Chương 7: Gặp lại

Chớp mắt đã đến thứ bảy, Cố Thanh Mộc có khi ở nhà ôn tập, hoặc là tới thư viện. Vòng xã giao của cô ấy quả thật rất hẹp, cũng không có bạn bè gì.

Trước kia cô luôn xoay quanh một mình Diệp Vãn An. Những người khác ở trong mắt cô đều trực tiếp bị bỏ qua. Mà mỗi thứ bảy Diệp Vãn An đều sẽ đi cùng Lục Hạo Nam.

Cố Thanh Mộc chống đầu phát ngốc một hồi. Ngẫm lại vẫn nên tới thư viện trường thôi. Sách ở thư viện trường cũng tương đối phong phú.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là, vừa đến cửa thư viện đã thấy một bóng người quen thuộc. Cố tình bóng người kia cũng thấy cô.

"Thanh Mộc. Cậu cũng tới đây?" Ánh mắt Giang Khuynh Ca mang ý cười, giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ.

Cố Thanh Mộc ngẩn người một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại, gật đầu. "Cậu cũng tới đây đọc sách sao?"

Giang Khuynh Ca lắc đầu, giơ sách bài tập trong tay lên. "Chỉnh sửa lại bài tập."

Giang Khuynh Ca đến gần, Cố Thanh Mộc không khỏi đánh giá cô ấy một chút.

Giang Khuynh Ca buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, một bộ váy dài màu trắng, hợp với gương mặt xinh đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ.

Trong lòng Cố Thanh Mộc không nhịn được cảm thán tướng mạo xinh đẹp của Giang Khuynh Ca một chút. Mỗi một lần gặp mặt đều tựa như thiên nhân.

Sau khi vào phòng tự học, Cố Thanh Mộc tìm một góc chuẩn bị đọc sách. Đọc sách đến mức quá mê mẩn. Chưa từng nghĩ bên cạnh mình sẽ có người ngồi.

Cho đến khi chóp mũi tràn đầy mùi hương tươi mát kia. Cố Thanh Mộc quay đầu, nhìn thấy Giang Khuynh Ca ở bên cạnh đang viết ghi chép với vẻ mặt nghiêm túc.

Bộ não Cố Thanh Mộc 'oanh' mất một giây. Ngay sau đó lập tức phản ứng lại. Dù sao vị trí trong góc này rất yên tĩnh, học bá sẽ tới đây cũng rất bình thường.

Có thể là do thứ bảy không có mấy người, phòng tự học vô cùng yên tĩnh, cũng có thể là do mùi hương đầu mũi khiến người ta an tâm kia, sau đó mí mắt Cố Thanh Mộc càng ngày càng nặng, từ từ gối lên sách ngủ mất.

Giấc ngủ này của cô đặc biệt dài. Chờ đến khi cô mê mang mở mắt ra đã là hơn 5 giờ chiều, phòng tự học đã không còn ai.

Đương nhiên ngoại trừ cô và Giang Khuynh Ca. Giang Khuynh Ca đã không còn chỉnh sửa ghi chép nữa mà đang đọc quyển sách ở trên tay.

Là Bản kỷ* trong 《 Sử Ký 》 của Tư Mã Thiên. Đương nhiên đây cũng là một trong số những cuốn mà Cố Thanh Mộc thích nhất. (*"Bản kỷ" bao gồm 12 quyển đầu tiên của Sử ký)

Cố Thanh Mộc có hai thứ thích nhất trong đời. Đọc sách thể loại lịch sử và xếp Lego.

"Cậu cũng thích 《 Sử Ký 》 à?" Cố Thanh Mộc nhìn cô ấy với vẻ hiếu kỳ. Đôi mắt nhỏ tràn đầy chờ mong. Cô hy vọng cuốn sách mà mình thích, người khác cũng có thể thích nó.

"Ừ, thích. Mình cảm thấy rất hứng thú với lịch sử." Giang Khuynh Ca gấp sách lại, mặt mày nghiêm túc đến khó tả.

Cố Thanh Mộc thật sự vô cùng vui vẻ với đáp án này. Cuối cùng cũng có người có sở thích giống cô. Trong số các bạn bè mà cô quen biết, gần như không có ai thích lịch sử. Diệp Vãn An càng không có bất kỳ hứng thú nào đối với lịch sử.

Thật ra Cố Thanh Mộc còn chuẩn bị bàn luận với Giang Khuynh Ca về các vấn đề trong phương diện lịch sử. Nhưng suy xét đến đêm nay Cố mẹ sẽ về nhà ăn cơm, sắc trời đã không còn sớm. Đành tạm biệt Giang Khuynh Ca rồi rời khỏi.

Ăn cơm tối xong, Cố Thanh Mộc làm bài tập một hồi. Bắt đầu cầm điện thoại chơi vài ván game. Đột nhiên điện thoại hiện lên một thông báo yêu cầu xác thực. Giang Khuynh Ca đề nghị thêm cô làm bạn tốt.

Cố Thanh Mộc nghĩ trong lòng: Sao cô ấy biết tài khoản QQ của mình? Nhưng ngón tay lại ấn nút đồng ý. Dù sao cô cũng không chán ghét Giang Khuynh Ca.

Thậm chí Cố Thanh Mộc còn có một loại cảm giác kỳ quái rằng cô và Giang Khuynh Ca có thể trở thành bạn tốt.

Sau đó trước khi ngủ, Cố Thanh Mộc chỉnh sửa lại vở ghi chép toán học, còn làm một trang bài tập vật lý, mới hài lòng đi ngủ.