Chương 41

41.

Đợi khi cả hai người xuống tới dưới nhà, Minh Quân trợn mắt nhìn Hồng Ân cuộn mình trong chăn ngủ ngay chỗ Trường hay ngủ mỗi khi ở lại. Minh Quân tới gần con nghe thoang thoảng mùi rượu.

Uống rượu, sao lúc này Hồng Ân bê bối như thế? Chuyện Hồng Ân đua xe có ảnh hưởng em không?

Không.

Hoàng Ân nói không cũng không phải nói xạo, cậu không phải ca sĩ hay diễn viên, không đóng những vai ngoan hiền hạnh kiểm tốt nên không bị xét nét gì lắm. Những người có liên quan đến công việc với cậu cũng nhanh chóng nhận ra người bị bàn tán trên mạng không phải cậu. Bề ngoài Hồng Ân hiện nay có thể dễ dàng phân biệt với cậu, nhất là những người biết cậu có anh em sinh đôi.

Hoàng Ân nhìn Hồng Ân còn biết đường về nhà, biết chui vô giường đắp chăn mới ngủ thì biết Hồng Ân có uống cũng không đến nổi không biết gì, chắc không buồn tắm rửa trên người còn ám mùi rượu, nên không lo.

Biết đắp chăn ngủ thì không uống nhiều đâu. Chắc uống vài chai với bạn bè thôi. Anh có muốn ăn sáng không, ăn thì đi nhanh đi, trể giờ của em.

Minh Quân muốn cùng Hoàng Ân ăn sáng xong mới đưa cậu vào lớp nên không để ý Hồng Ân nữa mà theo Hoàng Ân ra cửa. Cả ngày thành thật làm tài xế cho Hoàng Ân, làm tài xế cho cậu xong anh có nhận thức mới về Hoàng Ân.

Hoàng Ân đến lớp quần bò sơ mi tươm tất trẻ trung, cầm hồ sơ đi bàn việc thì sơ mi quần âu lịch, sang trọng sự tự tin, đến studio thì hóa trang quyến rũ hút ánh mắt anh dính trên người cậu không rời được, hậu quả buổi tối về nhà bị Minh Quân cưỡng chế mang về nhà anh hung hăng yêu cậu một buổi tối. Không uổng một ngày theo chân cậu khắp nơi.



Không chỉ riêng Minh Quân đến nhà bắt người mà một kẻ khác không còn cách nào đành đến trước cửa nhà Hồng Ân, Đình Tuấn.

Lúc Đình Tuấn đến Hồng Ân đang hỳ hục tham khảo danh sách các trường đại học cao đẳng của thành phố, không quên ngó nghiêng các trường ngoài thành phố…cân nhắc cái này một chút, ước lượng cái kia một chút. Nhìn Hồng Ân giả vờ không để ý sự tồn tại của anh mà ngắm nghía mãi quyển tham khảo Đình Tuần đành tìm cách bắt chuyện trước, dù gì anh là đầu sỏ báo hại Hồng Ân bỏ dở chuyện học.

Em thích trường nào?

Bị hỏi trực tiếp Hồng Ân phải trả lời, cậu cũng trả lời thật lòng điều kiện hiện tại của mình.

Lâu không đụng bài vở không cảm thấy có thể thi vào trường nào, định lựa trường ngoài thành phố xem mức độ cạnh tranh có ít hơn không nhưng lại sợ đi học xa tiền bạc không đủ. Học nghề thì sợ làm mẹ không vui… Chắc phải học lại một năm rồi mới tính.

Đình Tuấn ngoài thu hoạch không ngờ Hồng Ân chịu nói chuyện với anh lại nói chuyện một cách đàng hoàn chứ không phải đối phó qua loa. Có lẽ hiện tại điều cậu thực sự băn khoăn nhất cần người chia xẻ.

