Chương 39

39.

Đến đầu hẻm nhà Hồng Ân, Trường nhảy xuống mua một ít bia mang về. Cậu là kẻ vô tư nhất mà nhìn thấy cảnh này còn thấy chán. Hồng Ân thì thế, Hoàng Ân tưởng có tình yêu rồi nhưng hôm nay nhìn thái độ Minh Quân khi đối mặt với Đình Tuấn không làm cho người ta nghĩ này nghĩ kia mới lạ, chưa nghĩ đến bản thân…dám mong mỏi tới cái gọi là “tình yêu không rời không đổi” mới lạ. Cậu muống uống, cậu biết anh em Hồng Ân càng muốn uống.

Hồng Ân nhìn mớ bia Trường mang về mà cười tươi roi rói.

– Trường cậu thật là con sâu trong bụng tui nha, biết tui đang muốn uống một trận.

– Cần gì làm “lãi” trong bụng cậu mới biết, nhìn bản mặt cậu là biết cần rượu giải sầu.

– Anh sầu? Lúc nào? – Hồng Ân làm bộ dạng không biết gì giương mắt hỏi Hoàng Ân.

Hoàng Ân không trả lời, cậu để mấy cục đá vào ly rồi khui bia. Hồng Ân cũng chẳng giả đò lâu, cậu quay ra quan tâm bia.

– Nướng mực nha, hồi sáng mới mua một ít.

– Nướng đi nướng đi, tôi bỏ bia cậu bỏ mồi, lẹ lẹ. – Trường lên giọng hối.

– Làm gì thì cũng có thời gian chứ, muốn lẹ thì ăn sống. – Nói vậy nhưng Hồng Ân cũng nhanh nhẹn lấy mực đem đi nướng.

Thấy Hồng Ân đi khuất Trường nháy mắt hỏi Hoàng Ân:

– Sao thấy tỉnh queo vậy. Không việc gì chứ?

– Chắc là không, ảnh như vậy là không sao đâu.

– Ban nảy…?

– Ban nảy thì có xúc động, bây giờ chắc là tự nghĩ thông rồi.

– Thế thì tốt, đừng giống dạo trước… Không biết thằng cha đó nghĩ gì mà xuất hiện tỉnh queo, lại còn tỏ thái độ thân mật như chưa từng có chuyện gì. – Trường thì thào không dám lớn tiếng sợ Hồng Ân trong bếp nghe được.

– Mặc kệ, chỉ mong Hồng Ân đừng bị anh ta lừa gạt nữa. – Hoàng Ân nói mà giọng điệu không mấy tin tưởng điều cậu đang nói.

– Không bị lừa lần nữa có ma mới tin. – Trong chuyện này cả Trường, Phương lẫn Hoàng Ân đều nhất trí. – Trừ khi anh ta không tấn công, ngon ngọt dụ dỗ vài lần Hồng Ân lại đổ ngay. Anh em cậu một giuộc, đáng lẽ ban nảy cậu phải cho Minh Quân một đấm, bỏ qua nhẹ nhàng như vậy…toàn một đám khốn khϊếp…Cái tên kia cũng khốn khϊếp.

– Tên kia là ai?… Đầu xù đó hả. – Hoàng Ân nhìn vẻ mặt Trường thì nghĩ tới tên “cướp sắc” không biết tên tuổi mặt mày kia.

– Còn ai vào đây nữa. Bị chuyện này không biết mai mốt tui có kiếm được ai yêu tui không nữa. Sao mà xui tận mạng thế.

– Làm như phụ nữ phong kiến vậy, chỉ cần người thật sự yêu cậu, cậu có là điếm thì vẫn yêu thôi. Không yêu, cậu có ngoan hiền giữ mình như tu sĩ thì không vẫn là không.

– Ài…!!! – Trường bực bội chà chà đầu tóc mình. – Đến không đến nữa cũng không nói năng, thấp thỏm kiểu này…muốn kiếm người yêu cũng không dám.

– Làm sao không dám kiếm người yêu? – Hồng Ân bưng mực nướng ra nghe Trường than thì thắc mắc. Chuyện này cậu chưa được biết.

