Chương 49

49

Đình Tuấn rầu thúi ruột, suốt ngày nghĩ coi nên nói gì, làm gì để mẹ Hồng Ân bớt ác cảm với mình. Nói gì để làm bà có ấn tượng tốt mà không phản đối chuyện của anh và Hồng Ân, nói làm sao không thất hứa làm lộ chuyện trước khi Hồng Ân thông báo với mẹ. Rầu thật mà, đi đàm phán hợp đồng dễ hơn chuyện này không biết bao nhiêu lần.

Bữa cơm gia đình làm hai kẻ thấp thỏm không yên đó, cuối cùng không ai đạt thành ý nguyện được đến gặp với tư cách người yêu của con cái trong nhà. Đình Tuấn thì khỏi nói, còn Minh Quân thì quyết định nên để một dịp riêng tư hơn, lỡ bà Như Thủy không ưng anh lại ngay khi bạn bè gia đình họp mặt thì sẽ khó xử vô cùng.

Mọi chuyện tiến hành thật như ý từng người. Đình Tuấn nhận cái hẹn của ông Jonh đến gặp bà Như Thủy. Minh Quân thì nhờ Phương làm cầu nối tìm ông chủ của Four, bắt hai ba lần cầu để được gặp Vũ Phong.

– Tại sao Minh Quân muốn gặp Vũ Phong? Vũ Phong là ông chủ của em mà sao phải cần anh làm trung gian? Tại sao phải nhờ Tùng mới được?

Phương hỏi một tràng dài làm Hoàng Ân á khẩu không biết trả lời thế nào.

Từ khi thông qua anh Phương và anh Kim Thành cậu gặp anh phong tới bây giờ, cậu chưa từng nói sự thật với hai người họ. Cho nên Phương thắc mắc cũng không sai. Nhưng bây giờ nói với anh thế nào, lý do Minh Quân muốn gặp anh Phong nếu anh Phương biết…hậu quả thật khó nói. Dù gì anh là người mẹ cậu gửi gắm trông nom hai anh em cậu lúc bà vắng mặt, thêm nữa việc này là do anh dẫn lối đưa đường… Hoàng Ân trăm lần cũng không dám ngay mặt anh mà nói rõ hết.

– Dạ!…dạ!…a! là anh Minh Quân không muốn em làm người mẫu tiếp, mà em thì không muốn bỏ việc. – Hoàng Ân tìm cách vòng vo. – Anh cũng biết anh ấy gọi nghề này là không đàng hoàn…nhưng…nhưng anh Phong đầu tư tiền bạc cho em nhiều lắm rồi…haiz!!! Bây giờ bắt đầu làm được việc lại muốn chạy… Anh Phong đâu có chịu, ảnh không…không tiếp anh Minh Quân.

– Minh Quân muốn gặp Vũ Phong để làm gì? – Phương thắc mắc không sai, chuyện làm tiếp hay không vần đề là ở chỗ Hoàng Ân chứ sao phải gặp Vũ Phong.

– Thì…thì… Anh Phong không cho em nghỉ, tiền đầu tư cho em đâu có ít. Muốn nghỉ thì phải bồi thường. Em làm gì có tiền, nhưng Minh Quân muốn bồi thường giúp em. – “A di phò phò, cuối cùng cũng nói coi như trôi chảy!!!” Hoàng Ân âm thầm vuốt mồ hôi. – Anh giúp em hẹn anh Tùng đi, còn chuyện thế nào để em tự lo.

Phương cảm thấy chuyện này có gì đó khuất tất, không đơn giản như Hoàng Ân nói. Nhưng Hoàng Ân muốn giấu anh cũng không gặn hỏi, trực tiếp hỏi Tùng là biết thôi mà. Minh Quân cũng thuộc dạng gia trưởng, bảo thủ, cũng có thể chuyện bé xé ra to. Cứ giúp họ hẹn gặp Tùng trước cũng được. Nếu trực tiếp gặp Vũ Phong anh không dám chắc,có khi phải nhờ tới Kim Thành, nhưng Tùng thì thân quen rồi.

– Chờ anh một chút. – Phương rút điện thoại mà mắt thì liếc nhìn Hoàng Ân đầy ý nghi ngờ: “em đang làm chuyện gì xấu hả?”.

Hoàng Ân không ngờ Phương thân quen với ông chủ Four như vậy, dạo gần đây hai anh em ít tâm sự hơn hồi trước cũng do bên nào cũng có công việc cũng có “gia đình”, anh Phương ở cùng anh Kim Thành thì thân quen với anh Tùng cũng không lạ nhưng nói hẹn là lấy điện thoại gọi liền thì hơi ngoài tưởng tượng của cậu.

Chờ Phương nói chuyện xong Hoàng Ân cũng biết đại khái buổi tối nay Tùng sẽ có mặt ở Four.

– Sao? Tối nay đi được không, cần hẹn lúc khác? – Phương cũng nhiệt tình làm cầu nối.

– Để em hỏi anh Minh Quân tối nay ảnh có rảnh không? Chờ em một lát.

Minh Quân được cái hẹn dù có bận mấy cũng đồng ý đi, chỉ có Hoàng Ân là méo mặt, cậu là người không mong đợi cuộc gặp mặt này nhất. Cái gì mình không mong thì luôn luôn xảy ra, mà còn xảy ra rất nhanh nữa. Hoàng Ân ủ rũ…!!

– Tối nay sáu giờ Tùng sẽ đến nhà hàng, hai người chừng nào tới được?

– Chắc chắn Minh Quân sẽ đến sớm. – Hoàng Ân không cần hỏi cũng có thể thay Minh Quân trả lời.

– Khi nào tới gọi cho anh. Anh sẽ tới sớm.

Hoàng Ân ỉu xìu, anh cũng tới góp vui làm chi không biết.



Bốn giờ Hoàng Ân đã bị giục đi, tới Four còn chưa đến năm giờ chứng tỏ Minh Quân nôn nóng đến mức nào. Có người còn sớm hơn, anh Phương. Nhìn thấy hai người anh phán một câu:

– Hai người tới sớm dữ, Tùng còn chưa đến đâu.

– Cám ơn anh, chúng tôi chờ được mà. Anh đã ăn gì chưa, tôi mời. – Minh Quân dĩ nhiên rất niềm nở với người giúp đỡ anh một việc lớn.

– Làm như tôi với anh xa lạ lắm ấy. Tôi không đói, thật ra tôi rất tò mò anh định làm gì, cổ hủ cũng vừa thôi chứ. – Phương hơi bất mãn với cái kiểu quản đông quản tây của Minh Quân, làm như quản con không bằng!!

Minh Quân không nói gì chỉ liếc Hoàng Ân một cái. Nghe Phương nói như thế anh dư biết Hoàng Ân không hề nói lý do anh muốn tìm Vũ Phong cho Phương biết. Nhưng gì thì gì anh cũng không muốn nói cho người khác biết anh đã tận mắt nhìn thấy những gì, biết những gì, anh không muốn người khác nhìn Hoàng Ân bằng ánh mắt ác cảm hay coi thường. Còn mắng anh cổ hủ, công việc này là ai giới thiệu anh còn chưa tính sổ đâu.

– Bàn chút chuyện quan trọng thôi mà. Nếu anh chưa đói thì khi khác tôi lại mời, cám ơn hôm nay đã giúp tôi. – Minh Quân không giải thích, muốn nói anh cổ hủ gia trưởng gì gì đó thì nói, chuyện anh anh làm.

– Chưa chắc đã được việc, tôi chỉ giúp anh tìm Tùng, còn người anh thực sự muốn tìm thì không phải tôi có thể giúp được.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Phương biết chắc mười mươi Tùng sẽ làm trung gian cho Minh Quân gặp Vũ Phong. Người lạ thì không chắc nhưng Hoàng Ân thì cũng thuộc dạng người quen, Tùng lại là người dễ tính, quyết định là ông chủ bự kia có đồng ý hay không mà thôi. Nhưng anh cũng biết, nếu không phải chuyện rất lớn Tùng nói một tiếng Vũ Phong cũng không từ chối. Kiếm Tùng là được việc hết chín mươi phần trăm rồi.

– Tới rồi kìa.

Hai người nói chuyện không bao lâu Phương đã báo người Minh Quân cần gặp đã đến. Quán Four anh nghe tiếng không biết bao nhiêu lần nhưng ông chủ quả thật lần đầu tiên nhìn thấy. Người một bộ giản dị dễ gần gủi, nhưng theo kinh nghiệm của anh những người như Tùng đây cũng không phải giống bề ngoài mà anh ta thể hiện. Nếu thật sự dễ gần gủi hiền lành như thế cũng không chiếm được vị trí xã hội như hiện nay.

Phương ra dấu với Tùng một bộ rất thân thuộc, chờ Tùng đến gần mới giới thiệu.

– Thằng nhóc này thì khỏi nói rồi, đây là Minh Quân, người quen mà tôi nói, cũng là “bạn” của Hoàng Ân.

Phương đã nói trước với Tùng đối tượng mà anh muốn giới thiệu nên chỉ cần nói sơ sơ Tùng đã biết. Nhưng Tùng cũng không tỏ ra hồ hởi, Hoàng Ân là lính dưới trướng của Vũ Phong có chuyện gì mà không trực tiếp nói với Vũ Phong được. Muốn thông qua anh có nghĩa là khó tìm Vũ Phong hoặc là đã bị Vũ Phong từ chối.

Anh chưa nói chuyện này cho Vũ Phong biết, dù gì cũng là người quen của Phương, người yêu của Hoàng Ân. Anh cứ nghe trước xem là chuyện gì, trực tiếp từ chối hay nói giúp một tiếng còn phải suy nghĩ lại. Thật ra anh cũng biết đức hạnh của Vũ Phong, chèn ép người ta cũng không phải một hai lần.

– Chào anh, tôi là Tùng. Mời hai người vào văn phòng nói chuyện cho tiện. – Tùng cũng không vòng vo, trực tiếp nói chuyện nhanh chóng kết thúc, anh không rảnh để bà tám.

Khi cả bốn người an ổn ngồi trong văn phòng của Tùng, anh âm thầm đánh giá Minh Quân. Tuổi tác chắc cũng không hơn anh, kinh nghiệm xã hội cũng không ít, một bộ điềm tĩnh nhờ vả người ta cũng không bày thái độ nịnh nọt thái quá. Ít nhiều cũng gây thiện cảm muốn tiếp chuyện.

– Tuy hơi đường đột nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng biết anh đến gặp tôi cũng không phải để nói chuyện phiếm. Phương và Hoàng Ân cũng là chỗ thân thiết thôi thì chúng ta đừng vòng vo, giải quyết vấn đề chính trước rồi trò chuyện cũng không muộn. – Tùng là chủ nhà nên đề nghị trước cho khách tiện nói chuyện.

– Cám ơn anh đã thông cảm. – Minh Quân tỏ thái độ chân thành cám ơn, điều anh nóng ruột muốn giải quyết được thông cảm thì còn gì bằng. – Anh giúp tôi hẹn ông Vũ Phong. Thật lòng có chuyện cần thương lượng, nhưng tôi bị ông ấy từ chối nhiều lần. – Minh Quân cũng không làm ra vẻ, anh thành thật nhìn nhận chỗ khó của mình.

Tùng mĩm cười, anh đoán y chang. Chỉ có điều không biết chuyện gì, hợp đồng làm ăn hay có chuyện nhờ Vũ Phong giúp mà thái độ người đàn ông này trịnh trọng đến thế.

– Phải tùy chuyện, anh cũng biết tuy tôi sống cùng anh ấy nhưng không thể thay anh ấy quyết định cái gì. Anh ấy đã từ chối, tôi nghĩ tôi không giúp được bao nhiêu hay là anh tìm người khác. – Tùng uyển chuyển từ chối trước.

Minh Quân đưa mắt nhìn Hoàng Ân, cậu chột dạ. Minh Quân lại nhìn Tùng trịnh trọng nhờ lần nữa.

– Tôi hiểu ý anh. Nhưng chuyện này ngoài gặp ông Phong quả là không thể tìm người khác. Anh giúp tôi gặp ông ấy một lần, chuyện còn lại tự tôi trình bày. Thực sự là rất cần anh giúp đỡ.

– Anh có thể nói sơ trước chuyện gì không. – Phương thấy Tùng khó xử nên giúp hai bên một chút. – Được thì Tùng dễ suy xét hơn.

– Này…! – Lần này Minh Quân khó xử, chẳng lẽ nói huỵch tẹt chuyện Hoàng Ân làm. – Chuyện này có liên quan Hoàng Ân, liên quan công việc của em ấy đang làm…có chút chuyện thật khó trình bày, nhưng tôi nghĩ chuyện này không làm anh khó xử đâu.

– Chuyện khó nói mà không làm Tùng khó xử? – Phương hỏi Minh Quân rồi nhìn Tùng. Anh cũng khó mà mở miệng bảo Tùng cứ giúp đi, lỡ mà làm Vũ Phong bực mình thì anh cũng chẵng hay ho. – Chẳng phải Hoàng Ân nói là nợ nần gì với Vũ Phong sao?

– Anh Tùng! Anh giúp tụi em một lần. – Lần này Hoàng Ân lên tiếng. – Là chuyện nợ nần mà cũng không phải nợ nần. Tóm lại phải anh Phong giải quyết mới được ạ.

– Cậu trước giờ làm việc không phải tốt lắm sao, sao lại nợ nần? – Ai chứ Tùng nghe tới hai chữ “nợ nần” vẫn còn bị ám ảnh. – Cờ bạc hay hút sách?

– Làm gì có, làm gì có! Anh nghĩ oan cho em. Quần áo trang sức nhiều quá…!!! – Tùng lại quăng “boom”.

Trái lại Tùng tin, anh biết cái giới bên ngoài hào nhoáng bên trong nghèo túng này…mấy ai giàu thật sự.

– Chỉ có vậy sao anh Phong không chịu gặp? – Tùng còn chút nghi nghi, con nợ tới trả tiền làm gì có chuyện chủ nợ không chịu.

– Tại anh ấy không muốn em làm. – Hoàng Ân liếc nhìn Minh Quân ám chỉ với Tùng. – Anh Phong thì không cho em nghỉ… Bây giờ thương lượng.

– Chuyện gì kỳ quái vậy? Cậu không bịa đại lý do với anh đấy chứ? – Tùng lấy điện thoại, nhìn Hoàng Ân lần cuối chờ cậu xác nhận.

– Chắc…chắc!!

– Gạt anh là cậu biết tay.

– Dạ, em không dám, chắc chắn không dám. – Hoàng Ân nghĩ thầm, ai chẳng biết nắm đấm anh có bao nhiêu lực.

Tùng đồng ý giúp, không liên quan đến hợp đồng hay nhờ vả móc nối gì thì nói giúp một tiếng, Vũ Phong trả lời thế nào còn chưa biết.

– Một lát anh ấy sẽ ghé đây đón tôi. Giờ tôi nói trước với anh ấy một tiếng, được thì hai người ở đây chờ không thì đừng làm khó tôi.

– Cám ơn anh, chuyện này tôi hiểu. Cám ơn anh đã giúp! – Minh Quân nhanh nhanh cám ơn, thiếu điều muốn bấm điện thoại giùm Tùng luôn.

Ba người lẳng lặng ngồi nghe Tùng nói chuyện điện thoại. Một hồi ngọt ngọt ngào ngào rồi thì Vũ Phong đồng ý gặp Minh Quân.