Em không tự tin thì đi thi thử thôi, xem đề thi thế nào. Không đậu thì học thêm, một năm không được thì hai năm. Cảm thấy trường tốt không được thì chọn trường thấp một chút. Nhưng đừng đi xa…

Hồng Ân liếc Đình Tuấn một cái, cái câu “em đừng đi xa” nói nghe sao mà tha thiết thế, làm cho cậu có cảm giác nếu cậu đi xa sẽ là kẻ tội lỗi vậy. Anh mới là kẻ tội lỗi nha. Hồng Ân chợt nghĩ tới cái kẻ mà gần đây cậu hay gặp rồi lại liếc sang Đình Tuấn. Hồng Ân quyết định tối nay phải hẹn nó ra một chuyến.

Gần đây không sử dụng điện thoại nữa sao?

Đình Tuấn vừa hỏi xong thì điện thoại Hồng Ân reo, trực tiếp trả lời anh không cần Hồng Ân nói tiếng nào. Nhìn điện thoại Hồng Ân cầm trên tay không phải cái hôm trước anh lưu số máy của mình vào.

Hồng Ân nhìn người gọi tới nhưng không có bắt máy, cậu nhắn lại một tin rồi đứng lên nói với Đình Tuấn cậu có chuyện cần đi.

Anh đưa em đi, xe anh đậu ở ngoài.

Cái hẻm nhỏ xíu mà anh để xe đậu ở ngoài nảy giờ sao, một lác thế nào cũng bị lằng nhằng.

Hồng Ân vừa nói vừa đứng dậy lấy vài thứ rồi cầm khóa cửa chờ Đình Tuấn ra ngoài, khóa cửa xong mới nói với anh.

Em đi xe buýt, anh không cần đưa.

Thấy Hồng Ân xoay lưng Đình Tuấn vội níu lại, khó lắm anh mới “chộp” được cậu chưa nói mấy câu người đã chạy mất thì đến bao giờ anh với cậu mới tốt đạp được đây.

Em đi đâu, anh đi cùng em.

Đi xin việc làm.

Xin việc? Em không định đi học lại?

Không có, chờ học thi lại tạm tìm việc làm kiếm tiền tiêu.

Hồng Ân vừa trả lời vừa đi bộ ra đón xe. Đình Tuấn đi theo cậu cũng không phản đối. Thấy Hồng Ân không phản đối Đình Tuấn cho xe về, bản thân thì theo cậu lên xe buýt. Xe không có trong giờ cao điểm nên hai người có ghế ngồi. Đình Tuấn không bỏ qua cơ hội ngồi thật sát, cố tình đụng chạm Hồng Ân.

Hồng Ân bỏ mắt ngó lơ ra ngoài cửa sổ, bề ngoài không để ý Đình Tuấn nhưng từ khi anh cho xe về thì cậu thở ra. Hồng Ân biết mình ngoài miệng nói “không” nhưng trong lòng lúc nào cũng muốn ở gần anh rất là chán nản. Nhưng quả thật cậu không kháng cự nổi việc anh đến gần cậu, đuổi anh về càng không có khả năng nói ra miệng. Như giờ phút này, mắt ngó ra đường nhưng cảm giác đều tập trung nơi hai người chạm nhau,cũng không nhúc nhích hay đẩy anh ra. Hồng Ân tự kiểm điểm liên tục nhưng vẫn chẳng khắc phục được “lỗi lầm” xíu nào.

Đình Tuấn theo Hồng Ân tới ga-ra xe hơi, Hồng Ân bảo là bạn bè giới thiệu việc cho cậu. Hôm nay đến xem chỗ làm, tuần sau chính thức làm. Lúc đi nghĩa vụ quân sự đã học được không ít này nọ về cấu tạo của xe bây giờ theo thầy thợ trong xưởng vừa học vừa làm.

Nếu thấy làm được sẽ chính thức vào trường nghề học lấy bằng đàng hoàn.

Đình Tuấn vô cùng may mắn là hôm nay anh chạy theo Hồng Ân không thì khi Hồng Ân cắm đầu trong xưởng anh chẳng biết cậu ở đâu mà tìm, canh ở cửa nhà cậu hoài thế nào cũng bị người ta dòm ngó. Mai này anh có thể đến đón cậu lúc tan ca hay đưa cậu đi làm.