Sau một hồi đắn đo của Trường và Hoàng Ân, Hồng Ân được nghe toàn bộ câu chuyện. Nhìn vẻ trợn mắt há hốc sau đó chuyển sang cười trên nổi đau người khác của Hồng Ân Trường muốn lấy cái gì chọi một phát cho bỏ ghét.

– Nếu là trong phim thì cậu sẽ phải tìm được một đại ca quyền lực như Mafia chẳng hạn, anh hùng cứu mỹ nhân. Chúc mừng cậu xui xẻo còn hơn tui.

– Trù cho cậu có ngày còn tệ hơn tui, cho cậu cười này. – Trường biết Hồng Ân chỉ đùa nên hùa theo.

– Nói thì nói vậy, thật sự không nguy hiểm nữa chứ? – Nói gì Hồng Ân cũng hiểu rõ tên kia là phần tử bất hảo.

– Tới đâu tình tới đó, còn cậu… Đừng bị người ta lừa đi lần nữa đấy.

– Ôi, không cần lo cho tui… Này, này đi nướng có con mực mà tiêu hết mấy lon rồi. Không biết chờ đồng chí gì hết á.

– Cậu ăn mực bù đi. Một lon đổi một cọng râu, công bằng, công bằng mà.

– Công bằng cái đầu cậu, cậu nhịn một lon tui bù cho cậu hai cọng râu luôn, đây làm liền.

Bỏ qua chuyện Đình Tuấn, ba người vừa cười đùa vừa uống vài lon lấy tinh thần. Mãi tới hơn mười một giờ đêm mới dọn dẹp đi ngủ.

Hoàng Ân vừa định nằm xuống thì điện thoại reo, là Minh Quân gọi tới.

– Em ngủ chưa? – Minh Quân hỏi.

Hoàng Ân cười thầm, hỏi làm chi, ngủ rồi ai nhận điện thoại.

– Mới lên giường, còn chưa kịp nằm xuống.

– Anh ở dưới nhà.

Nghe câu này thì Hồng Ân tỉnh táo vô cùng, anh giờ này tới đây, muốn gì? Muốn tìm cớ gặp Hồng Ân? Chắc là không, nếu muốn tìm cách gặp Hồng Ân anh sẽ tới sớm hơn và gõ cửa chứ không gọi cho cậu nói “anh ở dưới nhà”.

– Anh đợi một lát.

Nhà không có phụ huynh tự do thế đấy, nếu có mẹ ở nhà cậu sẽ phải nói “anh có chuyện gì không, anh về đi mai gặp sau” chứ không phải là “anh đợi một lát” rồi vội vàng đi mở cửa.

Minh Quân đã về nhà, nhưng nhớ thái độ Hoàng Ân cả tối hôm nay anh lại không yên bụng. Anh đã hành động sai, anh đã định sẽ giải thích với Hoàng Ân nhưng cậu lại không theo anh về. Mấy hôm nay cậu cũng không ở cùng anh nên anh lo cậu sẽ giận anh mà không đến nữa, sẽ không dành cho anh cơ hội xin lỗi. Cứ băn khoăn mãi cuối cùng anh quyết định đến tìm Hoàng Ân. Để lâu anh sợ Hoàng Ân nghĩ anh còn nặng tình với Hồng Ân không để cậu trong lòng nên không cần giải thích. Anh không sợ Hoàng Ân không yêu anh nữa, chỉ là… Hoàng Ân đã có bản lĩnh dù yêu anh vẫn không cần đến bên cạnh anh, anh nghĩ rồi sợ.

Cạch một tiếng, Hoàng Ân ló đầu ra nhìn một vòng thấy Minh Quân mới mở rộng cửa cho anh vào, khóa cửa cận thận mới kéo anh lên lầu.

– Trường ngủ dưới này, em không bật đèn.

Từ khi cùng Hoàng Ân ngủ lăn trên sàn nhà nhiều lần Trường đã không sử dụng phòng bà Như Thủy hay phòng Hồng Ân nữa mà trải đệm ngủ trên sàn nhà mỗi khi ở lại, cậu thường đến “ở nhờ” nên có chăn đệm riêng. Để không làm Trường giật mình Hoàng Ân không bật đèn chỉ nhẹ nhàng đóng mở cửa, nhẹ nhàng dắt Minh Quân đi lên.

