Chương 93

Edit: Min

May mắn, Ngải Linh là quỷ tu đã gần Quỷ Tiên, tâm tình tự nhiên đủ ổn định

Thấy hai người đã xác định được người, nàng khẽ nâng tay bảo Phong Hề Hành ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh—— tuy nói có chút không nên, nhưng Lâm Sơ Vân vẫn tinh mắt chú ý tới, dưới ánh trăng chiếu rọi, Ngải Linh thật sự không có bóng —— một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào mi tâm của Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành hai mắt nhắm chặt, cả người tựa hồ tiến vào trạng thái mê man, bất động.

"Tiểu đồ đệ?" Lâm Sơ Vân đứng ở bên cạnh, khom người nhìn mặt mày Phong Hề Hành có chút hiếu kỳ, nhẹ giọng gọi hắn.

Phong Hề Hành không đáp, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay thỉnh thoảng vẫn run rẩy. Dưới ánh trăng, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh bình lặng, tựa hồ không có nguy hiểm gì.

Lâm Sơ Vân thở phào nhẹ nhõm, ngồi nghiêng người bên cạnh Phong Hề Hành, y cũng không dám đυ.ng vào Phong Hề Hành, sợ quấy nhiễu đến tiểu đồ đệ, liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.

—— Đương nhiên, y căn bản không dám cùng Ngải Linh nói chuyện.

Nhưng mà ở trong mắt Ngải Linh lại không phải như thế, ánh mắt của nàng dừng ở phía sau Phong Hề Hành, chỉ thấy trong ma ảnh phía sau Phong Hề Hành, xuất hiện một đạo ánh trăng sáng ngời.

Những ma ảnh này chính là thủ phạm áp chế vận khí của Phong Hề Hành, ánh trăng vừa xuất hiện, trong phút chốc đã cắt cả ma ảnh thành từng mảnh nhỏ. Nhưng ma ảnh cũng không phải ăn chay, rất nhanh liền phản ứng lại, trùng điệp điệp điệp muốn đem ánh trăng cắn nuốt.

Ngải Linh ra tay cầu phúc cho người khác cũng không phải lần đầu tiên, dù sao Ngải Linh hội này 5 năm tổ chức một lần, nàng sớm đã chết không biết bao lâu, tự nhiên đã làm rất nhiều lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên Ngải Linh nhìn thấy, vận khí bị ma ảnh áp chế mạnh như vậy, mà quan trọng nhất là, người vận khí thấp kém này cư nhiên không có nhập ma.

Đương nhiên, cũng không phải nói người vận khí thấp nhất định sẽ nhập ma, nhưng số người nhập ma nhất định là không có vận khí tốt. Càng đừng nói đến nếu thật sự nhập ma, sẽ không ngừng tiêu hao vận khí trên người, cho nên ma vật có thể nói là biểu tượng xui xẻo nhất.

Chỉ là người này....... Ngải Linh lẳng lặng nhìn Phong Hề Hành, nàng luôn cảm thấy hình như mình nhìn thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng lại không cảm nhận được ma khí từ trên người Phong Hề Hành.

Ma ảnh cùng ánh trăng đánh nhau túi bụi, đáng tiếc, hình ảnh này chỉ mình Ngải Linh mới có thể nhìn thấy.

Ngải Linh ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, đáng tiếc ánh trăng kia tuy rằng sắc bén nhưng không thể chịu nổi, dù sao ma ảnh cũng đã quấn lấy Phong Hề Hành hồi lâu, sau khi ánh trăng bị ma ảnh đả thương, liền dần dần có chút không chịu nổi rồi bị ma ảnh cắn nuốt.

Có lẽ........ Cũng chỉ có thể đến nước này.

Ngải Linh trong lòng khẽ thở dài, quay người định trực tiếp rời đi, đúng lúc này, khóe mắt nàng lóe lên một tia khác thường. Ngải Linh mới đầu còn không có ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng rất nhanh, vẻ mặt nàng liền khϊếp sợ quay đầu, một lần nữa nhìn về phía hai người ngồi trên ghế đá.

Ánh trăng vốn được bảo vệ phía sau Lâm Sơ Vân, không biết từ khi nào bắt đầu chậm rãi lan tràn đến bên cạnh Phong Hề Hành, bao phủ Phong Hề Hành dưới ánh trăng.

Mà cô tinh ở phía sau Phong Hề Hành, dưới ánh trăng chiếu rọi, bắt đầu lấp lánh ánh sao, ngay cả ánh trăng sắp bị bị ma ảnh cắn nuốt, đem toàn bộ ma ảnh đều bao phủ ở trong đó.

