Chương 9: ông vua bị phản bội

là ngước mắt lên trời để thở than cho số phận không may của mình.

Tuy nhiên, dù phiền muộn đến thế nào đi nữa, chàng vẫn không khỏi nhận

thấy một điều làm cho chàng hết sức chú ý. Một cái cửa bí mật trong cung

hoàng đế đột nhiên mở ra, và từ đó bước ra hai chục người đàn bà, đi chính

giữa là hoàng hậu mà phong thái rất dễ phân biệt với những người khác.

Hoàng hậu tưởng quốc vương nước Đại Táctari cũng đã đi săn, liền xăm

xăm bước tới tận cửa buồng riêng của chàng. Nhà vua vì tò mò muốn quan

sát hoàng hậu, cho nên ngồi nép vào bên trong để vẫn có thể nhìn ra mà

không bị người ngoài trông thấy. Chàng để ý thấy những người đi theo

hoàng hậu bỏ các tấm mạng cho đến lúc bấy giờ vẫn che mặt họ và cởi chiếc

áo dài mặc trùm lên những bộ quần áo ngắn. Chàng cực kỳ ngạc nhiên khi

nhận ra trong số người mà chàng tưởng gồm toàn là phụ nữ ấy có mười tên

đàn ông da đen, mỗi tên ôm ngay lấy một cô nhân tình. Hoàng hậu, về phần

mình, cũng không chịu đứng lâu không có người tình. Nàng vỗ tay gọi:

“Maxút! Maxút!” Lập tức một tên đàn ông da đen tụt từ trên cây cao xuống,

vội vã chạy đến với nàng.

Vì ngượng ngùng, tôi không thể thuật lại những việc gì xảy ra giữa những

người đàn bà và bọn da đen ấy, đó là một chi tiết chẳng đáng phải quan tâm.

Chỉ cần nói rằng điều Sadơnăng trông thấy đủ cho chàng nghĩ rằng anh trai

chàng cũng đáng thương hại không kém gì chàng. Cuộc hoan lạc của đám

người dâʍ ɭσạи ấy kéo dài đến tận nửa đêm. Cả bọn cùng tắm chung trong

một cái hồ rộng vốn là một nơi rất trang nhã trong vườn. Sau đó họ mặc lại

quần áo và trở lại cung hoàng đế bằng cái cửa bí mật; còn tên Maxút, vốn từ

bên ngoài trèo qua thành vào vườn, lại trở ra bằng lối ấy.

Tất cả việc đó diễn ra dưới mắt quốc vương nước Đại Táctari, gợi lên

trong lòng chàng vô vàn suy nghĩ: “Thật ta đã nhầm to khi nghĩ rằng điều bất

hạnh của ta là cá biệt. Đấy chẳng qua cũng là số kiếp không thể nào tránh

khỏi của tất cả mọi ông chồng, bởi vì ngay đến hoàng đế anh ta, chúa tể của

bao nhiêu nước chư hầu, bậc đế vương vĩ đại nhất thế giới, cũng không tránh

được. Đã vậy thì ta héo hon vì buồn khổ chẳng hóa ra hèn yếu lắm sao! Thôi

thế từ nay ký ức về một điều bất hạnh thường tình như vậy không còn đáng

khuấy động sự yên tĩnh của đời ta nữa.” Quả nhiên, ngay từ giờ phút ấy

chàng hết buồn phiền. Giá mà không trông thấy cảnh diễn ra dưới cửa sổ

chàng đã không thiết gì đến ăn uống, thì giờ đây chàng sai dọn bữa tối và ăn

một bữa ăn ngon lành nhất kể từ hôm từ giã Xamáccăng đến nay. Hơn thế

chàng cảm thấy thú vị nữa khi nghe những lời ca, tiếng nhạc du dương hòa

tấu trong bữa ăn.