– Sao giờ này anh còn tới? Anh tắm rửa gì chưa, ngủ lại hay về.

– Anh tắm rồi, em muốn anh về!

Minh Quân nghe Hoàng Ân hỏi anh ở hay về thì biết cậu vẫn còn đang giận, anh tới là đúng. Thấy chưa, anh nửa đêm ở trong phòng cậu vẫn có ý nghĩ anh không muốn ở cạnh cậu.

– Em đâu biết anh muốn thế nào, em muốn không có nghĩa là anh muốn.

Hoàng Ân thản nhiên nói như đó là chuyện hiển nhiên. Cậu còn thong thả đi lấy bộ quần áo ngủ cho Minh Quân thay. Cậu không vội vì Hoàng Ân biết anh đã tới đây giờ này nghĩa là anh không chọn Hồng Ân mà bỏ cậu nữa.

– Anh đã nói xin lỗi nhiều lần, nhưng bây giờ anh lại phải nói xin lỗi với em. – Minh Quân nhận bộ đồ trong tay Hoàng Ân, nhìn cậu cẩn thận nói.

– Anh quan tâm, bất bình thay cho Hồng Ân là điều nên làm. Hồng Ân là anh của em, em phải cám ơn anh nhiều mới phải. Anh đâu cần xin lỗi, anh thay đồ đi, ban nảy tụi em uống một chút bây giờ hơi buồn ngủ.

Minh Quân nghe lời không nói nữa, thay đồ rồi lên giường nằm cùng Hoàng Ân. Hoàng Ân cũng không làm mình làm mẩy với anh, đối với cậu như thế Hoàng Ân đã trông mong từ lâu cậu cũng không có tâm trạng dằn vặt anh làm gì, không khéo anh lại ân hận vì đêm nay đã tới giải thích với cậu.

– Cám ơn anh đã đến! – Hoàng Ân ôm eo Minh Quân trong bóng tối dụi đầu trong lòng Minh Quân thì thầm.

– Anh làm cho e buồn, sẽ không có lần sau. Anh hứa!

Hoàng Ân vui vẻ chui vào lòng để Minh Quân ôm cậu, hai người ngọt ngào ngủ. Phòng bên cạnh Hồng Ân đã ngủ, giấc ngủ tuy có không yên ổn nhưng cậu đã ngủ được không vì cuộc gặp Đình Tuấn bất ngờ tối nay mà mất ngủ, chắc là nhờ một chút hơi men đi hay là nhờ cả một tối căng người nén xuống cảm xúc khi ở bên cạnh Đình Tuấn nên bây giờ cậu mệt mỏi, có thể ngủ được. Dưới nhà cũng có một kẻ ôm người khác ngủ ngon.

Hoàng Ân kéo Minh Quân lên lầu không bao lâu, cửa lại cạch một tiếng mở ra, một cái đầu bù xù xuất hiện. Đêm đó Trường mơ thấy cậu mua một cái gối thật là êm, thật là thơm, thật là ấm, thật là đã cứ vùi đầu vào ôm chặt mà ngủ, không muốn dậy.

Trường nhớ rằng sau khi “nhậu” xong ai về giường người nấy ngủ kia mà, không lẽ cậu xỉn quá hay Hoàng Ân Hồng Ân có tên nào không biết đường về giường lăn ra đây ngủ với cậu. Nhưng mà có ngủ cùng cũng không nên ôm nhau cứng ngắc thế chứ, “kinh” lắm biết không… Mà hình như không phải, Cậu và anh em Hồng Ân tạng người na ná nhau đâu có to áp đảo như thế, cảm giác ôm vào như vầy hình như quen lắm. Trường bừng tình, đừng nói…là… Cậu cẩn thận cảm nhận phía sau mình, không có dấu hiện “bị sử dụng” trong tình trạng không hay biết. Trường ngước đầu, cầu may nhưng cậu biết tình trạng thế này thì chắc tới một ngàn phần trăm lận, quả nhiên! Trường khóc không ra nước mắt, sao cứ thích tập kích giữa đêm thế chứ!!!



