Chương 35: Tỉnh lại

Diệp mẹ tắt điện thoại có chút bực bội. Thật đúng là chuyện gì cũng tới làm phiền bà. Mấy năm gần đây, bà và Diệp ba đầu tư một ít sản nghiệp ở hải ngoại. Chẳng qua hiện giờ kinh tế O châu cũng liên tục suy thoái. Một số hạng mục đầu tư cũng lỗ vốn khá nhiều. Diệp ba thỉnh thoảng cũng luôn lấy những việc này tới phiền bà.

Nhìn thoáng qua tờ giấy viết số điện thoại trên tay kia, bà muốn trước tiên giải quyết vụ án của Tiểu An. Bà muốn nhìn thử xem là tên súc sinh nào làm ra những chuyện như vậy với con gái bà.

Diệp mẹ thu dọn quần áo xong, nhìn thoáng qua con gái nằm trên giường, lại phát hiện ngón tay bị băng gạc bao bọc của Tiểu An nhà bà hơi động đậy. Cho dù độ cong rất nhỏ, nhưng mà Diệp mẹ không có nhìn lầm.

"Tiểu An. Có phải con tỉnh rồi không?" Diệp mẹ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị tầng tầng băng gạc bao bọc của con gái, mặt mày vừa ngạc nhiên vui mừng lại vừa đau lòng.

Diệp Vãn An định chậm rãi mở mắt ra. Nhưng đột nhiên ánh sáng chiếu vào đôi mắt có chút chói, thử lặp lại rất nhiều lần, nàng mới từ từ mở to mắt ra. Nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ kia, thanh âm mang theo một chút khàn khàn, nói "Mẹ. Sao mẹ lại ở đây?"

"Làm sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy. Mẹ có thể không trở về sao?" Diệp mẹ tức giận lại vừa đau lòng.

"Cố Thanh Mộc đâu?" Mở to đôi mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng muốn nhìn thấy nhất kia.

"Tiểu Mộc, tối hôm qua người ta trông nom con cả một đêm. Mẹ tới, người ta mới trở về nghỉ ngơi." Chẳng qua trong giọng nói mang theo một ít đố kỵ, Diệp mẹ bất đắc dĩ nói.

"Oh." Ánh mắt nàng ảm đạm đi không ít. Chỉ là mất mát không thể che giấu.

Nàng mơ một giấc mơ thật dài, thật rõ ràng lại hư ảo, cùng hiện thực chồng chéo lên nhau. Thế nhưng không phân rõ được là thật hay là giả. Nhưng đến cuối cùng, cả đời nàng và Cố Thanh Mộc chung quy vẫn không thể ở bên nhau. Câu chuyện của hai người cuối cùng lấy cái chết của cả hai để vẽ nên dấu chấm câu tròn trĩnh.

Dựa theo cách phát triển đó, hiện tại hai người cũng sẽ không ở bên nhau. Chỉ là hiện giờ lại có một số khác biệt so với trong mơ.

Trong mơ nàng đến lớp 11 mới chia tay Lục Hạo Nam. Nhưng mà vừa lên học kỳ lớp 10 bọn họ đã chia tay. Hơn nữa lần này Lục Hạo Nam xông vào nhà cưỡng bức bạo hành, trong mơ cũng chưa từng xuất hiện. Trong mơ Lục Hạo Nam vẫn luôn cho nàng cảm giác lịch sự tao nhã. Chưa từng hung ác dữ tợn như vậy.

Hơn nữa ở trong mơ nàng và Cố Thanh Mộc cũng dần dần trở thành người dưng, thời điểm muộn hơn chút nữa, lúc muốn đi cứu vãn lại phát hiện chính mình đã không còn dũng khí chủ động. Nhưng mà hiện giờ quan hệ giữa hai người tuy không còn được như lúc trước, nhưng vẫn là có phần hòa hoãn hơn.

Chỉ là Cố Thanh Mộc so sánh với trong mơ vẫn có dị thường và khác biệt. So với trong mơ đã bắt đầu lãnh đạm với nàng từ rất sớm, dường như biến đổi thành một người khác vậy. Cái loại khí chất đó nàng chỉ nhìn thấy ở trên người Cố Thanh Mộc đang dần thành thục ở trong mơ. Còn có đôi mắt sâu đến không có một tia gợn sóng kia. Ngoại trừ hiện tại nhìn thấy ở bên ngoài, cũng chỉ xuất hiện ở trên người Cố Thanh Mộc sau khi trưởng thành.

Nàng nhớ thời điểm này trong mơ Cố Thanh Mộc tuy rằng mặt mày có dần trầm tĩnh. Nhưng mà còn chưa đạt đến loại khí chất như hiện giờ. Vậy chỉ có một loại khả năng, Cố Thanh Mộc hiện tại chính là Cố Thanh Mộc sau khi đã trưởng thành ở trong mơ.

Nói cách khác hai người đã trở về quá khứ. Mà lúc này Cố Thanh Mộc chính là Cố Thanh Mộc đã trưởng thành. Còn nàng chỉ là bây giờ mới dần dần nhớ lại. Điều này cũng giải thích vì sao Cố Thanh Mộc trước đó lại khác thường.

