Chương 50

50

Minh Quân đã biết người đến là Vũ Phong anh vất vả xin cái hẹn bao lâu nay. Tuy nói anh ta bước vào tuổi trung niên nhưng khí thế lẫn phong độ vẫn ngời ngời, lấn át tuổi tác của mình, không hề tạo cho người đối diện cảm giác mình đã có tuổi. Chỉ cần giáp mặt chưa tiếp chuyện Minh Quân ít nhiều cảm giác được vì sao Hoàng Ân thần tượngngười đàn ông này như vậy. Bất giác anh liếc nhìn Hoàng Ân còn đang mang bộ mặt xum xoe với ông chủ của mình, không có chút cảm giác nào đây là người đã ép Hoàng Ân làm mấy chuyện không đàng hoàn.

Minh Quân lần đầu tiên tự hỏi, mình cứ nhất quyết muốn gỡ cái hợp đồng này…thật ra có thật cần thiết với Hoàng Ân không?

– Để tôi nói chuyện riêng với anh ta. – Câu đầu tiên Vũ Phong mở miệng là như thế. Không chào hỏi ai, không giới thiệu, trực tiếp ra lệnh.

Tùng không nói thêm một lời lập tức quay người. Phương còn gật đầu chào Vũ Phong rồi mới theo chân Tùng, Hoàng Ân nhìn Minh Quân một cái thấy anh không tỏ thái độ gì ngầm hiểu là đồng ý rồi thì cũng theo chân hai người kia, cuốn gói.

Chờ cửa khép lại, Minh Quân tiến lên một bước tự giới thiệu:

– Tôi là Minh Quân, người muốn xin anh cái hẹn.

– Ngồi đi.

Vũ Phong nói xong thì cũng tự bước lại sau bàn làm việc ngồi xuống. Hai người thái độ lịch sự đối diện nhau qua bàn làm việc trong văn phòng. Vũ Phong lên tiếng trước:

– Tôi không có nhiều thời gian, anh trực tiếp cần gì thì nói rõ ràng không cần quanh co lòng vòng.

Minh Quân hơi khớp, xưa nay đi bàn chuyện làm ăn hay thương lượng bất cứ việc gì chẳng ai trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tạo thiện cảm cho đối phương chính là bước đầu tiên. Nhưng Vũ Phong thì khác… nghĩ lại thì, tuy là lần đầu gặp Vũ Phong nhưng anh ta biết rõ anh tới vì chuyện gì, đi thẳng vào vần đề mang chút thái độ coi thường cũng không có gì khó hiểu. Hiện tại là anh đi cầu cạnh người ta như vậy cũng không lạ.

– Anh nói vậy thì tôi cũng không quanh co. Tôi nghĩ ít nhiều anh cũng biết lý do tôi xin gặp anh, mong anh thông cảm du di cho. Tôi muốn trả phần nợ mà Hoàng Ân thiếu anh, anh có thể xem xét…

– Nợ? Chủ nợ như tôi rất vui khi con nợ thanh toán được. Nhưng có điều… – Vũ Phong khinh thường, dựa người vào lưng ghế nhìn Minh Quân. – Món nợ tôi và Hoàng Ân thỏa thuận trước kia không nằm trong hạng mục cầm tiền trả là xong.

Minh Quân im lặng vài giây, cái nhìn của Vũ Phong làm anh khó chịu. Anh ta quả thật chẳng cần vài đồng tiền Hoàng Ân nợ. Minh Quân bắt đầu tính toán, anh có thể đưa ra điều kiện gì để có thể làm Vũ Phong động lòng. Minh Quân nhớ tới anh và anh ta có cùng một điểm chung:

– Anh cũng biết tôi và Hoàng Ân quan hệ thế nào, anh có người yêu chắc cũng hiểu cho tôi, không thể để em ấy bên ngoài chung chạ nay người này mai người kia mà yên lòng được.

Vũ Phong nhíu mày, cái lý do này cũng khá tốt, đúng là không chịu được. Người đàn ông này đầu óc thật lanh lẹ một câu làm cho anh phải đồng cảm với hắn ta. Vậy cũng được, muốn chuộc người thì anh cho chuộc người, đằng nào hắn cũng làm anh đồng cảm giác rồi.

– Vậy cũng được, anh đưa ra giá nào để chuộc người? – Vũ Phong không bao giờ dài dòng.

– Chuộc?