Những ngày tiếp đó, Sadơnăng rất vui vẻ. Khi được tin hoàng đế đi săn trở

về, chàng ra đón và tươi tỉnh chúc tụng vua anh. Saria thoạt tiên không chú ýđến sự đổi thay đó ở em trai, nhà vua còn mải nói chuyện tiếc rẻ cho em đã

không đi theo mình dự cuộc săn. Và cũng chẳng chờ cho em kịp trả lời, vua

đã vội khoe về số lớn những hươu nai và dã thú khác săn bắt được và kể lại

những niềm vui thích trong chuyến đi săn. Sadơnăng sau khi chăm chú lắng

nghe, liền cất lời. Vì không còn bận bịu bởi những nỗi u sầu vẫn ngăn trở

không cho chàng biểu lộ hết trí thông minh, giờ đây chàng nói bao nhiêu

chuyện hay ho thú vị.

Hoàng đế cứ nghĩ là sẽ gặp lại em trai vẫn trong trạng thái sầu não như lúc

chia tay cho nên rất lấy làm hoan hỉ thấy em vui vẻ. Vua nói: “Chú ạ, anh

cảm tạ trời đất đã làm cho chú có sự thay đổi đáng mừng trong thời gian anh

đi vắng. Anh thực sự vui lòng về việc đó. Tuy nhiên anh có một thỉnh cầu

đối với chú, và anh rất mong chú đáp ứng điều anh sắp nói đây.”

- Em còn có điều gì dám từ chối anh? – Quốc vương Táctari đáp. – Đối

với Sadơnăng này, vua anh hoàn toàn có mọi quyền lực. Xin anh nói ra, em

đang nóng lòng muốn được biết anh cần gì ở em.

- Từ hôm chú đến triều đình ta, – Saria nói tiếp – anh thấy chú luôn luôn

buồn bã. Anh đã tìm đủ mọi cách bày ra các trò giải trí mà không kết quả.

Anh nghĩ chắc chú buồn vì xa nước nhà; có khi lại ngờ hẳn vì chú nhớ hoàng

hậu ở Xamáccăng, một người mà chú đã chọn làm vợ thì chắc có sắc đẹp

tuyệt trần, cho nên chú mới sinh ra tư lự. Không biết anh đoán có đúng

không; song anh thú thật chính vì lý do đó mà không muốn gặng hỏi nhiều, e

làm chú không bằng lòng. Tuy vậy, dù anh chẳng có góp phần gì vào đó, khi

đi săn trở về thấy chú vui vẻ nhất đời, tinh thần đã hoàn toàn thoát khỏi cái

ưu tư nó đã làm cho chú mất hết mọi vui tươi thường nhật. Chú hãy vui lòng

cho anh rõ tại sao trước kia chú buồn như vậy, và do đâu bây giờ chú hết ưu

tư?

Nghe hỏi, quốc vương Đại Táctari trầm ngâm một lát như để tìm cách trả

lời. Cuối cùng, chàng đáp như sau: “Anh là hoàng đế, là chúa tể của em;

nhưng em van anh hãy miễn cho em không phải đáp ứng điều anh hỏi.”

- Không, chú ạ. – Hoàng đế nói. – Chú phải đáp ứng, ta thích như vậy, xin

chú chớ khước từ.

Không thể khước từ trước sự gặng hỏi của Saria, Sadơnăng nói: “Nếu vậy

thì, thưa anh, anh đã ra lệnh, em xin chiều ý anh.”

Thế rồi chàng thuật lại sự thất tiết của hoàng hậu Xamáccăng. Kể xong,

chàng nói: “Đấy là nguyên nhân khiến cho em từng buồn bã. Xin anh xét

cho, thái độ em như vậy có sai lầm chăng.”

- Ôi em ơi! – Hoàng đế thốt lên, chứng tỏ nhà vua thông cảm xiết bao mối

hận của nhà vua Táctari. – Câu chuyện chú vừa kể cho anh nghe mới đáng