Chương 40

40.

Cậu nghĩ xem nếu Hồng Ân nói em ấy hận tôi, tôi còn có đường đi theo năn nỉ dỗ ngọt. Nếu nói cho tôi thời gian thử thách tôi còn có đường dùng hành động chứng minh. Nếu nói không yêu nữa thì tôi tìm cách theo đuổi lại… Đằng này, một câu cũng nói yêu tôi, hai câu xót xa tôi khuyết tật nhưng lại không dám chấp nhận vì sợ một ngày tôi gặp người ưng ý hơn… Tương lai? Tôi chứng minh làm sao đây. Dù tôi có tự chắc chắn với lòng sẽ không thay đổi nhưng nói ra lời cuối cùng cũng chỉ là nói mà thôi.

Tự làm tự chịu, không thì thôi đừng theo nữa tôi tìm đối tượng khác cho cậu. Cỡ Sang cả đống.

Sang lúc này thế nào rồi? – Đình Tuấn chợt nhớ Hồng Ân có nói về Sang, có vẻ tình hình của Sang không tốt lắm. Từ ngày xác định mình cần Hồng Ân, Đình Tuấn vô tình hay cố ý cũng bỏ qua tin tức về Sang.

Muốn biết thật không? – Thắng không trả lời mà hỏi ngược.

Tệ lắm sao? Có nghe Hồng Ân nhắc qua, có vẻ cậu ấy không tốt lắm.

Đâu chỉ không tốt, còn chờ người vớt ra khỏi vũng bùn thôi. Được cái nước chưa từng quay về đây tìm tôi hay cậu giúp đỡ. Coi như cũng có tính cách. Hay tìm bảo bối của cậu nối lại đi, không chừng cậu ta đang hối hận vì đã đá cậu ấy chứ.

Giống như tôi hối hận vì coi rẻ tình cảm của Hồng Ân phải không? Cậu tin hay không, tôi thật không có ý muốn tìm Sang, dù cậu bảo rằng tôi có thể dễ dàng làm cậu ấy quay lại.

Thật lòng đã xác định yêu Hồng Ân hả?

Ừ, gặp lại rồi càng xác định rõ phải là em ấy.

Vậy thì mặt phải dầy thôi. Thằng nhóc đó thương cậu chết đi sống lại, cậu tới gần cũng không phản đối. Vậy cậu cứ sáp vô, chiếm trước đi không thì ngày nào đó có kẻ khác thấy được người ta tốt thì cậu rơi đài rồi. Nhưng nghĩ kỹ cậu cũng khó rơi đài lắm, ai bảo thằng nhóc si tình quá làm chi. Đừng làm cho Hồng Ân nghĩ cậu sẽ vì ai đó mà bỏ cậu nhóc nữa thì từ từ sẽ tin cậu lại thôi mà.

Phải rồi, tôi biết cậu bênh em ấy rồi. Tôi dù không có gan cậu cũng muốn tôi làm “tử sĩ” thôi, huống gì tôi cũng muốn… Quyết định vậy đi, cậu thân với em ấy, báo cho tôi biết thông tin với để tôi còn có cơ hội mà dày mặt.



Hồng Ân chưa đi học lẫn đi làm nên thời gian biểu không có, cậu muốn đi đông đi tây gì cũng chẳng ai biết đâu mà lần. Đình Tuấn muốn “tình cờ” gặp càng khó, chủ động tìm thì mười lần gặp được hai ba lần. Nhờ Thắng hẹn sau lần đầu tiên thành công thì Thắng chẳng hẹn được Hồng Ân lần nào nữa cả.

Thế mới biết cậu đã làm Hồng Ân sợ thế nào. Yêu, nhưng thà tiếp tục đơn phương cũng không dám tái lại với cậu. Đừng kiếm tôi giúp nữa, không thì đến tôi Hồng Ân cũng chừa mặt ra.

Bị Thắng nói như thế Đình Tuấn cũng dở khóc dở cười, tự tay anh ghi nhớ số điện thoại của mình vào điện thoại của Hồng Ân nhưng một lần cậu cũng chưa từng bắt máy chứ đừng nói chi là gọi cho anh. Đình Tuấn không biết là Hồng Ân sợ mình không tự kiềm chế được mà liên lạc với anh nên cho máy nằm nhà. Pin vẫn sạc đầy đủ nhưng không bao giờ để ý tới nó nữa.

Hồng Ân, tối nào anh cũng đi khuya lơ khuya lắc là thế nào?

Hoàng Ân không thể tưởng được, cậu đi làm về khuya như thế mà Hồng Ân vẫn trễ hơn cậu.