Ma ảnh vô tận bắt đầu tiêu tán, giống như được thanh tẩy rồi nhanh chóng tiêu tan, nhưng mà điều khiến Ngải Linh kinh ngạc nhất chính là, biển lửa vốn ở sau lưng Lâm Sơ Vân cũng bắt đầu tiêu tán.

Đây là có chuyện gì?!

Ngải Linh khϊếp sợ nhìn số mệnh của hai người, trong lòng không ngừng suy đoán lại không ngừng lật đổ. Ở suy đoán lần trước, hai người là kẻ thù truyền kiếp, nhưng suy đoán tiếp theo, hai người lại biến thành đạo lữ bảo vệ lẫn nhau.

Lâm Sơ Vân chú ý tới ánh mắt Ngải Linh, y cẩn thận ghé sát vào người Phong Hề Hành, ho nhẹ một tiếng, nhìn Ngải Linh: "Sao, sao vậy......?"

Ngải Linh dừng lại, ánh mắt đảo qua giữa hai người, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng không có rời đi nữa, mà là nghiêm túc nhìn mệnh số phía sau hai người, có ngoại lực trợ giúp, ánh trăng gần như không thể ngăn cản, ma ảnh đã bị xóa sổ trong thời gian ngắn.

Phong Hề Hành chậm rãi mở mắt ra, hắn mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác thư thái khó hiểu, giống như là sương mù vẫn luôn đè ở trong lòng tiêu tán.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Lâm Sơ Vân quan tâm nhìn Phong Hề Hành hỏi.

Phong Hề Hành nhìn Lâm Sơ Vân, xác định vẻ mặt Lâm Sơ Vân vẫn bình tĩnh, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngải Linh, ngữ khí mang theo vài phần ý tứ cung kính: "Đa tạ."

Ngải Linh hơi khoát tay áo, ánh mắt cổ quái nhìn hai người, lại đột nhiên nghĩ đến số mệnh kỳ quái mà mình từng tính ra.

Nàng cũng không nhớ rõ đó là lúc nào, từ sau khi chết, Ngải Linh rất ít khi để ý thời gian. Khi đó nàng bởi vì quá mức nhàm chán, từng tính toán số mệnh cho thiên hạ này một lần, kết quả chỉ suy đoán được một nửa, suýt nữa bị thiên lôi đánh tan quỷ thân.

Tuy nhiên, nàng vẫn đoán được một số chuyện, bao gồm cả Ma giới sẽ xuất hiện Ma Chủ, Tu Chân giới sẽ bị Ma giới chiếm lĩnh triệt để, cùng với... Lục Giới sẽ bị Ma Chủ hủy diệt hoàn toàn.

Nhưng mà cuối cùng số mệnh này, lại mang theo vài phần cổ quái, vừa nói Lục giới sẽ bị Ma Chủ hủy diệt, một bên lại nói Lục giới sẽ được Ma Chủ cứu vớt.

Lúc ấy, Ngải Linh chỉ cảm thấy có lẽ mình chịu ảnh hưởng của Thiên Đạo, nên suy luận có vấn đề, nhưng hiện tại nàng lại có một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, suy đoán ban đầu của nàng có thể không sai, chỉ là những gì nàng từng suy đoán chưa chắc đã là kết cục thực sự.

"Thời gian không còn sớm, ta cũng phải đi nghỉ ngơi." Lòng bàn tay Ngải Linh nổi lên ánh sáng, một đóa hoa nhỏ màu tím nhạt rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng vươn tay đưa đóa hoa cho Lâm Sơ Vân, nghiêm túc nói, "Nếu sau này gặp phải nguy hiểm, có thể gọi ta tới hỗ trợ."

Lâm Sơ Vân sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn đóa hoa kia, cất hoa đi: "Lâm mỗ... Đa tạ Thành chủ."

Thân ảnh Ngải Linh tan biến dưới ánh trăng, hóa thành ánh sáng rơi xuống nước, giống như chiếu sáng đáy hồ, Lâm Sơ Vân mơ hồ nhìn thấy được thân ảnh nữ tử đang nhắm mắt ngủ say ở đó.

Sau khi hai người trở lại trong thành, thời gian đã qua nửa đêm.

Lễ hội Ngải Linh qua đi, người đi bộ trên đường cũng bắt đầu tốp năm tốp ba đi về nhà. Hai người tuy rằng không đánh nhau, nhưng đi một ngày cũng đủ mệt, Lâm Sơ Vân đã biến thành tiểu hắc miêu, an tĩnh nằm sấp trong ngực Phong Hề Hành.

