Chương 11

Đây là đánh số chương theo thư tự đúng của chương gốc, các chương trước bị đánh sai, tuy nhiên mạch truyện vẫn không thay đổi nhé.***Câu nói đầu tiên đã khiến tâm tư của Nhụy Nương phơi bày, Đường An Phù không kìm được nở nụ cười. Nguyên Nhụy Nương cũng không phải người dễ bắt nạt, thấy Đường An Phù trêu ghẹo tiến lên đánh nàng.

Đường An Phù vừa cười vừa tránh, hai người họ vui đùa suốt cả đoạn đường đến cầu Thanh Tước.

Vào thời điểm này kiếp trước, Đường An Phù bắt đầu thích Bùi Cảnh, thường viết thư cho hắn để biểu đạt tình ý, nhưng Bùi Cảnh chẳng những không xem còn đem thư ra xé trước mặt Đường An Phù.

Đường An Phù chưa từng bị cự tuyệt, phản ứng đầu tiên là nổi giận, giận đến mức hẹn Bùi Cảnh ra quyết chiến một trận, nên lập tức lén phái người đi truyền lời cho Bùi Cảnh, hẹn hắn hôm nay gặp ở cầu Thanh Tước.

Đường An Phù trùng sinh quay về, nàng ước mình có thể tránh mớ hỗn độn này càng xa càng tốt, nàng không muốn gặp Đường Bích Như, lại càng không muốn nhìn thấy Bùi Cảnh.

Nhưng vì sao nàng lại đi theo Nguyên Nhụy Nương đến cầu Thanh Tước?

Nguyên nhân chính là vì Đường An Phù biết chắc chắn Bùi Cảnh sẽ không đến!

Lúc trước Đường An Phù hẹn Bùi Cảnh quyết đấu ở cầu Thanh Tước, nàng cùng với Nguyên Nhụy Nương đã ở đây đợi từ sớm, nhưng bọn họ đợi từ sáng đến tối nhưng Bùi Cảnh cũng chưa từng xuất hiện.

Điều này khiến cho Đường An Phù về sau càng nghĩ càng giận, mà càng tức giận, nàng lại càng chú ý Bùi Cảnh, càng chú ý lại càng thích hắn, cuối cùng khó lòng kìm chế được, không phải hắn thì sẽ không lấy.

Trên cầu Thanh Tước quả nhiên không có bóng dáng Bùi Cảnh, Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương đi đến chỗ cao nhất của cầu.

Đường An Phù thảnh thơi tựa vào trên lan can, nhìn dòng nước chảy dưới chân cầu cùng cây cỏ xum xuê ở hai bên bờ sông, kéo dài đến tận nơi xa, hít vào một hơi sâu không khí tươi mát, đem những tích tụ đọng lại trong lòng nhiều năm mà thở ra một hơi.

“Họ Bùi kia sao còn chưa đến?”

Nguyên Nhụy Nương không có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp như Đường An Phù, đợi được một lát thì hơi mất kiên nhẫn.

Đường An Phù tựa người lên lan can cầu, chỉ vào một quán trà dưới chân cầu nói:

“Chắc là sợ ta nên không đến đâu. Chúng ta uống trà đi.”

Nói xong, Đường An Phù kéo Nguyên Nhụy Nương nhanh chóng chạy xuống cầu Thanh Tước, hướng về quán trà bên cạnh cầu kia.

Quán trà tên là ‘Khúc Thủy’, xây dựng ở trên sông, phòng trà được bố trí ở hai bên bờ sông.

Bọn Đường An Phù đi đến phòng trà phía nam, được phục vụ dẫn vào trong, phòng trà buổi sáng có phần vắng vẻ, trong đại sảnh chỉ có khoảng hai ba bàn có người ngồi.