Ra ngoài chơi với bạn bè thôi mà. – Hồng Ân rất bình thản trả lời.

Nhưng một ngày, một tin động trời được đăng trên mạng. Người mẫu Hoàng Ân bị bắt gặp đua xe trái phép trên quốc lộ. Chuyện bị truyền tới truyền lui một thời gian mới thôi.

Ngay lúc hình được đưa lên Hoàng Ân xanh mặt chạy đi tìm Hồng Ân, tức đến thở không ra hơi.

Anh nói anh ra ngoài chơi với bạn là thế này đây sao. Anh biết bị công an bắt là một chuyện, chuyện quan trọng hơn là tai nạn, anh biết tai nạn sẽ…sẽ… Anh muốn mẹ lo lắng phải không.

Hông Ân lại hỏi:

Anh hưởng đến công việc của em hả?

Hồng Ân cũng nhìn được cái tít: “Người mẫu Hoàng Ân…”. Cậu không nghĩ tới hậu quả làm Hoàng Ân mang tiếng.

Em đang nói chuyện sẽ gây tai nạn, sẽ bị công an bắt… Anh có biết trọng điểm vấn đề hay không.

Được rồi, chỉ hứng lên mấy hôm tham gia cho vui thôi. Không đi nữa mà.

Chắc không đi nữa không? – Thấy Hồng Ân trả lời có vẻ qua loa, Hoàng Ân không yên tâm.

Chắc, có làm công việc của em bị ảnh hưởng không?

Không nhiều, không cần phải lo. Anh không được tham gia nữa đó. – Hoàng Ân vẫn không thôi lải nhải với Hồng Ân.

Anh chỉ đi theo bạn bè một chút thôi, có xe đâu mà đua.

Vậy có xe thì anh chơi hả, còn chê em nói nhiều.

Kết quả cuộc cằn nhằn của hai anh em là một bên lằng nhằng bắt cam kết không được đua xe còn một bên cái gì cũng ừ ừ… kết quả làm Hoàng Ân tức muốn chết, nghe cũng biết là Hồng Ân trả lời cho có. Nên suốt cả tháng sau đó cứ chiều xuống dù bận việc gì Hoàng Ân cũng liên tục gọi điện thoại hỏi Hồng Ân đang làm gì, đang ở đâu.

Chuyện tới tai Minh Quân anh tìm Hồng Ân mắng té tát hết một buổi chiều. Sau đó còn nhăn nhó mấy ngày… Tới khi Hoàng Ân nhìn anh với đôi mắt “Em hiểu!” Minh Quân mới hoảng hồn.

Lo Hồng Ân lại tham gia đua xe trái phép Hoàng Ân cứ xong việc là về nhà, giữ rịt Hồng Ân. Hồng Ân phát chán còn Minh Quân thì phát rầu.

Thời gian Hoàng Ân dành cho anh không nhiều bây giờ càng ít. Minh Quân đã dọn dẹp lịch làm việc của mình khá “thông thoáng”, việc gì dao cho nhân viên đi làm được là giao, đưa xuống cho chi nhánh đảm nhiệm là đưa không còn một mực ôm đồm. Nhưng có thời gian rảnh rỗi mới nhận ra Hoàng Ân bận không thua gì anh. Minh Quân bắt đầu cảm nhận khoảng thời gian rảnh rỗi ngồi chờ Hoàng Ân, nhận những cuộc điện thoại thất hẹn lại khất bận của Hoàng Ân mà tự hỏi: “Anh cũng từng trả lời Hoàng Ân như vậy.” Lúc này thêm chuyện Hồng Ân, Hoàng Ân càng không dành thời gian cho anh, chờ mãi cũng không được gì, Minh Quân chọn một ngày được nghỉ tới nhà Hoàng Ân chờ người.

Trong nhà chỉ có Hồng Ân, thấy Hồng Ân ngoan ngoãn ở nhà anh hài lòng. Chơi cái gì không chơi lại chạy đi đua xe, thật quá sức tưởng tượng. Minh Quân ngồi nói chuyện với Hồng Ân, lại bắt đầu hướng cậu tới việc nên bắt đầu tìm hiểu trường lớp để chuẩn bị đi học lại, không thể lêu lỏng vân vân và vân vân… Cho tới đến hơn mười một giờ Hoàng Ân mới về tới.

