Chương 1

Chương 1: Ngươi không thể chạy

“Vân Tễ trưởng lão! Vân Tễ trưởng lão!”

Tại Tử Tiêu Tông trên Thất Tinh Phong, một đệ tử mặc đạo bào màu than chì đi về hướng chính điện Thất Tinh.

Sâu bên trong điện, xuyên qua tầng tầng màn lụa, bể tắm nước nóng to như vậy, trên mặt nước tạo nên tầng tầng gợn sóng, ngay sau đó rầm một tiếng, dường như có một chiếc đuôi cá đánh lên mặt nước, lướt qua trong giây lát, khiến người hoài nghi bị hoa mắt.

Thanh âm đệ tử từ bên ngoài truyền vào, “Vân Tễ trưởng lão, ngươi ở bên trong sao?”

“Chuyện gì?” Một thanh âm thanh lãnh từ bên trong truyền ra.

Ngay sau đó, một thân ảnh dáng người rất cao từ bên trong đi ra.

Trên người Dung Tân Tễ mặc một chiếc áo trong màu trắng, bởi vì quần áo mặc vội vàng, cổ áo hơi hơi rộng mở một chút.

Đệ tử không nghĩ tới hắn sẽ đi ra, sửng sốt một cái chớp mắt, chỉ thấy một giọt nước thong dong theo cổ Dung Tân Tễ chảy xuống, hắn cuống quít cúi đầu không dám nhìn lại.

“Vân Tễ trưởng lão, hôm nay là ngày trọng đại tông môn tuyển đệ tử, chưởng môn nói, ngài cần phải tham gia.”

Dung Tân Tễ nghe vậy nhíu nhíu mày, loại sự tình này hắn luôn không có hứng thú, chưởng môn sư huynh biết rõ, “Không đi.”

Nghe hắn cự tuyệt, đệ tử không ngoài ý muốn chút nào, động tác thuần thục mà quỳ trên mặt đất, “Vân Tễ trưởng lão, chưởng môn nói, đệ tử nhất định phải đưa ngài đi, nếu như ngài không đi, đệ tử không cần ra khỏi điện Thất Tinh nữa.”

“Ngươi!”

Dung Tân Tễ mờ mịt mà ngẩng đầu mắt trợn trắng: Chưởng môn sư huynh của hắn thật đúng là biết chỉnh hắn như thế nào.

“Đi ra ngoài chờ, lát nữa ta sẽ tới.”

“Vâng ạ.”

Đệ tử nhanh chóng đứng dậy, sau khi hành lễ liền lui ra.

Không bao lâu sau, phía sau đệ tử vang lên mộtđạo thanh âm, “Đi thôi, dẫn đường.”

Đệ tử không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy hôm nay Vân Tễ trưởng lão mặc một thân áo ngoài màu lam nhạt, đuôi mắt hẹp dài, thời điểm liếc lại đây khiến nhân tâm nhảy dựng.

Ý thức được chính mình thế nhưng nhìn đến ngây người, đệ tử vội vàng cúi đầu làm một cái thủ thế, “Mời Vân Tễ trưởng lão.”

Thất Tinh Phong của Dung Tân Tễ ở tại một góc yên lặng Tử Tiêu Tông, hôm nay tông môn có việc trọng đại, càng đi ra ngoài, càng cảm nhận được phần náo nhiệt kia.

Đệ tử đưa Dung Tân Tễ tới trên đỉnh núi liền lui xuống, phía trước một đạo thân ảnh quay đầu, nhìn Dung Tân Tễ lộ ra mỉm cười, chỉ là tươi cười kia thấy thế nào, đều lộ ra một mạt không có ý tốt.

“Vân Tễ sư đệ, ngươi đã đến rồi.”

“Chưởng môn sư huynh.”

Dung Tân Tễ đối với người trước mắt hành lễ, sau đó đầy mặt bất đắc dĩ nói: “Ta không phải nói không thu đồ đệ sao? Ngài gọi ta tới làm cái gì?”

Người bên cạnh Chưởng môn nghe vậy nhìn qua, “Ta nói Vân Tễ sư đệ, ngươi trở thành trưởng lão đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi nhìn môn hạ ngươi, một tên đệ tử cũng không có, quạnh quẽ bao nhiêu! Muốn lười biếng cũng không phải phương pháp như vậy.”

Dung Tân Tễ há miệng thở dốc muốn nói gì đó, liền nghe chưởng môn đi theo phụ họa nói: “Đúng vậy, Vân Tễ a, ngươi nói ngươi không muốn thu đồ đệ, có lẽ là không gặp được hợp nhãn duyên, sư huynh cũng không ép ngươi, ngươi nhìn nhiều chút, có lẽ sẽ thấy được người thích hợp thì sao?”

Lời này sao lại kỳ quái như vậy? Như là trong thoại bản bà mối giới thiệu cho nương tử vậy, nhìn nhiều mấy cái là có thể gặp được người thích hợp.

Dung Tân Tễ thở dài lắc lắc đầu, bị hai người này khiến không còn lời nào để nói.

Chưởng môn lại bỏ thêm một câu: “Hôm nay ngươi cũng không được chạy!”

Dung Tân Tễ ngẩng đầu nhìn trời, thôi, đợi ở đây đi, coi như xem náo nhiệt, dù sao chưởng môn sư huynh đồng ý rồi, không ép hắn.

Thấy Dung Tân Tễ không nói chuyện nữa, chưởng môn cùng người bên cạnh trao đổi một ánh mắt, trong thần sắc kia, lộ ra ý cười thực hiện được kế hoạch.

Sau khi mấy người nói chuyện, sắp bắt đầu tuyển đệ tử.

Lần này tuyển chọn chia làm tam vòng, chỉ cần vượt qua ba vòng, liền có thể vào Tử Tiêu Tông, về phần là trở thành đệ tử ngoại môn, hay là trở thành đệ tử nội môn thì phải xem các vị trưởng lão, dựa vào biểu hiện vượt ải của bọn họ.

Ngay khi chưởng môn chủ trì xong nghi thức bắt đầu xong, vừa quay đầu lại, phát hiện Dung Tân Tễ đã không biết trốn đến đi đâu rồi.

Không phải đồng ý với hắn là không chạy sao?