ghê tởm làm sao. Và anh phải kiên nhẫn lắm mới nghe được tới cùng. Anh
ngợi khen chú đã trừng trị những tên phản trắc láo xược dám xúc phạm mình
như vậy. Không ai có thể trách cứ hành động của chú. Chú xử sự như vậy là
công minh. Về phần anh, anh thú thật ở vào địa vị của chú, có lẽ anh không
kiềm chế được như chú đâu. Có lẽ anh không bằng lòng chỉ gϊếŧ chết một
con đàn bà mà thôi; anh nghĩ rằng có thể anh phải xử tử hơn một nghìn đứa
mới hả được cơn điên. Giờ anh không còn ngạc nhiên về sự buồn phiền của
chú nữa. Nguyên nhân gây nên thật quá cay đắng, quá tủi nhục, làm sao mà
tránh được ưu tư. Trời! Thật lạ lùng làm sao! Không, anh tin rằng không bao
giờ có thể xảy ra cho ai cái chuyện như vừa xảy ra với chú. Nhưng rốt cuộc
ta phải tạ ơn Thượng đế đã đưa lại cho chú niềm an ủi. Và bởi vì anh tin chắc
nó có căn cứ, chú hãy vui lòng nói cho anh rõ nhờ đâu mà chú trở lại bình
tâm? Mong chú hãy thật lòng giãi bày tâm sự với anh.
Sadơnăng thấy càng khó nghĩ đối với điều này hơn cả điều trước, bởi nó
liên quan đến chính anh mình. Nhưng rồi chàng cũng đành nhượng bộ trước
những lời khẩn khoản của hoàng đế Saria. Chàng tâu: “Vậy thì em sẽ tuân
lời anh, vì anh đã khăng khăng muốn biết rõ. Em sợ rằng sự phục tùng của
em sẽ gây cho anh nhiều điều phiền não hơn cả em trước đây. Nhưng, mong
anh rồi đây chỉ nên tự trách mình, vì chính anh đã buộc em phải nói ra một
điều mà lẽ ra em muốn chôn vùi trong lãng quên vĩnh viễn.
- Điều chú vừa nói đó càng kí©h thí©ɧ thêm sự tò mò của ta. – Saria ngắt
lời. – Chú hãy mau mau nói ra điều bí mật ấy cho anh rõ, cho dù nó thế nào
đi nữa!
Không thể khước từ được, quốc vương Táctari đành kể lại chi tiết tất cả
những điều đã thấy về những tên da đen cải trang, về cách xử sự của hoàng
hậu cùng các người hầu và không quên tên Maxút. Chàng nói tiếp: “Sau khi
đã chứng kiến tất cả những việc xấu xa đó, em nghĩ rằng tất cả đàn bà đều
một duộc như vậy thôi. Họ không thể nào cưỡng nổi du͙© vọиɠ. Suy nghĩ như
vậy làm em tỉnh ra. Sự bình thản về tâm hồn của một người đàn ông mà lại
tùy thuộc vào đức hạnh của đàn bà thì thật là quá yếu kém. Ý kiến ấy dẫn em
đi đến những suy tư khác, và cuối cùng em cho rằng không có cách nào tốt
hơn là tự mình khuây khỏa. Cũng khó khăn đấy, nhưng cuối cùng em vượt
qua được. Nếu anh tin lời em, xin hãy làm như em.”
Mặc dù lời khuyên ấy đúng đắn, hoàng đế vẫn không thể nghe theo. Nhà
vua còn nổi giận: “Quái thật, chánh cung hoàng hậu nước Ấn Độ ta mà lại có
thể sa đọa một cách bỉ ổi như vậy ư? Không, chú ơi, anh không thể nào tin
điều chú nói nếu anh chưa được nhìn thấy tận mắt. Có thể là chú trông nhầm.