Trong lúc Minh Quân mừng ra mặt cám ơn Tùng thì Hoàng Ân trợn mắt há miệng. Phải biết anh Phong trong lòng cậu là một kẻ vô cùng “nguy hiểm”, Hoàng Ân chưa tiếp xúc chính thức với đại ca giang hồ nên nghĩ vậy, vô cùng cao xa, vô cùng của đủ thứ vô cùng trong cảm nhận của cậu. Đến Minh Quân cũng không phải đầu đường xó chợ, vậy mà một chút mặt mủi cũng không cho, trong khi… Anh Tùng nói một câu, một câu vô cùng đơn giản: “Hoàng Ân và bạn cậu ấy ở đây, anh có tiếp không, không thì em để họ về”. Không vòng vo, không thuyết phục, không nhờ vả vậy mà anh Phong gật đầu liền.

Được rồi, anh Tùng khác người ta, anh ấy là “bà xã”của ông chủ lớn không thể đem đi đánh đồng… Nhưng đồng thời cũng là “bà xã” sao mà đãi ngộ khác một trời một vực vậy chứ!!! Cậu muốn yêu cầu Minh Quân điều gì cũng phải quanh quẩn suy nghĩ lý do lý trấu, sao cho đúng lý hợp tình…thật khóc không ra nước mắt mà.

– Cậu làm sao vậy? – Tùng nhìn mặt Hoàng Ân mà không khỏi thắc mắc, biểu tình gì mà quái thế kia.

– Em hâm mộ anh! – Hoàng Ân lo hâm mộ mà tạm thời quên sự có mặt của Minh Quân, lanh chanh nói thật tiếng lòng. – Anh Phong nể mặt anh ghê, một câu là đồng ý liền. Biết khi nào mới được giống anh.

Nhưng câu này nghe vào tai ba người ngồi đó thì hơi quái quái.

Phương nghĩ: “Thằng này bị mát dây nào rồi sao, Minh Quân đang ngồi chình ình ở đó, là trách khéo hay móc lò anh ta, quan hệ đang tốt đẹp lại muốn sinh chuyện”.

Tùng thì nghĩ: “Giống anh, giống là giống thế nào? Câu này nhiều nghĩa lắm á, đừng để tôi vừa giúp cậu xong lại phát hiện cậu có ý đồ với vị trí của tôi”.

Minh Quân: “….”

Nhìn mỗi người một vẻ sau khi cậu phát ngôn, Hoàng Ân lập tức ý thức cậu nói chuyện hơi bị…nhiều nghĩa. Chưa kể nhớ tới Minh Quân đang ngồi đó, Hoàng Ân càng hết hồn. Mỗi khi ở cùng anh Phương cậu thường không cẩn thận lời nói, hay phát ngôn tùy ý, thêm anh Tùng cũng không khó tính nên Hoàng Ân nhất thời… Biết anh Phong rất yêu thương cưng chiều anh Tùng nhưng mà tận mắt chứng kiến vẫn phải cảm thán không thôi.

– Em đùa mà…đùa một chút thôi. Cám ơn anh! Cám ơn anh! – Hoàng Ân lấp liếʍ.

– Anh ấy cũng sắp đến rồi, muốn ở đây chờ cũng được không thì xuống dưới uống ly nước. – Tùng báo thời gian cần phải chờ cho Minh Quân khỏi sốt ruột.

– Không cần, tôi ở đây chờ một lát, có phiền anh làm việc không, không thì tôi ra bên ngoài chờ.

– Không phiền, anh cứ ở đây bên ngoài người đến người đi. – Tùng liếc Hoàng Ân, mắc công có người nhận ra “siêu mẫu” lại gây ồn ào, ảnh hưởng không khí trong nhà hàng của anh. – Tôi đi kiểm tra công việc, khi nào anh Phong đến tôi sẽ trở lại, cứ tự nhiên.

Tùng đi lo việc của mình, bỏ ba người ngồi nhìn nhau uống trà. Phương cứ thắc mắc mãi chuyện Minh Quân nhất nhất muốn gặp Vũ Phong, thái độ mừng ra mặt khi Vũ Phong chịu tiếp khác với cái kiểu âm âm cỗ hủ thường ngày thì tò mò càng dữ.

Không bao lâu, cửa lại đẩy ra, Tùng trở lại theo sau là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy người này Hoàng Ân vội chào trước.

– Anh Phong. – Còn không quên cúi đầu.

– Chào anh. – Phương thì nhẹ nhàng hơn.