Minh Quân hơi bất ngờ với định nghĩa mà Vũ Phong vừa đưa ra. Không trả nợ, là chuộc. Giá dĩ nhiên là thương lượng khiến đối phương hài lòng chứ không phải cứ theo thực tế mà trả.

– Dĩ nhiên chuộc. Tôi nhớ lần đầu Hoàng Ân từ chối đề nghị của tôi lý do là có người yêu, tôi cũng là một người có người yêu nên không ép. Nhưng sau đó cậu ta tự đến tìm tôi lý do là đã không có người yêu. – Vũ Phong dừng một chút cho Minh Quân nghe hiểu rõ. – Đàn ông phấn đấu cho sự nghiệp của mình rất tốt, không vì tình yêu bi lụy mất phương hướng càng là đàn ông tốt. Tôi cũng có vài phần thưởng thức nên không có ép cậu ta lên giường với ai trừ khi tự nguyện. – Thái độ Vũ Phong một vẻ ta đây là ngươi tốt làm việc tốt. – Hết sức đào tạo, đẩy cậu ta lên vị trí cao, tôi là một ông chủ tốt. Nhưng tôi không muốn thấy kẻ thích thì đến không thích thì đi, tôi không phải nhà từ thiện. Tôi càng hài lòng với kết quả công việc của cậu ta, không muốn thả người. Anh nói coi anh tới trả nợ hay chuộc người.

– Tôi muốn chuộc người.

Minh Quân không ngờ Vũ Phong sẽ nói như vậy, giống như mắng anh chuyện đã từng đối xử tệ với Hoàng Ân mà cũng giống như không phải. Anh bị khí thế tôi nắm lẽ phải của Vũ Phong ép phải trả lời anh muốn “chuộc” người.

– Giá? – Vũ Phong không nói nhiều, trực tiếp kết thúc đàm đạo, muốn chuộc thì nói giá.

Minh Quân làm sao dám ra giá, đi chuộc thì dĩ nhiên kẻ “bắt cóc” phải cho giá trước.

– Anh cứ nói. – Minh Quân mười phần thành khẩn, tỏ thành ý.

– Một nửa những gì cậu có. – Vũ Phong càng không lòng vòng.

– Một nửa? Ý anh là…?

– Tất cả những gì cậu có, một nửa. – Vũ Phong chỉ rõ. – Không phải tiền mặt, là cổ phần.

Minh Quân lặng người, Vũ Phong muốn một nửa tài sản của anh, còn không phải là đưa một lần rồi thôi, phải làm công dài dài… Cái này còn nói cái gì chuộc người, là ăn cướp mới đúng. Công ty anh nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trong nước chỗ nào cũng có mặt, những nước xung quanh đã bắt đầu kiến thiết cơ bản, đặt văn phòng. Vũ Phong nói một tiếng là đòi một nửa, Minh Quân không khỏi bị sốc.

– Tôi không bắt buộc, anh cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời, trả lời lúc nào cũng được. Anh nghĩ coi anh không muốn Hoàng Ân bán sức cho tôi thì phải tìm cái tương đương đổi lại chứ. – Vũ Phong cười khẩy.

Minh Quân còn đang choáng váng với công phu “ăn cướp” của Vũ Phong, nhìn thấy điệu cười của anh ta mà muốn nổi điên nhưng đành cố gắng kềm lại.

– Vả lại tôi chưa nói hết, tôi cũng chỉ bỏ qua chuyện yêu cầu Hoàng Ân chiều khách, còn chuyện cậu nhóc làm trợ lý của tôi thì không thể ngưng. Tôi hài lòng với trợ lý có năng lực như vậy.

Minh Quân không ngờ Vũ Phong đánh giá Hoàng Ân là trợ lý có năng lực. Nhưng anh nghi ngờ năng lực kia của Hoàng Ân có bao nhiêu phần đóng góp nhờ “chiều khách” thì còn phải nghĩ lại.

– Tôi thấy cậu nên nhìn kỹ lại người bên gối cậu. Đừng tự chủ quan đánh giá mà sai lầm, biết đâu chẳng đáng một nửa công ty của cậu mà biết đâu đổi hết cậu cũng đồng ý.

Minh Quân bị Vũ Phong tự nhận mình là người tốt một hơi lấy hết nửa công ty lại còn là chỉ thả Hoàng Ân một phần, một hơi nghẹn này Minh Quân nuốt không trôi.