Sáng hôm sau người đi sớm nhất là tên “đầu bù”, tiếp đó là Minh Quân, Trường, Hoàng Ân người đi học kẻ đi làm chỉ có Hồng Ân còn đang vô công rỗi nghề ngủ thẳng một giấc tới trưa. Bình thường Hồng Ân không có dậy trễ, đã quen sinh hoạt có giờ giấc trong bộ đội chỉ vì tối hôm qua uống hơi nhiều. Đang đánh răng rửa mặt thì chuông cửa kêu, Hồng Ân vừa lầm bầm vừa đi mở cửa cũng chẳng buồn để ý bộ dạng mình chẳng thể đi gặp khách.

Mở cửa Hồng Ân hết hồn khi thấy người không nên nhất đứng trước cửa nhà cậu, Đình Tuấn.

Nhìn bộ dạng Hồng Ân đầu bù tóc rối, áo không mặc quần thì trễ xuống lộ cả mấy đường cong làm người ta máu nóng, mặt hồng, trên mặt còn dính nước.

Em mới ngủ dậy? – Đình Tuấn hỏi.

Lúc này Hồng Ân mới nhớ ra mình rất lôi thôi, cảm thấy hơi ngại khi trưng bộ dạng này trước mắt Đình Tuấn, Hồng Ân không kịp thắc mắc lý do tại sao Đình Tuấn lại xuất hiện trước cửa nhà cậu mà vội vàng để anh vào nhà còn mình thì chạy lên thay đồ.

Hồng Ân có một trăm dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu, cậu hy vọng gì đó nhưng rồi biết mình không nên hy vọng, nghĩ một chút những gì đã từng trãi qua cảm thấy sờ sợ… Hồng Ân quyết định thật nhanh, tránh xa anh ra. Cậu không quên cậu không phải là mẫu người mà Đình Tuấn muốn.

Quyết định dứt khoát thái độ của mình rồi Hồng Ân xuống nhà, cậu hơi lúng túng một chút khi rót nước cho anh. Hôm qua Đình Tuấn bất ngờ xuất hiện, tuy không biết phải cư xử thế nào nhưng dù gì xung quanh có nhiều người, lại ở ngoài đường cậu có thể chọn cách giữ im lặng…Nhưng lúc này chỉ có mình cậu và anh. Điều cậu muốn hỏi nhất là: “Vì sao đối xử với em như vậy!” Nhưng…cậu đã biết câu trả lời, có hỏi ngàn lần nữa cũng ích gì, chỉ là lòng vẫn không bỏ xuống được mà thôi.

Anh về đây lúc nào, chẳng phải anh đã về nhà rồi sao? – Hồng Ân hỏi điều cậu thắc mắc nhiều thứ hai sau điều thứ nhất cậu muốn hỏi.

Về trước khi em giải ngủ không lâu. Em lớn lên nhiều, thay đổi cũng nhiều, làm anh hơi bất ngờ. – Đình Tuấn bày ra thái độ thật thân thiện tựa như hai người chưa từng có vết thương tình cảm.

Em không nghe anh Thắng nói gì… À, em chỉ nói thế thôi không có ý gì đâu… – Cậu sợ một lát anh lại cho là cậu vẫn bám theo dò hỏi anh.

Nếu lúc này em nói em vẫn hỏi thăm Thắng tình hình của anh…anh hẳn sẽ thấy mừng hơn.

Hồng Ân im lặng chẳng biết trả lời thế nào, dù cậu không trực tiếp hỏi thăm anh ra miệng nhưng mỗi khi Thắng nói chuyện gì đó có liên quan Đình Tuấn, dù là chuyện trước kia hay chuyện bây giờ cậu đều lóng lỗ tai lên để ý nghe. Dĩ nhiên không thể thú nhận trước mặt Thắng hay trước mặt Đình Tuấn, cậu chỉ biết cười trừ, trong bụng lại bồn chồn.

Em…em có còn nhớ gì tới anh hay không?