Đình Tuấn trở lại Thiên Nga nhưng chức vụ, công việc đều có người đảm nhiệm. Anh không phải ngày ngày tới làm giống lúc trước. Là ông chủ chân chính, chỉ theo dõi tình hình, hướng đi của công ty là chính, tham gia mấy cuộc họp quan trọng liên quan đến quyết sách của công ty, tham gia sự kiện, còn lại thời gian Đình Tuấn quyết định bám Hồng Ân đến cùng.

Hồng Ân gặp Hùng, giờ anh mới biết người bạn giới thiệu công việc cho Hồng Ân cũng là ông chủ chân chính của ga-ra, nói giới thiệu không bằng nói cậu được ông chủ trực tiếp nhận cho rồi. Là một dạng cậu ấm thiếu gia nhà giàu mê xe cũng có bản lĩnh, lớn hơn Hồng Ân. Hồng Ân không ngại giới thiệu anh cho bạn cậu, anh cũng nhiệt tình làm quen. Quen biết bạn bè cậu cũng là bước vào thế giới của cậu, việc có lợi với mình dĩ nhiên Đình Tuấn nhiệt tình làm.

Không phải bạn trai cậu chứ?

Hùng hỏi một câu làm Hồng Ân bất ngờ, chuyện cậu đồng tính Hùng biết, vài người cùng chơi chung cũng biết. Hồng Ân nhìn lại Đình Tuấn, phong cách tuổi tác không có gì ăn rệp với cậu lại đi cùng cậu, thái độ Đình Tuấn lại cố tình tỏ ra thân mật chẳng trách Hùng nhìn ra có vấn đề.

Không phải.

Phải.

Này, người trả lời phải người trả lời không là thế nào?

Cậu muốn thế nào là thế ấy. Tuần sau đi làm được phải không, không có trục trặc gì chứ?

Bảo cậu đến từ tuần trước cứ không chịu. Khi nào cậu tới tôi dẫn cậu vào một lần cho quen, tôi thì chẳng mấy khi tới đây, có chuyện cần thì gọi cho tôi. Bây giờ đi uống mấy ly không, hay cà phê?

Giờ này mà uống cái gì, cà phê hôm khác đi. Tối nay có hẹn rồi. Rảnh thì tới chỗ cũ ngồi chơi.

Ừ, vậy đi.

Hùng mời không được cũng không kèo nài, lịch sự pha một chút ngông nghênh chào Đình Tuấn rồi đi mất. Đình Tuấn theo Hồng Ân tiếp tục cuộc hành trình ngồi xe công cộng.

Em thích công việc sữa chữa xe này sao, hay đi học một khóa kỹ năng nào đó anh nhận em vào làm. Ở đây dầu mở khói bụi không.

Đình Tuấn tuy biết nên để Hồng Ân thích gì theo nghề ấy tốt hơn nhưng anh vẫn ngại Hồng Ân làm việc ở ga-ra vưa nặng nhọc vừa dơ hầy.

Không cần. Em đâu có bảo anh tới, giờ lại ngại dầu mở khói bụi.

Anh đón em tan ca?

Đình Tuấn không tranh chấp cùng Hồng Ân, anh lo cậu chịu để anh đi cùng còn chưa xong làm sao còn ý kiến ý cò gì nữa.

Chưa đi làm, biết khi nào về mà đón. – Hồng Ân thật lòng không biết tính chất công việc thế nào, hết giờ về hay hết việc về, cậu nói vậy không phải nói lẩy gì với Đình Tuấn.

Anh gọi cho em là biết rồi, đợi em cũng được mà.

Anh không phải đi làm?

Một tuần đi làm hai ba ngày là đủ rồi. Nhiều việc thì buổi sáng có mặt ở công ty là được.



Hồng Ân bĩu môi, “mấy kẻ có tiền thấy ghét!”, thật ra là anh thấy ghét thôi. Vừa làm vừa chơi cũng có một đống tiền bỏ túi. Nhưng oan cho Đình Tuấn, anh cũng phải đi học một đống bằng, bò ra lăn lộn lấy kinh nghiệm chỗ nọ chỗ kia mới bước lên vị trí người quản lý, giờ là ông chủ thì chắc chắn không lý nào không bỏ tiền của mình vào túi rồi.