– Anh có hơi quá rồi không? – Minh Quân quả là nhịn không nổi nữa, bắt chẹt người ta thật quá đáng.

Vũ Phong nhìn lửa giận trong mắt Minh Quân mà tiếp tục cười khẩy. Anh đứng lên tỏ ý kết thúc nói chuyện. Trước khi đi còn không quên châm chọc.

– Tôi cũng không kêu cậu tới đòi người. Phải biết con người ở từng thời điểm thì giá trị khác nhau. Nếu là vài năm trước Hoàng Ân dĩ nhiên không có cái giá này. Chưa kể tâm tình con người không phải lúc nào cũng giống nhau, hôm nay tôi nể mặt Tùng đồng ý cho anh chuộc người, lần sau thì không chắc. Muốn hay không là tùy anh, nhưng đừng phá bĩnh chuyện của tôi, hậu quả tôi sẽ tính hết cho Hoàng Ân. Không tiễn.

– Anh!!

Minh Quân choáng với kiểu nói chuyện vũ bão của Vũ Phong, vừa mới nói anh có thể từ từ quyết định, bây giờ lại còn phải tùy anh ta vui buồn nữa.

– Vậy anh từ từ đi, tôi đi trước. – Vũ Phong ung dung đẩy cửa.

Trong vài bước từ sau bàn ra cửa của Vũ Phong, tâm tình Minh Quân chuyển biến nhanh chóng, anh cân nhắc đáng hay không đáng, đồng ý hay về suy nghĩ lại kèm theo xác suất vui buồn của Vũ Phong. Tài sản anh có bao nhiêu, đổi đi anh tình nguyện hay không tình nguyện, Hoàng Ân đáng để anh bỏ ra bao nhiêu. Nhưng thật ra tính toán trong đầu anh chưa cho ra kết quả rõ ràng thì mmiệng Minh Quân đã trả lời:

– Anh sẽ có năm mươi phần trăm cỗ phần công ty.

– Tốt.

Rồi ầm một tiếng cánh cửa sập lại sau lưng Vũ Phong bỏ một mình Minh Quân thẫn thờ nhìn theo, anh vừa làm một quyết định to lớn nhưng qua loa nhất trong cuộc đời mình. “Siêu mẫu” quả nhiên cao giá! Nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm đi nhiều, giống như vừa quăng xuống một tảng đá. Rốt cuộc cơ thể anh đã tính ra kết quả, Hoàng Ân đáng giá hơn tiền bạc.

Nhưng mất một khối lớn tài sản, không phải nói “tiền” mà là nói nó biểu hiện cho biết bao công sức anh đã bỏ ra, nói là nhẹ lòng nhưng choáng váng vẫn là có. Minh Quân đứng lặng chờ cho tâm tình mình bình thản trở lại mới đẩy cửa ra ngoài.

Vừa bước ra đã nhìn thấy Hoàng Ân, nét mặt căng thẳng nhìn anh lom lom, có lẽ cậu đã chăm chăm nhìn cánh cửa nảy giờ mà không vào.

– Anh…anh…hết bao nhiêu tiền…Em từ từ trả lại anh. – Hoàng Ân ấp úng nói.

Minh Quân cảm thấy mình thất bại, nhớ thái độ Tùng tự tin khi nhờ vả Vũ Phong so sánh với thái độ Hoàng Ân. Anh giúp cậu, cậu lại lo lắng còn hứa hẹn khi phải nhờ vả anh. Một nửa công ty, Hoàng Ân trả nổi không, đem em ấy trừ nợ thì còn được. Minh Quân bỗng cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình, hình như anh vừa bàn chuyện mua đứt Hoàng Ân thì phải.

– Em trả nổi không? – Anh quả thật muốn đùa cậu thôi.

– Em…!! – Nhưng mặt mày Hoàng Ân xanh lét. – Nhiều…nhiều lắm hả?!! Thôi anh đừng…đừng…

– Về! Mấy chuyện đó không cần em lo. Còn để cho anh biết em ra ngoài làm chuyện không đàng hoàn coi anh có bán em trừ nợ không. Có giá quá mà!!! – Minh Quân không khỏi nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, xoay lưng bỏ đi không buồn chờ Hoàng Ân.

