Chương 22 đêm tthuws 3

Đêm tiếp sau, Đináczát cất lời thưa với chị giống như hai đêm trước:

- Chị thân yêu ơi, em van chị, nếu chị không ngủ thì hãy kể cho em một

trong những câu chuyện hay hay mà chị biết!

Nhưng hoàng đế nói Người muốn nghe tiếp câu chuyện về thương gia và

thần linh. Bởi vậy nàng Sêhêrazát kể tiếp như sau[15]:

- Tâu bệ hạ, trong khi nhà buôn và cụ già dắt con hươu cái đang đàm đạo

thì chọt có một cụ già khác đi tới, theo sau là hai con chó đen. Cụ đến gần

chào hai người và hỏi họ làm gì ở chốn này. Cụ già dắt con hươu cái thuật lại

câu chuyện giữa thương nhân và thần linh cùng lời thề của ông. Cụ nói thêm,

hôm nay là ngày hẹn, nên cụ muốn ở lại đây chờ xem việc gì xảy ra.

Cụ già kia, thấy câu chuyện cũng đáng được biết lắm, liền quyết định

cũng nán lại chờ xem. Cụ ngồi xuống cạnh hai người. Họ vừa nối lại chuyện

trò, thì xuất hiện một cụ già thứ ba.

Ngỏ lời với hai cụ kia, cụ hỏi vì sao vị thương gia ngồi cùng với họ trông

có vẻ buồn bã đến vậy. Được biết rõ đầu đuôi, cụ già mới tới cũng thấy câu

chuyện thật quá kỳ lạ, và cũng muốn được chứng kiến việc gì sẽ xảy ra giữa

thần linh và thương gia. Vì vậy cụ ngồi xuống cạnh những người khác.

Chẳng bao lâu, họ trông thấy giữa đồng hoang nổi lên một làn hơi mù mịt,

như thể một cơn lốc cát đang bị gió cuốn lên. Làn hơi ấy tiến đến gần họ, tan

đi và hiện ra vị thần. Không chào hỏi ai, vị thần cầm gươm tiến tới cạnh

thương gia, túm tay ông và bảo:

- Hãy đứng lên, tao phải gϊếŧ mày như mày đã gϊếŧ con tao!

Hoảng sợ, thương gia cũng như bà cụ già đều cất tiếng khóc than.

Khi cụ già dắt con hươu cái trông thấy hung thần tóm lấy nhà buôn và sắp

sửa gϊếŧ chết ông ta không chút thương xót, cụ phục xuống dưới chân con

quái vật ấy, hôn chân hắn và nói:

- Thưa vị đứng đầu các thần linh, tôi khẩn thiết van xin ngài hãy dịu bớt

cơn thịnh nộ! Xin hãy vui lòng nghe tôi nói đây! Tôi sẽ kể hầu ngài câu

chuyện của tôi và con hươu cái ngài trông thấy. Nếu ngài cho là câu chuyện

ấy diệu kỳ và đáng ngạc nhiên hơn chuyện vị thương gia mà ngài đang định

gϊếŧ chết này, thì chẳng hay tôi có dám hy vọng rằng ngài sẽ giảm bót một

phần ba tội cho ông ta hay chăng?

Hung thần suy nghĩ một lát, cuối cùng đáp:

- Được, ta chấp thuận.CHUYỆN CỤ GIÀ THỨ NHẤT VÀ CON HƯƠU CÁI

Cụ già kểTôi xin bắt đầu câu chuyện, mong các vị chú ý lắng nghe cho. Con hươu

cái mà các vị trông thấy kia vốn là em họ xa của tôi, hơn nữa vốn là vợ của

tôi. Tôi cưới nàng khi nàng mới mười hai tuổi. Bởi vậy tôi có thể nói rằng lẽ

ra nàng phải coi tôi như bố đẻ chứ không chỉ là người anh họ và người chồng

mà thôi.

Chúng tôi chung sống với nhau ba mươi năm mà không có con. Mặc dù

nàng không sinh nở, tôi vẫn hết mực thương yêu chiều chuộng, chỉ vì muốn

có con mà tôi phải mua về một nữ nô ɭệ. Nó sinh cho tôi một đứa con trai,

cháu kháu khỉnh vô cùng. Vì ganh tị, vợ tôi đâm ghét cả mẹ lẫn con người

nô ɭệ ấy. Tiếc rằng khi tôi nhận ra điều đó thì đã quá muộn rồi.

Con tôi lớn lên, cháu được mười tuổi thì tôi có việc phải đi xa. Trước khi

lên đường, tôi ký thác cả hai mẹ con cho vợ tôi mà tôi vẫn tin tưởng, nhờ

nàng trông nom hộ trong thời gian tôi vắng nhà, chừng một năm. Thế mà ả

đã thừa lúc tôi vắng nhà để thỏa mãn nỗi hằn học của mình, ả học phép phù

thủy. Và khi nắm được đủ bùa phép để thực hiện mưu đồ ghê tởm của mình,

ả dẫn con tôi đến một nơi vắng vẻ. Sau khi dùng phép yêu biến cháu thành

một con bê, ả dắt về giao cho người trông nom trại chăn nuôi của tôi và ra

lệnh phải nuôi cháu như nuôi bò. Chưa hả cơn điên, ả còn hóa thân người nữ

nô ɭệ thành một con bò cái và cũng giao luôn cho người trông nom trại gia

súc.

Sau chuyến đi trở về, tôi hỏi hai mẹ con cháu đâu, thì ả đáp như sau:

- Người nữ nô ɭệ đã qua đời, còn con trai ông thì đã hai tháng nay tôi

không trông thấy, chả biết nó ra sao.