Bởi vì lễ hội Ngải Linh, các quán trọ ở Ngải Thành hầu như đã kín chỗ, Phong Hề Hành tìm mấy lần, mới miễn cưỡng tìm được một quán trọ còn phòng trống.

Đợi đến khi hắn mang theo ai kia đi vào trong phòng, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện người ta đã yên lặng ngủ thϊếp đi. Hắn nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, hơi nhướng mày, thuận tay sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu.

Hắn sẽ không quên lời hứa mà sư tôn đã hứa hẹn.

Lâm Sơ Vân ngủ một giấc tương đối tốt, lúc tỉnh lại thần thanh khí sảng, theo bản năng muốn lật người lăn lộn, thiếu chút nữa trực tiếp rơi vào trong quần áo của Phong Hề Hành, tiểu hắc miêu tạc mao vươn mũi móng vuốt, câu lấy vạt áo Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành cảm nhận được động tác trong ngực, bất động thanh sắc đè đè ngực, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước: "An Hồn Thảo kia ta muốn lấy."

Thanh âm của Lăng Hoàn Hoàn truyền đến, mang theo một chút vui mừng: "Được."

Đợi đến khi giọng nói của Lăng Hoàn Hoàn xa dần, tiểu hắc miêu mới thật cẩn thận từ trong ngực Phong Hề Hành thò đầu ra, cũng không biết y đã ngủ bao lâu, Phong Hề Hành cũng đã mang y trở lại Linh Lung cốc, ngay cả An Hồn Thảo cũng đã cầm trong tay.

Tiểu hắc miêu có chút ngượng ngùng vẫy đuôi, bởi vì sợ bị người phát hiện, giọng của y siêu nhỏ: "Ngươi sao không đánh thức vi sư?"

Phong Hề Hành cất kỹ An Hồn Thảo, nghe vậy ủy khuất nhìn thoáng qua tiểu hắc miêu, "Đệ tử có gọi."

"......" Tiểu hắc miêu khó có chút chột dạ, dù sao giấc ngủ này của y cũng hơi sâu, có lẽ thật sự là tiểu đồ đệ gọi y không được, "Được rồi được rồi, là vi sư ngủ quá sâu."

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên ý cười, hắn nhẹ nhàng gảy tai mèo hai cái, không nói thêm gì.

Buổi sáng lúc hắn tỉnh dậy, muốn đánh thức sư tôn, nhưng thấy sư tôn nhà mình ngủ say như vậy, cuối cùng Phong Hề Hành vẫn không nỡ, không chỉ không đánh thức tiểu hắc miêu, còn cố ý thiết lập kết giới tĩnh âm cho tiểu hắc miêu, để Lâm Sơ Vân ngủ mãi đến bây giờ mới tỉnh.

Chờ hai người trở lại chỗ ở, Lâm Sơ Vân từ trong ngực Phong Hề Hành nhảy ra, đáp xuống đất hóa thành hình người. Bởi vì y vừa mới tỉnh ngủ, tóc dài trên đầu có chút lộn xộn, dây buộc tóc cũng không biết rơi đi đâu, mái tóc dài cứ như vậy buông xuống phía sau .

Phong Hề Hành theo thói quen buộc tóc cho Lâm Sơ Vân, lại thay quần áo màu lam nhạt cho Lâm Sơ Vân. Sau khi hai người thu thập một vòng, Lâm Sơ Vân liền có chút gấp không chờ nổi mang Phong Hề Hành, đi tìm quản sự Linh Lung cốc.

Quản sự Linh Lung cốc có hai người, một người phụ trách giao tiếp với bên ngoài, họ Bình. Một phụ trách đệ tử nội bộ, họ Dương.

Lúc Lâm Sơ Vân tới đó, vừa vặn gặp Dương quản sự, nghe thấy thỉnh cầu của Lâm Sơ Vân, Dương quản sự rõ ràng có chút khó xử.

"Cái này..... Danh sách đệ tử không được để người ngoài mượn." Dương quản sự uyển chuyển cự tuyệt.

Lâm Sơ Vân cũng không muốn trực tiếp xem danh sách đệ tử, dù sao đó cũng là bí mật của Linh Lung cốc người ta, y kéo Phong Hề Hành qua một bên, nhìn Dương quản sự: "Bổn quân chỉ muốn hỏi một chút, quản sự có biết vị đệ tử nào họ Phong hay không, hơi giống với tiểu đồ đệ này của ta."