Lần này thì Hoàng Ân không biết nên mặt xanh hay mặt trắng. Minh Quân bảo muốn bán cậu trừ nợ, có phải bị anh Phong đòi nhiều tiền quá bị sốc rồi không, ăn nói không còn giống anh bình thường nữa rồi.

– Bán em được mấy đồng chứ? – Hoàng Ân vội vàng đuổi theo, chẳng nhớ tới chào hỏi ai nữa.

Minh Quân nghe được Hoàng Ân nói không khỏi thở dài: “Mấy đồng, phải chẳng có mấy đồng!”.

Bề ngoài Hoàng Ân nhìn không ra Minh Quân hài lòng hay không hài lòng, kết quả công việc có như ý hay không như ý, làm cậu cứ phải cẩn thận không thôi. Cho tới khi Hoàng Ân an an ổn ổn ngủ khì trong lòng Minh Quân cũng chưa biết được kết quả hai bên đã thương lượng.

Trái với Hoàng Ân thấp thỏm vì không biết chuyện gì xảy ra, Minh Quân một đêm mất ngủ vì “xót của”. Một nửa công ty anh xây dựng bao nhiêu năm qua hoàn toàn bay mất. Từ công ty của cá nhân trở thành có hai ông chủ, chưa kể ông chủ này chỉ ngồi lĩnh tiền không tham gia “lao động” hay góp vốn. Như vậy có nghĩa là gì, rất rõ ràng, anh chính là thay thế Hoàng Ân trả tiền cho Vũ Phong, chẳng qua hình thức có khác đi nhưng tính chất vẫn là giống nhau, trả tiền không thời hạn, không giới hạn.

Còn may là chừa đường sống cho người khác là chưa ấn định con số phải đưa. Cũng giống như lấy từ người Hoàng Ân, cậu có sức hút bao nhiêu bản lĩnh bao nhiêu thì Vũ Phong thu về bấy nhiêu, bây giờ công ty của anh lời bao nhiêu thì Vũ Phong chia bấy nhiêu, một đồng hay một triệu cũng không bắt buộc. Đó là do nể tình người khác mới không tính toán đấy. Nhưng một nửa công ty, anh dù chấp nhận trả vẫn là thấy hụt hẫng không thôi, “người mẫu này thật đắt giá”. Phân nửa mồ hôi nước mắt của anh, dù không hối hận nhưng cũng phải cho anh chút đỉnh thời gian để chấp nhận.

Minh Quân nhìn Hoàng Ân ngủ ngon lành trong lòng mà không biết nên thương hay nên giận. Thở dài rồi lại thở dài, lại xiết xiết người trong lòng thêm mấy cái cho đỡ tức mà!!!



Hoàng Ân không moi được chút thông tin nào từ miệng Minh Quân chuyện anh phải đền bao nhiêu tiền cho anh Phong nhưng Tùng thì biết tất tần tật. Anh trợn mắt nhìn Vũ Phong:

– Anh ăn cướp của người ta hả, vừa làm chuyện xấu vừa la làng.

– Em bênh người ngoài. Rõ ràng là con cóc ghẻ anh nâng thành thiên nga rồi đến hớt tay trên sao. Hắn có tiền chứ không phải không có, để người của mình lăn lộn bên ngoài là tự hắn quyết định không phải anh xúi giục. Anh còn là làm người tốt, ít ra còn chưa bắt mấy thằng nhóc đó làm call boy hạng sang ha. H8án không tin được muốn chuộc thì cho hắn chuộc.

– Phải rồi anh tốt quá. Vậy mà hắn cũng chịu?

Tùng sau khi choáng với số tài sản Vũ Phong vừa “cướp” được quay sang ngạc nhiên với quyết định của Minh Quân. Anh từ miệng Phương cũng nghe một chút về mối quan hệ phân phân hợp hợp của Hoàng Ân và Minh Quân, đúng là để Vũ Phong làm ngư ông đắc lợi mà.

Nhưng nghĩ lại những kẻ vướng vào tình yêu thì mười thằng tới mười một thằng bị ngu, chẳng phải mình cũng từng như thế đấy thôi. Thôi kệ, miễn trong lòng cảm thấy đáng giá là được rồi. Nhưng chuyện này phải trả lời Kim Thành và Phương thế nào, chẳng phải Vũ Phong được họ nhờ chiếu cố người sao, thành thế này mà gọi là chiếu cố nâng đỡ…??? Thôi thì có sao nói vậy, tính sổ thì kiếm Vũ Phong mà tính. Anh không liên quan.