Nhìn Hồng Ân nhăn nhó ngồi một bên nhìn thấy cậu giống như thấy “đấng cứu tinh”, một bên Minh Quân mặt mày đầy quan tâm không hỏi cũng biết Minh Quân đang làm gì. Có một chút khó chịu dâng lên trong lòng, Hoàng Ân sẳn giọng:

Hay là anh cùng Hồng Ân bắt đầu lại đi. Dù gì…

Hoàng Ân, em đừng quá đáng. – Chưa nói xong Hoàng Ân đã bị Hồng Ân quát.

Bên cạnh Minh Quấn xám mặt, anh cảm thấy mình không làm gì để Hoàng Ân sẵn giọng, cũng không làm gì để Hoàng Ân nói mấy câu xúc phạm đến cả anh lẫn Hồng Ân.

Em lên đây! – Hồng Ân hùng hổ túm Hoàng Ân lôi lên lầu. – Còn anh tránh qua một chút.

Lúc này Hoàng Ân mới hết hồn, cậu biết Hồng Ân không làm gì để cậu tỏ thái độ như vậy, nhưng chỉ vì cậu biết Hồng Ân sẽ không giận cậu nên mới trút tức giận với Minh Quân lây qua Hồng Ân. Bây giờ Hồng Ân giận thật rồi.

Hồng Ân hung hăng đẩy Hoàng Ân vào phòng, đóng sầm cửa. Cậu tức giận đá cửa cái rầm. Bên ngoài Minh Quân tưởng sợ hai cậu cải nhau vội lên theo, nghe cửa nẻo động rầm rầm mà hết hồn. Tiếng Hồng Ân vang từ sau cánh cửa nghe rõ mồn một:

Anh còn chưa tính sổ với em chuyện hôm trước, hôm nayy em còn dám nói như vậy!

Hoàng Ân biết mìnhh làm ông anh giận thật rồi vội vàng xuống nước năn nỉ:

Hồng Ân! Anh biết em không có nói anh mà. Hồng Ân! Em biết anh không có chấp nhất em mà. Hồng Ân! Em quá đáng, đừng giận, làm ơn đừng giận.

Thái độ em như vậy anh khó chịu, đừng kéo anh vào chuyện của hai người.

Em biết, tại lúc nảy em bị máu nóng bốc lên đầu. Cũng tại em tin Hồng Ân hiểu cho em mà, Hồng Ân!

Anh không muốn làm kẻ thứ ba trong chuyện của em. – Giọng Hồng Ân thoáng dịu lại.

Tại em ghen bậy bạ, anh cũng biết anh ấy cùng em rất miễn cưỡng. Anh cũng biêt không chừng anh gật đầu một cái là anh ấy không còn thấy em trong mắt nữa kia.

Anh gật đầu cái gì? – Hồng Ân lại bắt đầu quạu. – Em khó chịu không phải anh không biết. Bây giờ anh cũng không vui vẻ gì…

Em biết, Hồng Ân cũng giống em, emm xin lỗi đã lỡ lời.

Đừng kéo anh vào chuyện của em và Minh Quân nữa, anh cũng không muốn tiếp chuyện với anh ấy nhưng anh ấy đối với gia đình mình ngoài là người yêu của em còn là một người anh…

Em biết, anh ấy giúp đỡ anh em mình không ít… Cho nên đôi lúc em nghĩ nếu Hồng Ân không yêu ai, nhận lời anh ấy cũng tốt.

Em…mới vừa nói xong… – Hồng Ân lại bắt đầu sừng sộ.

Em chỉ nói đôi khi thôi. Nhưng nghĩ tới dù là Hồng Ân e cũng chịu không nổi anh ấy có người khác đâu. Hồng Ân, tại em yêu quá nên ghen bậy bạ… Hồng Ân! – Hoàng Ân năn nỉ. – Đừng giận nữa mà Hồng Ân!

Mặc kệ em, đừng có ngày nào cũng gọi kiếm anh nữa. Anh kiếm tụi thằng Hùng.

Không nói giận hay không giận nữa Hồng Ân đẩy cửa bỏ đi mất biệt. Hoàng Ân hoàn, mai mốt phải kiểm soát mình kỹ một chút, không thể ỷ y Hồng Ân không chấp nhất với mình mà phát ngôn bậy bạ.

Mới tự nhủ xong ngẩn mặt lại nhìn thấy Minh Quân đứng trước cửa phòng. Mãi lo dỗ Hồng Ân cậu quên Minh Quân cũng đang ở trong nhà, Hoàng Ân nở nụ cười cầu tài.

Em xin lỗi Hồng Ân rồi có nên xin lỗi thêm ai nữa hay không? Ban nảy anh chỉ nói khuyên Hồng Ân lo tới chuyện học hành, đừng quên cô còn gởi gắm anh trông chừng hai đứa. Muốn gì thì muốn anh không muốn mất lòng tin của cô. Anh còn muốn cô nhận anh làm con cái trong nhà.