Tôi xúc động lắm trước cái chết của người nữ nô ɭệ. Còn về phần cháu thì

chỉ mới biệt tích thôi, vì vậy vẫn còn hy vọng có thể tìm thấy nay mai. Thế

nhưng tám tháng đã qua kể từ khi cháu bỏ ra đi mà vẫn không thấy cháu trở

về nhà. Tết Bairam[16] cũng vừa đến. Tôi bảo người trông trại chăn nuôi

chọn mang đến cho tôi con bò cái béo nhất để mổ thịt dâng lễ và ăn tết. Anh

ta vâng lời. Con bò cái anh ta dắt đến chính là nữ nô ɭệ, người mẹ đáng

thương con trai tôi. Tôi cho trói con bò cái lại, nhưng khi tôi chuẩn bị đập

chết thì nó rống lên những tiếng thảm thiết và tôi để ý thấy nước mắt nó chảy

ròng ròng. Tôi cho là chuyện kỳ lạ và không hiểu sao trong lòng tôi lúc đó

cũng đâm thương hại. Tôi không nỡ gϊếŧ chết nó. Tôi sai giao trả cho người

trông trại và bảo đưa tới một con bò khác.

Lúc ấy vợ tôi cũng có mặt. Ả run lên khi thấy tôi tỏ lòng thương hại.

Không muốn để thất bại mưu mô của mình, ả nói: “Ông ơi, ông làm sao thế?Hãy mổ thịt con bò cái này đi. Trong chuồng không có con bò nào tốt hơn

cũng như sạch sẽ hơn để làm đồ dâng lễ đâu.” Nể lời vợ, tôi liền tiến đến gần

con bò cái, cố nén lòng thương. Tôi đã định đập chết thì con vật lại rống

càng to hơn và nước mắt càng chảy nhiều hơn, khiến cho tôi một lần nữa lại

chùn tay. Thế là tôi giao chiếc vồ cho người chăn nuôi và bảo: “Hãy cầm lấy

và đập chết nó đi; tiếng be và nước mắt của nó làm ta xé gan xé ruột.”

Người chăn trại, không hề thương xót như tôi, đập chết con bò cái, nhưng

khi mổ thịt, thấy chỉ toàn xương, mặc dù hồi nãy ai cũng thấy con vật rất béo

tốt.

Việc ấy làm cho tôi buồn phiền thật sự. Tôi bảo người chăn nuôi: “cho anh

cả con đấy. Hãy mang đi, anh muốn ăn hoặc bố thí ai tùy ý. Thay vào đó,

nếu anh có một con bê nào thật béo, hãy dắt đến cho ta.”

Tôi không hỏi xem anh ta định làm gì với con bò cái. Sau khi anh ta mang

đi được một chốc, anh ta trở lại dắt theo một con bê khá mập mạp. Mặc dù

không biết đó chính là con trai mình, lòng tôi chọt xốn xang khi trông thấy

con vật. Về phần con bê, vừa trông thấy tôi, nó đã lao bổ tới, đến nỗi giật đứt

cả sợi dây. Nó phục xuống dưới chân tôi, rập đầu xuống đất, như thể nó

muốn làm động lòng trắc ẩn của tôi, van xin chớ có gϊếŧ nó hoặc muốn báo

cho tôi biết nó chính là con tôi đẻ ra.

Lòng tôi xúc động khôn xiết và hết sức ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy,

còn xúc động hơn cả khi thấy những dòng nước mắt của con bò cái. Tôi cảm

thấy thương xót vô cùng, hay đúng hơn có lẽ tình phụ tử đã trỗi dậy trong tôi

chăng, tôi bảo người chăn bò:

- Hãy mang con bê này về, nhớ chăm nom nó cẩn thận và đưa đến cho tôi

ngay tức khắc một con bê khác!

Nghe tôi nói vậy, vợ tôi lại kêu lên:

- Mình làm sao thế, hở mình? Hãy nghe lời em, hãy gϊếŧ thịt con bê này,

chứ không phải con nào khác!

- Bà nó ơi, – tôi đáp – tôi sẽ không gϊếŧ con bê ấy đâu. Tôi muốn tha cho

nó, xin bà chớ có cản trở tôi!

Nhưng con mụ độc ác ấy có chịu nghe lời tôi đâu, ả thù ghét con trai tôi

quá, đời nào lại chịu để tôi cứu sống cháu. Ả khăng khăng đòi tôi phải gϊếŧ

nó, đến nỗi rốt cuộc tôi buộc phải chiều lòng. Tôi trói chặt con bê lại và cầm

con dao…

Kể đến đây, nàng Sêhêrazát ngừng lại… Đêm hôm sau, nàng kể tiếp:

- Vậy là, tâu bệ hạ, cụ già dắt con hươu cái đang kể chuyện mình cho hung

thần, hai cụ già kia và thương gia cùng nghe. Tôi đã cầm con dao, cụ già nói,định thọc vào cổ chọc tiết con trai tôi, thì nó quay bộ mặt đầm đìa nước mắt

nhìn tôi thảm thiết tới mức không làm sao tôi đưa dao lên nổi. Tôi đánh rơi

con dao xuống đất và nói với vợ rằng tôi nhất quyết muốn gϊếŧ một con bê

khác chứ không phải con này. Ả cố tìm mọi lời lẽ khiến tôi đổi ý. Nhưng

mặc cho ả muốn nói gì thì nói, tôi vẫn không lay chuyển. Tuy nhiên, để làm

yên lòng ả, tôi hứa sẽ dành con bê này mổ vào dịp tết Bairam sau.

Sáng hôm sau, người trông nom trại chăn nuôi đến tìm tôi, xin được nói

chuyện riêng