Đến khi Kim Thành và Phương biết chuyện thì thái độ hai người hoàn toàn khác nhau. Kim Thành không nói gì, dù gì Hoàng Ân cũng không phải thân thích hay người gì quan trọng, anh chỉ ngại Phương giận lây anh, còn Vũ Phong làm việc kiểu đó anh không có gì là lạ, không làm như thế mới là lạ.

Phương thì không biết nói sao, thì ra mọi chuyện bắt nguồn từ cậu, biết nói thế nào với chị Như Thủy bây giờ. Một nửa công ty của Minh Quân, Phương sau một thời gian ở cạnh Kim Thành cũng đã hình dung được một nửa công ty của Minh Quân giá trị thế nào. Phương hoảng quá cũng quên túm Hoàng Ân hỏi cho rõ đầu đuôi, chỉ chăm chăm nghĩ làm sao giải thích với bà Như Thủy mà quên rằng hiện tại Minh Quân có liên quan gì trực tiếp tới bà Như Thủy đâu, chưa kể bà cũng chẳng biết Hoàng Ân đang làm gì sau lưng bà, mà có biết thì Hoàng Ân cũng đã lớn tự chịu trách nhiệm về hành động của mình không thể tính hết tội lên đầu cậu. Chỉ có cậu biết rõ nội tình nên suy nghĩ theo lối mòn, Minh Quân là “rể” chị Như Thủy, cậu dẫn đường cho Hoàng Ân đi làm, hai người đó bị thiệt hại đều liên quan tới cậu.

Vì cho đi một nửa, công ty của Mình Quân không còn là công ty một thành viên mà chuyển thành công ty cổ phần. Người đứng ra nắm cổ phần không phải Vũ Phong mà là Tùng. Theo như lời nói của Vũ Phong được học lại qua miệng Kim Thành rồi Phương tới tai Minh Quân là: “Có bao nhiêu, để cho “vợ” anh shopping.” Làm Minh Quân giận sôi gan, coi thường anh đến thế là cùng.

Chuyện Tùng là chủ nhân một nửa còn lại của công ty mình, Minh Quần càng có cảm giác Vũ Phong đánh vô mặt anh. Đem chuyện ân ân ái ái cưng chiều người yêu hết mực của anh ta phô trương cho anh xem. Nói phải mà cũng không phải, chắc có lẽ từ câu nói của Hoàng Ân mà anh cứ có cảm giác mình bị người ta cố tình cười nhạo. Càng quê độ bao nhiêu nợ nần Minh Quân tính hết cho Hoàng Ân, báo hại Hoàng Ân ngơ ngơ ngác chẳng biết chuyện gì xảy ra. Diễn biến gì mà kỳ lạ???

Theo cậu đáng lý Minh Quân mất một đống tiền để trả nợ cho cậu thì anh phải mặt nặng mày nhẹ với cậu, lạnh nhạt một chút thì mới hợp lý. Đằng này tần suất cậu bị anh bất tử đè xuống “xử đẹp” ngày càng cao, còn hơn cả cái hồi cậu giả Hồng Ân ân ân ái ái với anh nữa kìa. Báo hại cậu lúc nào cũng lăm lăm coi chừng xung quanh, lúc nào cũng coi đi coi lại bề ngoài của mình sợ bị người ta nhìn ra mấy dấu hiệu khó nói trên người. Mỗi lần nhìn vẻ mặt Minh Quân cau có muốn đánh người nhìn chằm cậu, sau đó biến ý tưởng thành hiện thực đè cậu “đánh” cho một trận bủn rủn tay chân, eo mỏi lưng đau là Hoàng Ân sợ run… Anh giống như bị trúng tà???

Nhưng dù có “vất vả” mấy Hoàng Ân cũng chẳng dám oán trách, trong trường hợp lãnh hậu quả kiểu này càng không dám trách, ai biểu cậu gây “họa” làm chi!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Hoàng Ân cũng xót xa cho cái phận bé miệng thấp mồm của mình lắm. Cậu đâu có bắt anh trả tiền, cậu đâu làm gì sai, tính cho cùng thì cũng đâu phải cậu có lỗi với anh đâu. Haizzz!!!