Vả chăng cái việc này cũng quan trọng nó đáng cho anh tự mình mắt thấy tai
nghe rồi hẵng khẳng định.”- Thưa anh, nếu anh muốn chứng kiến việc đó thì chẳng có gì quá khó
khăn. Anh chỉ việc tổ chức một chuyến đi săn nữa, và khi hai anh em ta đều
đi ra ngoài kinh thành cùng với các quan của hai triều, chúng ta sẽ nghỉ lại ở
hành cung; và đêm đến riêng hai chúng ta sẽ trở lại buồng riêng của em. Em
tin chắc rằng ngày hôm sau anh sẽ nhìn thấy việc em đã từng trông thấy.
Hoàng đế chấp nhận cái mẹo ấy, và lập tức truyền tổ chức một chuyến đi
săn mới. Nội nhật hôm ấy, các hành cung đã được cất lên ở nơi quy định.
Ngày hôm sau, hai vua lên đường cùng với tất cả hai đoàn tùy giá. Họ đến
nơi cần hạ trại và ở lại đấy cho đến tối. Lúc này, Saria triệu tể tướng đến.
Không nói rõ ý định của mình, nhà vua ra lệnh cho tể tướng thay mình khi
vắng mặt, và không được cho phép một ai ra khỏi trại dù bất cứ lý do gì.
Truyền lệnh xong, hoàng đế cùng quốc vương Đại Táctari lên ngựa trở lại
kinh thành, đến cung điện của Sadơnăng. Họ đi ngủ. Sáng hôm sau họ dậy
thật sớm ngồi bên cạnh cửa sổ nơi mà quốc vương Táctari từng nhìn thấy
cảnh bọn người da đen hành lạc. Hai người hưởng không khí mát lành vì lúc
này mặt trời chưa mọc. Vừa trò chuyện thỉnh thoảng họ lại đưa mắt ngó về
phía cánh cửa bí mật.
Cuối cùng cánh cửa ấy mở ra. Xin được kể lại vắn tắt trong mấy lời:
hoàng hậu xuất hiện cùng với bọn người hầu cùng mười tên da đen cải trang
và cất tiếng gọi Maxút. Những điều hoàng đế trông thấy đủ cho vua hoàn
toàn tin chắc vào nỗi nhục nhã và sự bất hạnh của mình. “Trời đất ơi! – Vua
kêu lên. – Bỉ ổi làm sao! Kinh tởm biết bao! Vợ một bậc đế vương như ta
đây lại có thể phạm điều xấu xa ấy? Sau việc này, còn có nhà vua nào dám
khoe khoang rằng mình là người hoàn toàn hạnh phúc? Ôi em ơi! – Hoàng
đế ôm chầm vua Táctari và nói tiếp: – Thôi hai anh em mình hãy từ bỏ cuộc
đời này. Trên đời này mọi việc đều là giả dối; chẳng qua nịnh hót đấy rồi lại
phản trắc đấy mà thôi. Chúng ta hãy từ bỏ hết sơn hà xã tắc, hãy từ bỏ tất cả
phù hoa hào nhoáng quanh ta. Anh em ta hãy đi đến những đất nước xa lạ,
hãy kéo lê cuộc đời tăm tối mà che giấu điều bất hạnh của chúng mình.”
Sadơnăng không tán thành quyết định của hoàng đế, nhưng chàng không
dám cưỡng lại trong khi Saria đang cơn nóng giận. Chàng đáp: “Thưa anh, ý
em cũng không khác ý anh. Em sẵn sàng đi theo anh đến bất cứ nơi nào anh
muốn. Nhưng xin anh hứa với em là chúng ta sẽ quay trở về nếu chúng ta
gặp được một kẻ nào còn đau khổ hơn cả chúng ta.”
- Anh hứa với chú, – hoàng đế đáp – nhưng anh không tin có thể có một
người nào đau khổ hơn anh em ta.
- Em không chia sẻ ý kiến của anh đâu. – Vua Táctari nói. – Hơn thế em
còn nghĩ rằng chắc chúng ta rồi chẳng phải đi lâu lắm đâu.