Hoàng Ân trợn mắt, anh còn đòi cậu xin lỗi anh nữa kìa. Cậu xin lỗi Hồng Ân vì vô tình Hồng Ân là tình địch lại là anh, nếu đối tượng của Minh Quân là ai khác thì đừng hòng…còn muốn phải xin lỗi anh.

Hoàng Ân!

Dạ?

Ăn cơm tối chưa. – Minh Quân trái lại không nà theo chuyện này nữa, xoay qua chuyện hỏi Hoàng Ân.

Rồi, anh chưa ăn?

Hoàng Ân còn đang chuẩn bị mấy câu trả lời anh, cậu không thấy mình có lỗi với Minh Quân, những gì cậu nói không hề sai, cậu luôn biết anh đến với cậu còn nhiều miễn cưỡng.

Ăn rồi. Tắm rửa đi ngủ thôi, ngày mai em có đi học không?

Có.

Khuya rồi.

Vậy là xong? Hoàng Ân bị ngớ ra, tưởng anhh sẽ làm rõ một chập mới thôi. Hay là thực sự như cậu nói, anh sẵn sàng…nếu Hồng Ân gật đầu. Cậu nói không sai nên anh không cần phủ nhận.

Tự mình bày ra rồi tự mình rầu rỉ. Hoàng Ân không có tinh thần đi tắm rữa rồi lei lên giường.

Minh Quân muốn hỏi giờ này Hồng Ân còn đi đâu. Anh cũng có ý muốn ngăn không cho Hồng Ân ra ngoài lúc nửa đêm nhưng chuyện vừa mới xảy ra… anh lại can thiệp vào chẳng khác nào coi những băn khoăn của Hoàng Ân không có giá trị. Hơn nữa Hồng Ân đã lớn, anh cũng không phải anh ruột hay cha mẹ, có nói cũng chỉ là khuyên, nghe hay không còn tùy Hồng Ân nữa. Nhớ bộ dạng Hồng Ân ban tối nói chuyện với anh không có kiên nhẫn, cũng hiểu đã không muốn nghe lời anh nói. Hồng Ân bây giờ ngang bướng hơn, tuy có trưởng thành hơn nhưng cũng không dễ bào như lúc trước. Minh Quân phải đưa ra lựa chọn, làm an lòng Hoàng Ân hay làm theo ý mình. Hơn nữa Hồng Ân ra ngoài hình như có nói ch Hoàng Ân biết cậu đi đâu,Hoàng Ân không lo lắng chắc là không có chuyện gì.

Đợi Hoàng Ân nằm xuống cạnh mình Minh Quân nhỏ giọng thủ thỉ:

Mấy hôm nay làm gì mà không thấy tăm hơi?

Hoàng Ân không nghĩ anh lại có thái độ nhẹ nhàng như vậy.

Mấy hôm nay nhiều việc. – Hoàng Ân trả lời đại, cậu không thể kể rõ cậu phải làm gì, đi những đâu, gặp những ai.

Anh thu xếp nhiều thời gian định cùng em đi đâu đó, ai ngờ cả cái bóng cũng không thấy.

Em… Anh không nói trước. Anh định đi đâu?

Chưa biết, đang muốn bàn với em.

Thật ra Minh Quân không có tính đến chuyện đi du lịch, anh chỉ muốn nói cho Hoàng Ân biết anh muốn dành nhiều thời gian cho cậu.

Em không xin nghỉ được.

Nghe Minhh Quân nói muốn cùng cậu đi du lịch Hoàng Ân trong lòng ngọt ngào nhưng cậu không cần suy nghĩ cũng biết cậu không có thời gian nghỉ. Chẳng cần thử cũng biết. Ngay từ khi Minh Quân không chọn cậu, Hoàng Ân đã biết mình nên đặt nặng điều gì. Anh không còn là điều ưu tiên một nữa, dù trong lòng cậu anh là tất cả nhưng cậu phải thật tỉnh táo để bước trên con đường đã chọn, quay đầu giữa đường đối với cậu rất liều lĩnh. Nên Hoàng Ân không cần suy nghĩ, không cần nói vòng vo trực tiếp cho annh biết cậu không có thời gian đi du lịch cùng anh.

Khi nào em rảnh, lễ tết gì cũng không nghỉ?