Hồng Ân nghe xong thì đổ mồ hôi. Cậu rất cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, sợ mình khống chế không được lại vồ vập làm ra mấy hành động để cho anh khinh rẻ… Ngược lại anh lập lờ nói mấy câu không rõ ý như thế, Hồng Ân đối phó không nổi.

Anh cũng biết em qua không nỗi…đừng nói mấy câu…hay làm mấy hành động để em hiểu lầm… Anh tội nghiệp em một chút đi!

Đình Tuấn không ngờ Hồng Ân trực tiếp thừa nhận cậu quên anh không được, lại còn nói mấy câu xin tha… Anh nghĩ rằng mình phải nghe mấy lời trách móc anh bạc tình hay mấy lời cay cú rồi sập cửa mới đúng.

Là anh….

Đình Tuấn biết nói thế nào để biện hộ cho mình. Ngày đó anh không tiếc tổn thương Hồng Ân, thô bạo đẩy cậu ra khỏi cuộc đời mình thì bây giờ có lời lẽ nào để biện bạch, để giải thích. Một năm qua anh chỉ xét đến chuyện anh yêu Hồng Ân hay yêu Sang, người nào sau khi tâm trạng lắng lại làm anh quyến luyến hơn. Anh chỉ lo làm rõ tình cảm của mình mà không nghĩ tới chuyện làm thế nào để chuộc lỗi, làm thế nào để Hồng Ân tha thứ cho việc anh đã đối xử thô bạo với cậu.

Anh đã đối xử rất tệ với em, anh…anh…anh hối hận… Anh xin lỗi, anh xin lỗi!

Không có gì, ban đầu em không biết nên oán trách cũng nhiều. Nhưng đã biết tình cảm không đến từ hai phía thì việc anh không để tâm đến em thế nào cũng hiểu được. Anh cũng đã nói xin lỗi…

Anh có chút chuyện…mà không…có một số chuyện muốn nói với em, Hồng Ân! Em nghe anh nói được không?

Không có bàn tay, anh có quen không?

Hồng Ân không đầu không đuôi hỏi tới bàn tay Đình Tuấn. Từ ngày nhìn thấy bàn tay nát bét đầy máu của Đình Tuấn cậu vẫn bị ám ảnh, cứ nghĩ mãi anh phục hồi thế nào, lại căm Sang bỏ anh trong lúc anh cần động viên nhất.

Thấy cậu không trả lời điều anh hỏi mà quay sang hỏi thăm bàn tay đã mất của anh, Đình Tuấn đưa bàn tay cứng ngắc của mình ra cho Hồng Ân xem, miệng cười nói:

Đáng tội!

Hồng Ân tim đập thình thịch, “đáng tội, tội gì?”

Anh làm tay giả hả, có sử dụng được không?

Hồng Ân lại lúng túng cố bỏ qua lời nói của Đình Tuấn, cậu không muốn suy diễn điều mà cậu không còn dám tin nữa.

Chỉ để cho đẹp thôi. – Đình Tuấn xoay xoay bàn tay giả cứng đơ của mình, chứng minh cho Hồng Ân xem.

Mất tay phải chắc anh khó làm quen lắm hả?

Thấy Hồng Ân cố tình bỏ qua mấy lời bóng gió của mình Đình Tuấn đành kiếm cách khác để nói với Hồng Ân, thời gian qua anh chỉ nhớ tới cậu.

Em có thể xem một chút không? Nếu anh không ngại.

Hồng Ân vẫn canh cánh trong lòng bàn tay anh nên muốn nhìn tận mắt nó bình phục thế nào.

Đình Tuấn hơi chần chừ khi phải đưa cái xấu ra trước mặt Hồng Ân, nhưng lại bắt gặp một tia xót xa ánh lên trong mắt Hồng Ân anh quyết định không ngại trưng khuyết tật của mình ra cho cậu nhìn, hy vọng cậu mềm lòng, dễ tha thứ cho anh một chút.

Đình Tuấn tháo găng tay đeo trên bàn tay giả, lộ bàn tay bằng kim loại sáng bóng, lạnh lẽo.

Chỉ có tác dụng thẩm mỹ thôi.