Thì ra là như vậy. Khóe môi Diệp Vãn An mang theo một vẻ chua xót. Cho nên ngay từ đầu Cố Thanh Mộc đã biết mọi chuyện từ trước. Cô vẫn còn mang theo ký ức ngày trước để tới đối đãi với nàng.

Nhưng mà nhớ lại mấy ngày này, theo nàng thấy, nàng phát hiện A Mộc của nàng thật ra vẫn còn rất quan tâm nàng. Sẽ cõng nàng tới phòng y tế khi nàng bị trẹo chân, sẽ yên lặng ở bên cạnh nàng khi nàng làm nũng, sẽ bởi vì Lục Hạo Nam mà giận dỗi với nàng. Thậm chí là nổi cáu với nàng.

Nếu không phải bởi vì thích, bởi vì yêu, tại sao cô phải lặp đi lặp lại nhiều lần mà thuận theo nàng, ở bên nàng. Ngoài trừ không thích cười ra, vẫn trước sau như một mà đối xử tốt với nàng. Hình như trong mơ Cố Thanh Mộc sau khi lớn lên vẫn luôn một thân một mình. Cho dù nhiều người vây quanh đi nữa, cô vẫn là một mình lẻ loi.

Nếu là như thế. Vậy trước kia hôn lễ của nàng và Lục Hạo Nam đã đả kích cô tới mức nào? Cô đã phải trải qua bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu tuyệt vọng? Chẳng trách trước đó A Mộc nói hận nàng, không yêu cô vì sao phải giữ lấy cô không buông. Thật ra là cô không biết, nàng yêu, chỉ là không nói ra. Nhưng vẫn luôn ở đó. Nhưng điều này cũng khiến hai người bỏ lỡ lẫn nhau.

Nghĩ đi nghĩ lại. Diệp Vãn An liền đỏ vành mắt. Trong lòng như thể bị thứ gì đó bóp chặt. Nói không rõ là mùi vị gì.

Diệp mẹ thấy con gái mở to mắt nhìn trần nhà đã ngẩn người một hồi lâu. Bây giờ lại rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt không thể hiểu nổi. Bà lo lắng nói.

"Tiểu An. Có phải con không thoải mái không? Chỗ nào khó chịu thì nói với mẹ. Đừng khóc." Diệp mẹ vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho con gái.

"Mẹ. Con không sao." Diệp Vãn An chớp chớp mắt, đem nước mắt ép trở về, giọng nói mang chút khàn khàn.

Sau khi về đến nhà, Cố Thanh Mộc lấy quần áo sạch đi tắm rửa. Dỡ xuống cả người mỏi mệt. Từ tối hôm qua cho tới hôm nay cô chưa hề nghỉ ngơi tốt. Đôi mắt cũng sưng vù đến lợi hại. Đắp kín chăn, cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt một lúc. Nhớ tới mảng bầm tím trên vầng trán luôn luôn trơn bóng của Diệp Vãn An, ánh mắt không khỏi trở nên lạnh lẽo. Người mềm yếu như Diệp Vãn An chưa từng chịu thương tổn lớn đến vậy. Không khỏi càng thêm ác cảm và chán ghét Lục Hạo Nam. Coi như hiện tại cô không thừa nhận. Tận đáy lòng cô thật ra rất ghen ghét Lục Hạo Nam, cho dù là kiếp trước hay kiếp này. Suy cho cùng, kiếp trước người con gái mà cô yêu cuối cùng lại khế định hôn nhân với hắn. Mà cô chỉ là một người đứng xem hết thảy những thứ này.

Ngày tiếp theo, Diệp Vãn An một mình nằm ở trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Diệp mẹ tới Cục Công An tìm hiểu tình huống liên quan, tiện thể cung cấp kết quả kiểm nghiệm thương tích của nàng cho cảnh sát.

Bởi vì bác sĩ nói nàng có thể bị kèm chấn động não nên kiến nghị trước tiên nằm viện một tuần quan sát tình trạng. Còn về đôi bàn tay này, có thể là không thể trị khỏi hẳn. Diệp Vãn An nhìn cánh tay bị bao bọc băng gạc kia một hồi. Cố Thanh Mộc nói đôi tay này của nàng hẳn là dùng để đàn dương cầm. Nhưng mà bây giờ hình như đã không thể dùng được nữa. Có chút tự giễu mà khẽ cong khóe môi.

Trong phòng vô cùng trống vắng. Nếu như cô ở đây sẽ không trống vắng đến như vậy. Bây giờ nàng chỉ muốn trông thấy cô. Cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn cô là đủ rồi.

Nếu có thể, nàng muốn những ngày tháng sau này có thể nắm lấy tay cô không bao giờ buông ra. Cho dù cô lạnh nhạt với nàng, không đếm xỉa tới nàng. Nàng cũng phải quấn lấy. Cô là của nàng. Là của một mình nàng.

Cửa phòng bệnh chậm rãi bị đẩy ra. Là Lâm Phiêu cùng Giang Bối Bối.

