biết làm sao nói hết lòng biết ơn của mình đối với thầy thuốc, cho nên ngày
nào cũng ban thưởng cho ông nhiều tặng phẩm mới.
Nhà vua ấy có một tể tướng tính tình bủn xỉn, hay ghen ghét. Lão có thể
làm đủ mọi thứ để hãm hại người. Lão không sao chịu nổi khi thấy nhà vua
ban thưởng cho thầy thuốc nhiều đến vậy.
Thấy vai vế của mình có nguy cơ bị viên thầy thuốc lấn át, lão quyết định
tìm cách làm cho nhà vua nghi kỵ ông.
Để thực hiện mưu đồ ấy, lão đến xin được gặp riêng vua, nói có việc cực
kỳ hệ trọng xin được trình bày để vua tường. Vua hỏi có việc gì vậy, lão đáp:
- Tâu bệ hạ, thật là nguy hiểm cho một đấng quân vương nếu quá tin cẩn
một người mà ta chưa thử thách được lòng trung thành. Bệ hạ đã ban ơn rất
hậu và khen ngợi viên thầy thuốc, nhưng ngài chưa biết rằng y là một kẻ
phản bội cố tìm cách lọt vào triều đình để kiếm dịp ám hại bệ hạ.
- Ông nghe tin từ đâu mà dám tâu với ta điều vừa nói đó? Nên nhớ là ông
đang tâu với ta, và ta đâu phải là người nhẹ dạ cả tin.
- Tâu bệ hạ, – tể tướng quả quyết – tôi hoàn toàn biết rõ điều tôi vừa được
vinh hạnh trình bệ hạ. Xin bệ hạ chớ quá tin vào một kẻ nguy hiểm như vậy.
Nếu bệ hạ chưa thấy ra, cúi mong ngài hãy sáng suốt. Bởi vì, tôi xin khẩn
khoản tâu trình một lần nữa, viên thầy thuốc ấy chính là kẻ đã ra đi từ nơi tận
cùng của nước Hy Lạp quê hương của hắn để đến triều đình ta với ý đồ đentối mà tôi vừa nói đó.
- Không, không, tể tướng à, – vua ngắt lời – ta tin chắc con người mà ông
cho là xảo quyệt, là phản trắc ấy, là con người đạo đức nhất, cao thượng nhất
trong tất cả mọi con người. Ông đã rõ ông ta đã chữa khỏi bệnh cho ta bằng
cách thần diệu như thế nào rồi. Nếu ông ta muốn hãm hại ta thì tại sao ông
ấy cứu sống ta? chỉ cần để mặc ta với cơn bệnh, thế nào ta cũng không qua
khỏi; hồi ấy ta đã thấy hầu như chết đến nửa người rồi. Vậy thì ông chớ có
xui ta nghi ngờ bất công nữa. Không những ta không nghe lời ông, mà ta báo
trước cho ông biết là ngay từ hôm nay, ta sẽ ban cho thầy thuốc một món
bổng lộc một nghìn đồng
xơcanh hằng tháng, được hưởng cho đến trọn đời.
Cho dù ta có chia sẻ với ông ta mọi thứ của cải và ngay cả đất nước này nữa,
cũng vẫn chưa đủ đền đáp những gì thầy thuốc đã làm cho ta. Ta thấy ra rồi
đó, chính đức hạnh của ông ấy khiến cho ông đem lòng ghen ghét. Nhưng
ông chớ có bao giờ quên những điều mà viên thượng thư nọ đã tâu với chúa
công Xinbát của mình để can gián nhà vua chớ gϊếŧ hại con trai.
Tể tướng nói:
- Xin bệ hạ xá tội cho nếu tôi mạo muội hỏi, vị thượng thư ấy đã nói gì với
vua Xinbát để can gián ông ta chớ gϊếŧ hại con trai của mình?
Nhà vua chấp thuận:
- Để can gián vua Xinbát chớ vì chuyện mẹ ghẻ con chồng mà đi tới một
hành động có thể sẽ hối hận sau này, quan thượng thư ấy đã kể câu chuyện
sau đây