mà chết, nhưng ngược lại được giải thoát.

Đường An Phù trong lúc hồi tưởng, cánh tay bị Nguyên Nhụy Nương vỗ một cái, Đường An Phù khó hiểu nhìn nàng ấy, chỉ thấy Nguyên Nhụy Nương hất cằm chỉ về bên ngoài phòng trà.

Gian bọn họ ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy cầu Thanh Tước, theo hướng chỉ của Nguyên Nhụy Nương, Đường An Phù nhìn thấy ở đầu cầu Thanh Tước xuất hiện một người mà cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng không một lần muốn gặp lại.

Bùi Cảnh.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Ở kiếp trước Đường An Phù cùng Nguyên Nhụy Nương đứng trên cầu Thanh Tước chờ hắn cả ngày, ngay cả ăn cũng là Nguyên Nhụy Nương đi mua hai cái bánh trung thu đem lên cầu ăn, không rời khỏi cầu Thanh Tước nửa bước cho nên chỉ cần Bùi Cảnh từng xuất hiện, nàng tuyệt đối không có khả năng bỏ lỡ.

Nhưng bây giờ người đứng ở trên cầu kia rõ ràng chính là Bùi Cảnh hồi còn trẻ.

“A Phù, muội còn thất thần làm gì? Nhanh đi chứ.” Nguyên Nhụy Nương đẩy Đường An Phù hai cái.

Đường An Phù lấy lại tinh thần, bị Nhụy Nương kéo đứng dậy, gần như là đẩy nàng ra khỏi phòng trà, lên cầu Thanh Tước, đến trước mặt Bùi Cảnh.

Hai người ngước mắt nhìn lên, Đường An Phù còn chưa tránh đi, Bùi Cảnh đã tránh né trước, bộ dạng cúi đầu chẳng biết nên nói gì.

Đường An Phù cũng không biết nói gì, nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc nhìn thấy Bùi Cảnh.

Nhụy Nương điệu bộ hận rèn sắt không thành thép, đứng sóng vai cùng Đường An Phù, đối diện với Bùi Cảnh mà nói:

“Bùi thế tử tới muộn, bọn ta ở trong phòng trà đã uống trà được một hồi lâu rồi.”

Bùi Cảnh hiện giờ còn là thế tử của phủ An Định, sau khi hắn xuất chinh, năm thứ hai lão Hầu gia qua đời, đến khi hắn chiến thắng trở về, vừa khéo lĩnh công lập tước vị.