chị cần có sự giúp sức của em trong một công việc hết sức quan trọng này,
chị van em chớ có khước từ! Cha sẽ dẫn chị vào cung để làm vợ hoàng đế.
Em chớ có hoảng hốt vì tin đó, mà hãy kiên nhẫn nghe chị nói đây! Khi nào
chị đến trước nhà vua, chị sẽ khẩn cầu Người cho phép em được ngủ cùng
với chị trong phòng tân hôn, để cho chị được sống với em một tối nữa. Nếu
nhà vua đồng ý, mà chị hy vọng sẽ như vậy, thì em phải nhớ sáng sớm mai
đánh thức chị dậy một giờ trước lúc mặt trời mọc. Em hãy nói như sau: “Chị
ơi, nếu chị không ngủ, em van chị, trong khi chờ đợi trời sắp sáng tới nơi,
chị hãy kể cho em nghe một trong những chuyện rất hay mà chị biết.” Lập
tức chị sẽ kể cho em nghe một chuyện, và chị mong rằng bằng cách ấy có thể
giải thoát nhân dân ta khỏi tình trạng hoang mang lo sợ hiện giờ.” Đináczát
trả lời: “Em sẵn sàng làm mọi việc chị cần đến em.”
Đã đến giờ đi ngủ, tể tướng dẫn Sêhêrazát đến hoàng cung và ra về ngay
sau khi đưa nàng vào phòng riêng của nhà vua. Hoàng đế thấy chỉ còn riêng
mình với nàng, liền ra lệnh ngay cho nàng cất tấm mạng che mặt. Vua nhận
ra nàng xinh đẹp đến nỗi thấy mình cũng say đắm. Thấy nàng đang đầm đìa
nước mắt, vua hỏi căn cớ làm sao. Sêhêrazát đáp: “Tâu bệ hạ, thϊếp có một
đứa em gái thϊếp yêu rất tha thiết cũng như em nó yêu thϊếp vậy. Thϊếp muốn
được có em cùng ngủ đêm nay trong buồng này, để thϊếp được trông thấy em
và có dịp vĩnh biệt em một lần nữa. Chẳng hay bệ hạ có vui lòng ban cho
thϊếp niềm an ủi được bày tỏ với em gái một lần cuối tình cảm của thϊếp với
em chăng?”
Saria chấp thuận, cho người đi tìm Đináczát. Nàng vội đến ngay. Hoàng
đế ngủ với Sêhêrazát trên một chiếc sập rất cao, theo kiểu các nhà vua
phương Đông. Còn Đináczát thì nằm ở cái giường thấp hơn, kê kề bên sập.
Một giờ trước khi trời sáng, Đináczát thức dậy và không quên làm theo
điều chị căn dặn. Nàng nói: “Chị thân yêu của em ơi, nếu chị không ngủ, em
van chị, trong khi chờ đợi trời sắp sáng tới nơi, chị hãy kể cho em nghe một
trong những chuyện thú vị mà chị biết! Than ôi! Có lẽ đây là lần cuối cùng
em được hưởng niềm vui ấy.”
Nàng Sêhêrazát không đáp lời em, mà tâu với nhà vua:
- Tâu bệ hạ, bệ hạ có vui lòng cho phép thϊếp được làm thỏa lời cầu xin
của em thϊếp hay chăng?
- Rất vui lòng. – Hoàng đế đáp.
Thế là Sêhêrazát bảo em hãy lắng nghe. Rồi hướng vào hoàng đế Saria,
nàng bắt đầu kể như sau: