thầy thuốc đu bang

Ngày xưa, ở xứ Zuman thuộc nước Ba Tư, có một nhà vua, con dân của vua

xứ ấy đều là người gốc Hy Lạp. Nhà vua bị bệnh phong. Các ngự y của vua

đã hết lòng chạy chữa nhưng bệnh vẫn không khỏi. Khi các lương y trong

triều đều chịu bó tay thì có một thầy thuốc rất tài giỏi có tên là Đubăng từ xứ

khác đến.

Vị thầy thuốc này đã đọc hết các sách ỵ học bằng tiếng Hy Lạp, Ba Tư,

Thổ Nhĩ Kỳ, A Rập, Latinh, Xyri và Hêbơrơ. Không những ông ta thuộc làu

y lý mà còn nắm rất vững được chất độc hại cũng như tính tốt lành của mọi

thứ thảo mộc trên đời.

Được tin nhà vua mắc bệnh và các ngự y đã chịu bó tay, thầy thuốc này cố

gắng ăn mặc thật đàng hoàng và tìm cách để được giới thiệu ra mắt vua.

- Tâu bệ hạ, – ông nói – tôi được biết rằng tất cả các vị lương y từng hầu

hạ bệ hạ nay đều chịu bó tay không chữa nổi bệnh phong của ngài. Nếu bệ

hạ cho phép kẻ này được làm việc ấy, thì tôi xin bảo đảm có thể chữa lành

bệnh cho ngài mà không cần phải dùng một thứ thuốc nào trong uống hoặc

ngoài xoa.

Nghe tâu, vua Hy Lạp rất mừng:

- Nếu ông tài giỏi đến mức như ông vừa nói thì ta hứa sẽ làm cho ông giàu

có. Ngoài những của cải mà ta ban thưởng cho ông, ta sẽ coi ông là vị đệ

nhất sủng thần của ta. Vậy ông bảo đảm có thể làm cho ta khỏi bệnh phong

mà không cần phải dùng đến phép chữa nội khoa hoặc ngoại khoa?

- Đúng như vậy, tâu bệ hạ. Và tôi tin chắc là nhờ ơn trên phù hộ, tôi sẽ đạt

thành, và ngay ngày mai thôi, sẽ thấy rõ công hiệu.

Thầy thuốc Đubăng lui về, thửa một chiếc gậy chơi cầu rỗng ruột, bên

trong chứa liều thuốc ông bào chế sẵn. Ông cũng làm một quả cầu theo cách

của mình. Xong đâu đấy, ngay sáng hôm sau, vào ra mắt vua, phủ phục

xuống đất, rồi mời vua lên ngựa ra bãi cầu. Thầy thuốc đưa gậy và cầu cho

nhà vua và nói:

- Xin bệ hạ hãy cầm lấy và bắt đầu đánh cầu, đánh cho kỳ đến lúc bàn tay

cũng như toàn thân ngài đều toát mồ hôi. Thuốc mà tôi để sẵn trong cán gậy

đánh cầu này gặp hơi nóng bàn tay sẽ thấm vào cơ thể của ngài. Chừng nào

bệ hạ đã thấy vã hết mồ hôi, ngài có thể ngừng chơi, vì thuốc đã công hiệu

rồi đấy. Trở về cung, xin bệ hạ hãy tắm, hãy sai người kỳ cọ thật kỹ. Sau đấy

xin mời ngài đi nghỉ. Sáng sớm mai, tỉnh giấc, ngài đã khỏi bệnh.

Nhà vua đón gậy, tung quả cầu rồi thúc ngựa đuổi theo đánh. Quả cầuđược các quan hầu cùng chơi đánh lại. Cứ thế hai bên chơi cầu hồi lâu, cho

đến khi toàn thân nhà vua mồ hôi đầm đìa. Thuốc đựng trong cán gậy công

hiệu đúng như thầy thuốc nói. Thế là vua trở về cung tắm rửa và nhất nhất

thực hiện đúng tất cả mọi điều thầy thuốc dặn.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy, vua cực kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ thấy mình đã

khỏi bệnh. Thân thể vua hoàn toàn lành mạnh, như thể chưa bao giờ mắc

phải chứng bệnh quái ác ấy.

Mặc xong áo quần, vua đến ngay phòng thiết triều, ngồi lên ngai và trỏ

cho quần thần trông thấy. Mọi người nôn nóng muốn xem kết quả của

phương thuốc đã tề tựu từ sớm. Thấy nhà vua đã hoàn toàn khỏi bệnh, ai nấy

đều hết sức vui mừng.

Vừa lúc ấy, thầy thuốc Đubăng bước vào, phủ phục trước ngai. Trông

thấy, vua gọi đến gần, cho ngồi cạnh mình, giới thiệu ông với mọi người.

Trước mặt quần thần, vua không tiếc lời khen ngợi ông. Không chỉ có vậy.

Hôm ấy, để ăn mừng, vua thết tiệc cả triều đình. Riêng thầy thuốc Đubăng,

vua cho ngồi riêng cùng mâm với mình. Lúc bãi triều, vua ban cho thầy

thuốc một chiếc áo rất đẹp giống như áo mà các vị đại thần vẫn mặc khi vào

chầu, ngoài ra, còn cho thêm hai nghìn đồng xơcanh. Tóm lại nhà vua không