Thấy Hồng Ân tỏ vẻ bất mãn rất buồn cười, Đình Tuấn hỏi cậu nửa đùa nửa thật:

Em đi làm chỗ anh đi, một tuần cấp cho em bốn ngày nghỉ. Không thì làm buổi sáng buổi chiều nghỉ, giống anh.

Đình Tuấn nghĩ trong bụng, giống anh là cũng trở thành chủ giống anh, về gọi ba mẹ anh bằng ba mẹ đi thì cậu cũng là ông chủ rồi. Mà không cần, ngay bây giờ cậu cũng có thể là ông chủ của Thiên Nga nếu cậu đồng ý. Có điều anh không dám nói đùa ra miệng, sợ Hồng Ân lại nhớ chuyện cũ đuổi anh.

Anh dư hơi, nói nhảm. Chuẩn bị xuống xe. – Hồng Ân bất tri bất giác lại cư xử với Đình Tuấn giống như trước, khi hai người chưa từng chia cách.

Được, được, ra cửa.

Gần đến giờ tan tầm, lượng người trên xe đã đông lên. Muốn xuống trạm phải chen sẵn ra cửa không thì đến khi xe ngừng, lại phải vội vội vàng vàng va chạm lung tung.

Em đói không, ăn cái gì nha. Hay khát nước?

Xuống xe hít một hơi cho thoáng khí Đình Tuấn bắt đầu lên kế hoạch kế tiếp của hai người. Anh đã biết tối nay Hồng Ân có hẹn bạn, anh không muốn trở về. Gặp bạn bè cũng được, đi làm cũng được, đi chỗ nào cũng được, hai người cùng nhau lang thang giống như trước.

Em không đói, mua nước uống. Anh uống cái gi, em mua nước mía.

Anh lấy chai mước suối là được rồi.

Vừa nói chuyện hai người đi dọc vĩa hè tìm nơi mua nước uống. Hồng Ân muốn ghé siêu thị mua ít đồ về để dành nấu cơm. Đinhh Tuấn vô cùng nhiệt tình đẩy xe chọn đồ, nhưng tới khi anh muốn móc bóp thanh toán thì Hồng Ân coi anh như không khí. Đình Tuấn không dám dành trả tiền một khi Hồng Ân đã không đồng ý, nhìn thái độ của cậu mười phần vẫn nhớ anh đã nghĩ xấu cậu thích anh vì anh giàu. Lúc chưa lấy được sự tha thứ tốt nhất không nên tranh chấp những vấn đề nhạy cảm này.

Nhưng nhìn trong đống đồ Hồng Ân mua không ít thứ là món anh ưa thích, miệng anh kềm chế lắm vẫn cứ cong lên, hy vọng ngày anh đem bóp cho “bà xã” thoải mái tiêu pha càng cao.

Tay xách nách mang lặn lội chen chúc một vòng trên xe công cộng mới về được nhà, Đình Tuấn đổ mồ hôi ướt áo. Nhìn Hồng Ân vẫn bình thường vô cùng nhẹ nhàng xách đồ nặng đi bộ. Không thể trách được Đình Tuấn không bằng Hồng Ân, anh cũng tập thể hình, sức khỏe tốt, sức bền cũng không kém nhưng chen chúc trong môi trường không quen làm anh chưa thích ứng nổi không thể so với Hồng Ân vừa mới từ trong lính đi ra, chưa kể cậu đã quen như vậy bao lâu nay rồi.

Nhìn anh đi một vòng trở về quần áo xốc xếch lôi thôi như thế Hồng Ân cười thầm trong bụng. Cho anh biết ngồi xe hơi máy lạnh nó khác thế nào, coi lần sau còn dám theo cậu lang thang không.

Đình Tuấn vẫn kiên trì theo Hồng Ân về nhà, buổi tối anh còn muốn cùng Hồng Ân ra ngoài gặp bạn bè, anh dĩ nhiên không vì trời nóng bức, người ngợm không còn sạch sẽ tinh tươm mà bỏ cuộc.

