Chương 2

Chương 2: Ra tay cứu giúp

Trên thực tế, chưởng môn cho rằng Dung Tân Tễ bỏ chạy, lại đang đi xem náo nhiệt.

Vòng tuyển chọn thứ nhất vẫn tương đối dễ dàng, chính là hái thảo dược, cũng không có nguy hiểm gì.

Mỗi người theo nhiệm vụ mình nhận được đi tìm thảo dược, trong thời gian quy định thu thập xong thì tính là thành công.

Dung Tân Tễ dùng khinh công đi dạo một vòng quanh phạm vi các đệ tử thi tuyển, sau khi phát hiện không có gì thú vị, liền gọi mấy dặn dò mấy đệ tử có chút bản lĩnh đến trông coi, sau đó tìm một gốc cây rậm rạp để ngủ.

Hắn không biết là, không bao lâu sau khi hắn đánh một giấc, có người tới gần chỗ hắn.

Nơi này đúng lúc có một gốc cây thảo dược cần hái.

Người tới mặc một thân vải bố sam, chắp vá vài chỗ, nhìn qua đường may không tốt lắm, một bộ quần áo xám xịt, khiến người ta nghi ngờ y đã giặt chưa.

Khoảnh khắc Diêm Thành nhìn thấy thảo dược kia, trước mắt sáng ngời, lập tức vác quốc tới.

Nhưng thời điểm y chuẩn bị đào, một cái xẻng chắn trước mặt y.

Một thanh âm kiêu ngạo vang lên, “Ây, đồ quê mùa từ đâu ra đây, vậy mà cũng có thể tham gia tuyển chọn của Tử Tiêu Tông.”

Diêm Thành không để ý tới lời châm chọc mỉa mai của bọn họ, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm một gốc thảo dược kia, “Tránh ra.”

Quý Cáp bị khí thế của y hù dọa, ngay sau đó nhìn thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy của Diêm Thành, tức khắc lại trở nên kiêu ngạo, “Tránh ra? Dựa vào cái gì? Ai có thể cướp được chính là của người đó.”

Nói xong, Quý Cáp đẩy Diêm Thành một cái, Diêm Thành nhất thời bị gã đẩy ngã xuống đất.

Thấy một màn như vậy, Quý Cáp liền cười ha hả, “Cười chết ta, đẩy liền ngã, ngươi như vậy, còn muốn đoạt thảo dược với ta?”

Diêm Thành gắt gao nhìn chằm chằm người cười nhạo y trước mắt, đôi tay chậm rãi nắm chặt, vòng đến phía sau sờ lên chuôi đao.

Dung Tân Tễ ở trên cây đã sớm bị động tĩnh phía dưới đánh thức, chậm rãi ngáp một cái, nói ra tiếng: “Khi dễ kẻ yếu cũng không phải là sự tình gì đáng tự hào.”

“Ai?!”

Quý Cáp cảnh giác nhìn khắp nơi xung quanh, Diêm Thành nghe vậy chậm rãi thả lỏng.

“Ta,” Dung Tân Tễ đẩy chạc cây che trước mặt ra, lộ ra một khuôn mặt, chỉ là cơ thể vẫn lười biếng dựa vào thân cây như cũ.

Quý Cáp cuối cùng biết được nơi âm thanh phát ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ liếc mắt một cái, liền kinh diễm.

Trên đời này, sao lại có người ddpj đến như thế?

Diêm Thành cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dung Tân Tễ một cái, ngay sau đó cúi đầu, đáy mắt tối nghĩa, không biết suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Dung Tân Tễ lướt qua Quý Cáp nhìn về phía Diêm Thành, không biết vì cái gì, rõ ràng người này ăn mặc rách nát, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút thiện cảm, dường như có gì đó hấp dẫn hắn.

Dung Tân Tễ chậm rãi nói: “Vòng tuyển chọn thứ nhất không phải là so bản lĩnh đánh nhau, không có cây thảo dược này thì đi tìm cây khác, Tử Tiêu Tông muốn tìm chính là người có nhân phẩm tốt, nếu là người ức hϊếp sư huynh đệ tương lai, người như vậy Tử Tiêu Tông ta nhận không nổi.”

“Đúng vậy.”

Nghe được Dung Tân Tễ lời nói, Quý Cáp lập tức hiểu rõ đây là người của Tử Tiêu Tông, chỉ có thể mặt đầy không cam lòng trừng mắt nhìn Diêm Thành một cái, sau đó xoay người chạy mất.

Dung Tân Tễ dựa thân cây, cúi đầu nhìn chăm chú Diêm Thành đang đào thảo dược.

Trên đời này sẽ không có thiện cảm không biết từ đâu tới, Dung Tân Tễ nghĩ, nhất định là trên người thằng nhóc này có bí mật gì đó, hắn nhất định phải tìm tòi nghiên cứu một chút.