Hồng Ân nhìn bàn tay giả trong lòng đau xót. Cậu quý trọng anh biết bao nhiêu sợ anh mệt, sợ anh cực, sợ anh ốm o, trong khi anh thì…vì một người nào khác ngoài cậu mất cả bàn tay… Tự dưng cảm giác mình không có giá trị gì trong lòng anh thật rõ rệt. Hồng Ân cầm nhẹ bàn tay giả, mấy lần muốn nói mấy lời xót xa, muốn nói mấy câu an ủi động viên anh, thậm chí còn định cam kết cậu không để ý anh khuyết tật nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, anh không cần cậu xót.

Anh nhớ em!

Hồng Ân choáng, cậu mới tự cảnh cáo mình thì anh quăng bom cho cậu. Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Hồng Ân, Đình Tuấn biết Hồng Ân không tin lời anh nói nữa. Lúc trước mỗi khi anh nói “Anh nhớ em” mặt mày cậu rạng rỡ, má hồng lên. Đình Tuấn lại nói tiếp, anh nên có lời giải thích rõ ràng để có thể được Hồng Ân tha thứ.

Sau khi anh và Sang chia tay, gia đình muốn anh về nhà để có người săn sóc. Anh biết lúc đó anh đã nói anh…anh đã nói anh không cần em…nhưng mà…thật ra anh từ lúc đó đã cần em rồi.

Hồng Ân giương mắt nhìn Đình Tuấn kỳ lạ, rõ ràng anh đã làm cậu mừng hụt. Cậu đâu có quên anh đã nói gì, vừa chỉ cậu con đường lên thiên đàng nhưng lại bảo cửa địa ngục mới mở, thiên đàng không chứa chấp cậu. Hồng Ân làm sao quên, anh không nhắc thì thôi nhắc rồi cậu càng nhớ mình ở vị trí nào ở trong lòng Đình Tuấn. Lúc đó cậu triệt để biết nếu có Sang hay không thì cậu cũng chẳng phải là người anh muốn.

Thời điểm đó anh thật rối rắm, chưa chấp nhận được mình bị khuyết tật, tình cảm lại thay đổi, không biết làm sao nên phó mặc… Gia đình bảo về nhà dưỡng bệnh thì anh về…

Anh đã gặp Sang chưa? – Ý của Hồng Ân là hiện tại, anh về Việt Nam anh đã tìm Sang chưa. – Bây giờ hai người nối lại cậu ta chắc chắn đồng ý ngay thôi.

Sở dĩ Hồng Ân nói vậy là vì cậu không quên tình trạng lôi thôi, sự nghiệp xuống dốc của Sang. Nếu lúc trước Sang chỉ muốn tìm người che chở cho mình thì bây giờ hai người rất hợp. Đình Tuấn cần tình cậu ta cần người, hai bên dễ dàng nối lại thôi mà.

Anh chưa gặp. – Đình Tuấn trả lời đồng thời quan sát thật kỹ thái độ của Hồng Ân, thấy cậu dường như thở ra thì mừng trong lòng.

Không liên lạc được sao? Em tìm giúp anh. – Hồng Ân nói lời trái với lòng mình.

Anh không tìm Sang, người anh muốn tìm là Hồng Ân.

Nghe Đình Tuấn nói xong Hồng Ân giữ im lặng. Đừng nói anh quan tâm cậu nhiều hơn Sang, cậu không dám nghe đâu.

Anh về nhà, nghĩ rằng anh sẽ…sẽ đau lòng, thất tình ấy mà… Nhưng mừng là không có buồn như anh nghĩ, lại chỉ nghĩ tới… nhớ mấy món em nấu. Cũng là mấy thứ ăn từ nhỏ tới lớn nhưng mỗi lần nuốt không trôi cơm lại nhớ đồ em nấu dễ ăn hơn.

Anh!

Phải, khi người ta mất thì mới nhận ra thứ mình có quan trọng. Lạnh nhạt với em vì cứ nghĩ mình tìm được người trong lòng, người mình mong muốn nhất nên khi nhận ra mình dao động giữa em và Sang lại cương quyết muốn chọn người như mình từng mong ước.