Anh không về hả? – Hồng Ân nhìn thái độ Đình Tuấn còn muốn theo cậu về nhà thì muốn xác nhận một chút.

Lâu rồi không ăn đồ em nấu, cho anh ăn ké bữa cơm đi.

Hồng Ân không nói được hay không nhưng bắt đầu tính toán nấu mòn gì, trong đầu cậu toàn tính toán tới mấy món Đình Tuấn thích.

Cửa nhà không khóa, Hồng Ân vào nhà lớn tiếng gọi.

Hoàng Ân hả?

Đây.

Tiếng trả lời vọng từ trong bếp. Hồng Ân đến ghé mắt nhìn xem Hoàng Ân làm gì, chín mươi phần trăm là muốn úp mì ăn. Hoàng Ân chỉ kiếm ăn mới vô bếp.

Không còn cái gì ăn đâu, chờ được thì chờ chút đi. Anh định nấu cơm bây giờ.

Vậy thì em chờ, nấu cái gì nhanh nhanh một chút, đói chết người rồi. – Hoàng Ân không ngại hối ăn.

Sao không mua đại cái gì ăn đỡ, để cho đói dữ.

Ai biết hôm nay khách hủy hẹn chứ. Tưởng Hồng Ân có nấu đồ ăn để sẵn nên về nhà luôn.

Hoàng Ân vừa trả lời vừa bỏ ra khỏi bếp, trong khi chờ cơm Hoàng Ân muốn đi nằm một chút, chạy cả ngày đã mệt rả người. Ai ngờ vừa bước ra lại bắt gặp khách không ngờ ngồi chình ình ngay giữa nhà, cậu bị bất ngờ khựng lại một chút. Đình Tuấn lên tiếng chào trước.

Chào Hoàng Ân, anh ghé ăn ké bữa cơm.

À, – Hoàng Ân không biết nói thế nào quay qua nhìn Hồng Ân trong bếp, rồi nhìn Đình Tuấn một cái. – Anh ngồi chơi.

Hoàng Ân theo bản năng coi Đình Tuấn là khách, liệt vào dạng ông to bà lớn cần lịch sự tiếp đãi nhưng chợt nhớ anh ta ở trong nhà không phải dùng tư cách ông chủ Thiên Nga mà chỉ là bạn của Hồng Ân, chưa kể bạn này còn có chút… Hoàng Ân nghỉ mình nên né trước, chờ có cơm mới xuống ăn là tốt nhất. Nếu tiếp chuyện với Đình Tuấn bây giờ cậu lại chẳng biết thái độ của Hồng Ân hiện nay như thế nào. Tỏ thái độ thân thiết cũng không được, tỏ thái độ đối địch cũng không được. Hoàng Ân chạy trước cho chắc.

Anh ở chơi, em lên lầu trước.

Được mà, anh trông Hồng Ân làm cơm một chút, có cơm thì gọi em.

Hoàng Ân hỉnh hỉnh lỗ mủi đi lên lầu. Nói chuyện cứ như anh ấy với Hồng Ân là chủ nhà còn mình là khách ấy.

Nhưng lên lầu rồi Hoàng Ân lại tò mò chuyện Hồng Ân và Đình Tuấn, từ lần gặp lúc Hồng Ân đãi ăn tới nay mới thấy lại Đình Tuấn. Anh ta làm thế nào mà Hồng Ân chịu cho anh ta vào nhà, còn nấu cơm cho ăn nữa. Huề rồi sao? Không nén nổi tò mò Hoàng Ân lấp ló trốn chỗ cầu thang quan sát hai người dưới lầu.

Sợ bị nhìn thấy Hoàng Ân không dám đứng quá lộ liễu, dù gì Đình Tuấn còn trong phòng khách. Nhưng chưa đợi cậu lo Đình Tuấn đã đứng dậy vào bếp.



Đáng lẽ đăng hôm qua mà mệt quá quên mất. Hết vốn rồi, chờ viêt tiếp thôi.