Phong Hề Hành vẫn đi theo phía sau Lâm Sơ Vân, luôn không nói gì, cho nên ngay từ đầu Dương quản sự căn bản không chú ý tới hắn. Đợi đến khi Lâm Sơ Vân kéo hắn ra, Dương quản sự mới chú ý tới người này, ngẩng đầu nhìn qua, biểu tình cả người thay đổi ngay lập tức.

"Cái này, lão phu cũng chưa từng thấy qua, không biết không biết." Dương quản sự vội vàng phủ nhận, đẩy hai người ra khỏi cửa, trực tiếp đóng cửa lại.

Lâm Sơ Vân ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, Phong Hề Hành phía sau nhíu nhíu mày, cúi đầu nghiêm túc hỏi: "Sư tôn, có cần đệ tử mở cửa ra không?"

"......" Lâm Sơ Vân biết, đệ tử nhà mình nói "Mở cửa" này, tuyệt đối không phải là mở cửa bình thường, phỏng chừng nếu thật sự để cho Phong Hề Hành ra tay, cửa này có thể sẽ đi đời nhà ma.

Y bất đắc dĩ nhìn Phong Hề Hành một cái, vuốt tóc Phong Hề Hành như trút giận: "Đừng làm loạn!"

Phong Hề Hành vô tội đứng ở một bên, dáng vẻ rất ngoan: "Được, đệ tử nghe lời sư tôn."

Lâm Sơ Vân có chút buồn rầu xoa xoa trán, Dương quản sự kia rõ ràng là biết cái gì, nhưng như thế nào cũng không chịu nói, chẳng lẽ thân phận của tiểu đồ đệ nhà mình còn có vấn đề gì?

Vài ngày sau đó, Lâm Sơ Vân mấy lần tìm quản sự, nhưng đều không gặp được.

Sau đó, y lại đi tìm vị Bình quản sự am hiểu ngoại giao kia, không chỉ không hỏi ra thân thế của tiểu đồ đệ nhà mình, còn suýt nữa bị Bình quản sự moi tin tức, may mà Phong Hề Hành ở phía sau kịp thời ho nhẹ một tiếng, cắt đứt lời nói của Lâm Sơ Vân.

Ngay lúc Lâm Sơ Vân hết đường xoay xở, Đông Phương Uyên lại mời y đến nhà cây, có điều lần này Đông Phương Uyên chỉ bảo y đi một mình.

Mặc dù Phong Hề Hành bất mãn, nhưng sau khi được Lâm Sơ Vân "Trấn an", vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Ngôi nhà trên cây so với lần trước Lâm Sơ Vân đến còn lộn xộn hơn nhiều, trên mặt sàn phủ kín thư tịch, còn có rất nhiều trận pháp đồ khác nhau, tất cả những thứ này đều có hơi thở linh lực, hẳn là vì thuận tiện cho Đông Phương Uyên "Đọc".

Đông Phương Uyên đang ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Sơ Vân, thuận tay đặt trận đồ trước người sang một bên, bình tĩnh nói: "Ngồi."

Lâm Sơ Vân cẩn thận vòng qua bản vẽ trên mặt đất, ngồi xếp bằng đối diện Đông Phương Uyên: "Làm sao vậy? Trận đồ có vấn đề gì sao?"

Nhưng Đông Phương Uyên lắc lắc đầu: "Trận đồ không có vấn đề gì, còn 7 ngày nữa là có thể hoàn thành."

Lâm Sơ Vân mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi: "Đó là...?"

"Nghe nói ngươi đang tìm đệ tử họ Phong?" Đông Phương Uyên "nhìn" về phía Lâm Sơ Vân, dưới lớp vải màu trắng, làm cho người ta nhìn không rõ ánh mắt của hắn.

Lâm Sơ Vân không nghĩ tới việc này cư nhiên kinh động Đông Phương Uyên, y sửng sốt một chút, mới gật đầu: "Ừ."

"..." Ngữ khí Đông Phương Uyên hiếm khi phức tạp, "Đệ tử duy nhất họ Phong của Linh Lung cốc, chính là Đại sư huynh của ta, Phong Nam Thanh."

Lâm Sơ Vân ngây ngẩn cả người, y theo bản năng truy vấn một câu: "Vậy người đâu?"

"...... Mấy trăm năm trước Đại sư huynh phản bội Linh Lung cốc, trộm đi bí bảo, sau đó bỏ trốn."

...............