Sao cưối cùng cậu lại nơm nớp lo sợ vậy chứ. Chưa kể đi làm còn sợ gặp mặt anh Phong nữa kìa, trước kia vốn là cậu đến cầu anh giúp đỡ, bây giờ lại trở thành kẻ thất tín. Mất uy tín với anh Phong, mất lòng tin với Minh Quân, rồi không biết có mất luôn công việc mình yêu thích không nửa. Không được cậu phải phấn đấu, không thể nhu nhược như vậy, cậu dù có cúi đầu trước người yêu thì cũng phải ngẩn đầu với bản thân… Dĩ nhiên sẽ không vác mặt đi đàm phán với Minh Quân hay với anh Phong được. Con sâu cái kiến như cậu thì phải biết chui kẻ hở, sẵn lúc Minh Quân không hề lên tiếng bắt cậu triệt để giải nghệ, sẵn anh Phong cũng chưa từng nói cậu phải cuốn gói, Hoàng Ân giả điên coi như không nghe không biết không thấy tiếp tục làm việc, dĩ nhiên mấy chuyện mờ ám thì phải giải nghệ thôi.

Nhưng chưa cần Hoàng Ân tìm cách ứng đối với khách hàng “ham muốn nhan sắc” của cậu, bên ngoài đã có tin giật gân truyền đi: Siêu mẫu Hoàng Ân có người yêu, một ít ảnh mờ mờ xa xa chẳng nhìn thấy rõ được tung lên để chứng minh, nhìn vào chẳng biết đối phương cao thấp tròn méo thế nào, người đi cùng nhìn thì hao hao giống siêu mẫu. Rồi anh Lộc sắp xếp cho cậu vài câu trả lời úp úp mở mở khi được hỏi tới, nào là người yêu là người ngoài giới không muốn bị công khai làm phiền, nào là người yêu đang học hành tương lai tốt đẹp, dựng nên một lý do để Hoàng Ân từ chối những yêu cầu của khách hàng, chính thức giải nghệ chỉ làm một trợ lý bình thường, một người mẫu “thuần khiết” tránh để “bà nhà” cho de.

Hoàng Ân nhìn một đống những diễn biến nhanh chóng đại biểu cho câu trả lời của Vũ Phong với minh Quân, rồi nhìn đống thành tích be bét của cậu mà phát sầu. Hợp đồng đem về chẳng bằng một góc lúc trước, công việc cũng không dầy bằng Trường, đúng là cái gì cũng có cái giá của nó. Nhìn đi, nợ một đống thì nghèo túng, bây giờ hết nợ thì thẻ lương cũng trống trơn…hic!

Anh Lộc vô cùng nhân hậu an ủi cậu:

– Bình thường thôi mà, tại cậu mới “giải nghệ” ông to bà lớn không quen bị từ chối dĩ nhiên phải cho cậu ít nhiều sắc mặt, chờ qua rồi từ từ làm lại thôi.

Nhưng đó là chuyện từ từ về sau này của Hoàng Ân, chuyện hiện tại là Minh Quân nhận được câu trả lời từ Vũ Phong thì cũng phải đáp lại. Công ty Minh Quân chính thức giới thiệu một ông chủ nữa cho những cán bộ cốt cán, một bữa tiệc nhỏ được tổ chức để giới thiệu Tùng. Ban đầu Tùng không muốn tham gia, anh bảo anh làm ông chủ chỉ Minh Quân biết là được, nhưng Minh Quân không đồng ý. Anh cần tỏ thái độ rõ ràng cho Vũ Phong thấy, anh làm được thì Vũ Phong cũng đừng lấp liếʍ, treo đầu dê bán thịt chó, nói được mà làm không được với chuyện của Hoàng Ân, tính ra hành động này không trái với tính cách của anh từ trước tới giờ.

Trong khi mọi người choáng váng với cuộc giao dịch của Vũ Phong và Minh Quân thì Hoàng Ân bình chân như vại, cậu chỉ nghĩ làm sao đền lại cho Minh Quân số tiền anh mất vì cậu. Chăm sóc anh tốt hơn, lập một sổ tiết kiệm để dành tiền từ từ, sau khi được một số tiền lớn sẽ trả lại cho anh, còn lên kế hoạch phải cày như thế nào để có thu hoạch lớn nhất.



Bữa nay ta làm được cái mục lục nên vui vẻ, thêm có người muốn chầu cả đêm để chờ nên lên 2 chương luôn.

Mặc dù cái mục lục vẫn còn “nhảy” tự do không theo ý mình nhưng có là phước đức rồi!