Vậy càng chứng tỏ người anh yêu là ai. Dù dao động với người khác nhưng quyết không đổi mà, ai như em… giữ không nổi người…

Bị Hồng Ân nói một câu Đìnhh Tuấn cứng họng, ngắc ngứ nói không nổi. Nhưng dừng ở đây chẳng khác nào thừa nhận lời Hồng Ân nói, vậy anh về đây tìm Hồng Ân để làm gì. Đình Tuấn đành mặt dầy bỏ qua lời Hồng Ân mà nói tiếp lời bị Hồng Ân cắt ngang.

Em cũng biết, ai lớn lên cũng hay có một mẫu người mình mơ ước… Anh, anh hơi cố chấp trong chuyện này, biết sai mà không chịu sữa… Mong em đừng chấp nhất cho anh một cơ hội quay về…

Hồng Ân bị lời tỏ lòng của Đình Tuấn làm cho ngẩn ngơ. Anh nói anh muốn quay lại…nhưng mà… Hồng Ân chỉ muốn gật đầu, gật đầu lia lịa, cậu không trách anh nữa, không cần biết anh yêu cậu hay không, yêu cậu nhiều bằng Sang hay không cậu đều muốn có anh bên cạnh, không có anh thật khó khăn quá… Nhưng có anh rồi lại mất…còn đáng sợ hơn.

Anh biết rõ người anh nhớ thương là em bởi vì…thời gian anh về nhà không tiếc nuối gì nhiều chuyện Sang bỏ đi…lại chỉ nhớ khoảng thời gian anh cùng em thật vui vẻ. Lại nhớ em ở bệnh viện chăm sóc anh, nhớ chuyện này lại nhớ chuyện kia, càng ôn chuyện lại càng nhận rõ thì ra anh ở bên em hạnh phúc như vậy, chỉ là anh cố chấp không chấp nhận anh đã yêu em mà thôi.

Anh nói thì em biết vậy… Chứ chẳng lẽ anh không hạnh phúc khi ở cùng Sang sao. Hai người ở bên nhau cũng đâu ngắn, anh thương yêu Sang thế nào em nhìn rõ mà…cưng chiều bảo bọc người ta như vậy. So với thời gian cùng em đâu thể sánh nổi.

Đình Tuấn biết thời gian đó thái độ của anh đối với Sang và thái độ của anh đối với Hồng Ân đối lập quá rõ, giải thích cũng chỉ làm cho nó hằn sâu thêm trong lòng Hồng Ân mà thôi.

Cho anh cơ hội chứng minh anh yêu em!

Đình Tuấn đành đúc kết, nếu nói lúc đó anh yêu Sang, che chở bảo vệ hết mực vậy thì anh sẽ đối với Hồng Ân tốt gấp nhiều lần, hết lòng vì cậu để cậu biết anh là thực lòng yêu cậu.

Thôi, thôi… Đằng nào thì em cũng không phải mẫu người anh muốn. Chứng minh làm chi… Ngày nào đó mẫu người trong lòng anh xuất hiện thì em lại phải đứng qua một bên…

Em nói như vậy là không tha thứ cho anh phải không… Em không còn chút tình cảm gì cho anh sao?

Anh nói vậy làm chi, anh biết rõ em đối với anh thế nào… Chỉ có điều… Có bao nhiêu vốn liếng em đều giành cho anh hết rồi, mọi thứ, mọi cách lấy lòng đều đem ra xài mà cuối cùng cũng không có làm cho anh nghĩ lại mà chọn em, không có làm cho anh yêu em… Bây giờ em không có tự tin cũng có nhiều gút mắc trong lòng không dám nghĩ có thể giữ được tình cảm của anh. Thôi thà đừng bắt đầu…mai này kết thúc em sợ mình đứng dậy không nỗi.

Nói gì Hồng Ân cũng từ chối, cậu nhận mình vẫn yêu anh không cứng giọng bảo ghét anh oán anh hay gì gì khác nhưng không dám tin sẽ giữ được tim anh cho mình nên không dám bắt đầu lại.

Đình Tuấn không ngờ rằng mình vấp phải tình huống này.