Tết có nghỉ, nhưng bình thường đều không có. – Nếu có thời gian rảnh cậu và Trường đều bị anh Lộc xếp lịch cho huấn luyện kỹ năng. Không cái này cũng cái kia. Đừng hòng nghỉ.

Thời gian rảnh không có, đến ở cùng anh cũng không muốn. Xem ra anh bị người ta ghét rồi! – Rõ ràng là không phải trách móc mà là mấy lời tình tứ.

Làm gì có! – Hoàng Ân nghe Minh Quân nói mặt hồng lên, chỉ có điều tối lửa tắt đèn không nhìn thấy được.

Lúc này công việc không tốt sao? – Hoàng Ân vòng tay ôm eo anh, vùi đầu trong ngực anh. Mấy ngày nay không có thời gian ân ân ái ái cùng anh cậu đã rất nhớ.

Sao lại hỏi vậy? – Minh Quân cũng vòng tay ôm cậu, còn khẽ hôn trên tóc tóc Hoàng Ân.

Một năm gặp anh không mấy lần… Bây giờ lại có thời gian đi du lịch, còn chê em không có thời gian. Vậy đích thị anh không có việc để làm, thất nhiệp? – Giọng Hoàng Ân chậm rì rì, buồn ngủ.

Anh của em dở thế sao. Chẳng qua tuyển được vài nhân viên có năng lực san xẻ bớt mới có thời gian rảnh rỗi. Nếu em không muốn đến chỗ anh, anh ở lại đây được không?

Im lặng, không trả lời. Minh Quân nghi ngờ, chẳng lẽ tới mức anh ở lại cùng cậu cũng khó trả lời. Minh Quân đẩy nhẹ Hoàng Ân, cậu im re. Anh khẽ cúi nhìn cậu, Hoàng Ân ngủ mất tiêu. Minh Quân rất không cam lòng, anh dùng môi ấ mấy nũ hôn nhẹ nhàng trên mặt cậu, lại cắn cắn môi cậu, lại cặp cạp chóp mủi Hoàng Ân.

Trả lời anh.

Hoàng Ân rì rầm.

Không phải anh muốn ở lúc nào thì ở đó sao.

Nói rồi cậu cũng không buồn để ý Minh Quân có hài lòng với câu trả lời của mình hay không, ngủ một mét tới sáng.

Giật mình thức dậy cả người bị đè cứng ngắc, tay chân đều bị Minh Quân quấn lấy không buông một kẽ hở, hơi thở anh phả trên trán cậu nóng hổi. Hoàng Ân đẩy đẩy Minh Quân.

Em phải đi học. Minh Quân anh buông em một cái.

Ừ.

Minh Quân lại ôm cứng thêm một chút, vẫn chưa muốn dậy. Giường của Hoàng Ân là giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành nằm cùng nhau muốn trở mình là không có chỗ. Minh Quân không buông cậu cũng không dám đẩy mạnh anh, rất có khả năng sẽ đẩy anh rơi xuống giường.

Anh không đi làm hả?

Không, hôm nay nghỉ.

Nhưng em đi học. Có tiết đầu. – Hoàng Ân cạp cạp cái cằm nh đang nằm ngay trước miệng cậu, làm cho anh phải thức dậy.

Minh Quân bị cạp vừa đau đau lại ngứa ngứa cũng tình ngủ. Lâu không ôm Hoàng Ân ngủ thật ngon. Bị Hoàng Ân dùng một cách khiêu khích như thế gọi dậy, Minh Quân đè cậu hôn một trận tối tăm mặt mày mới buông cho Hoàngg Ân dậy. Nhìn cậu mông mông lung không phân rõ đông tây Minhh Quân mới vừa lòng.

Hôm nay đi đâu anh làm tài xế cho em.

Vừa hưởng thụ nhìn Hoàng Ân thay đồ, vừa tính toán làm thế nào cả ngày hôm nay đi cùng Hoàng Ân.

Anh không đi làm thì về nhà nghỉ đi, mấy khi có thời gian rảnh. Em phải đến tối mới rảnh, hôm nay cũng không bận tới khuya.

Hoàng Ân dĩ nhiên muốn anh chở cậu đi, nhưng nghĩ tới chuyện cậu vào học, vào làm anh ở ngoài chờ cả ngày thì không nỡ.

Không sao, anh muốn biết Hoàng Ân học thế nào, làm gì. Anh chờ được.

Anh ở bên cậu cả ngày, đãi ngộ này chỉ lúc cậu giả làm Hồng Ân mới có. Hoàng Ân bị hấp dẫn liền gật đầu, anh muốn chờ thì chờ.



Tắm nguyên một buổi trưa, đen ghê hồn!!!