"Diệp nữ thần. Cậu không sao chứ? Nghe được tin tức may mà không hù chết mình." Lâm Phiêu đặt trái cây trong tay xuống, giọng điệu vui mừng nói.

"Vãn An. Cậu ổn chứ? Tình hình thế nào?" Giang Bối Bối so với Lâm Phiêu trầm trọng hơn một chút, giọng điệu cũng hơi nghiêm túc hơn một chút.

"Các cậu làm sao biết tin?" Diệp Vãn An chớp mắt đẹp một chút, có chút tò mò hỏi.

"Còn không phải Cố Thanh Mộc gửi tin nhắn cho mình nói cậu bị thương, sợ cậu nhàm chán nên bảo bọn mình không có việc gì thì tới đây cùng cậu. Thật là." Lâm Phiêu đảo mắt xem thường. Trong giọng nói tràn đầy phun tào* đối với Cố Thanh Mộc.

(*) Phun tào là một từ chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. ý trong câu trên giống như trào phúng bóc phốt Cố Thanh Mộc =]]

"Vậy sao cậu ấy không tới?" Đôi con ngươi giống như vầng trăng sáng rõ mang theo nghi vấn, ẩn giấu mất mát và khổ sở.

"Không biết. Cậu ấy nói qua hai ngày nữa sẽ qua đây. Hình như mấy ngày nay phải tới Cục Cảnh Sát lấy lời khai." Lâm Phiêu than thì than vậy nhưng thật ra ăn ngay nói thật.

Diệp Vãn An không đáp lời cô nàng. Chỉ là đôi mắt trong sáng kia cảm xúc phức tạp. Lâm Phiêu và Giang Bối Bối ngồi một hồi liền rời đi. Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Lúc ngủ đến có chút mơ hồ, cảm giác được có người đi vào. Tiếng bước chân rất nhẹ. Nhưng nàng vẫn nghe được. Khác với tiếng bước chân của Diệp mẹ. Trong nhẹ có chậm.

Gắng gượng mở đôi mắt mê mang. Đập vào tầm mắt chính là người mà nàng chờ mong bầy lâu nay.

Người kia dường như còn chưa ý thức được nàng đã tỉnh. Đang đọc một quyển sách cầm trên tay, mặt mày hoàn toàn hết sức chăm chú. Cực kỳ giống dáng vẻ cô ngồi đọc sách ở dưới tàng cây trong giấc mơ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt đến từ nơi nào đó, Cố Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đầu giường. Vừa vặn đối diện cùng cặp mắt xinh đẹp có chút trống rỗng kia. Nhất thời không nói gì. Tựa như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng mới đổi lấy một lần hai mắt tương giao.

"Tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu không?" Cố Thanh Mộc đặt quyển sách trên tay xuống, sắc mặt trầm tĩnh nói.

"Không. Sao cậu lại tới đây? Chẳng phải Lâm Phiêu nói mấy ngày nữa cậu mới đến sao?" Âm điệu của nàng là giọng điệu khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ.

"Nếu đã không có việc gì, vậy mình đi trước đây." Cô liếc nhìn đồng hồ.

"A Mộc. Ở lại cùng mình một lúc. Chỉ một lúc." Thấy dáng vẻ cô muốn rời khỏi, trong ánh mắt tràn đầy khát cầu cùng chờ mong, nàng không nên nói câu nói kia. Thật là!

Cố Thanh Mộc không nói gì. Gập sách lại. Ngồi ở trên ghế. Bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh một cách lúng túng. Ban đêm gần tới giữa mùa hè, ngoài cửa sổ là bầu trời đầy sao. Cũng như buổi tối năm ấy cô đặt xuống khóe môi nàng một nụ hôn tựa như bảo vật. Trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Vãn An chất chứa lưu luyến, nhìn sắc trời đen nhánh như mực mà có chút buồn bã.

Hai người cứ ngồi như vậy, trầm mặc không nói gì. Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây.

"A Mộc. Sắc trời tối rồi. Cậu có muốn đi về trước không?" Cuối cùng là nàng mở miệng trước. Chỉ là bàn tay bị băng gạc bao chặt đặt ở trong chăn khẽ run lên. Bại lộ tâm trạng của nàng lúc này.

Cố Thanh Mộc kéo ghế dựa lên phía trước một chút. Đôi mắt tuy rằng bình tĩnh nhưng bên trong lại quan tâm và lo lắng khó có thể che giấu. Không trả lời câu hỏi của nàng, mà lại hỏi"Bác sĩ còn nói gì nữa không? Đại khái khi nào có thể bình phục? Có thể mấy ngày nữa ba mình sẽ đến hỏi cậu một chút tình huống cụ thể lúc đó. Cậu phải chuẩn bị sẵn sàng."

"Được. Bác sĩ bảo mình ở viện một tuần trước đã. Không có chuyển biến xấu gì sẽ có thể xuất viện. Chỉ là đôi tay này có thể phải để lại sẹo." Nàng cụp mắt, thanh âm rất bình tĩnh. Nhưng Cố Thanh Mộc biết nàng không bình tĩnh giống như ngoài mặt như vậy. Cô biết đôi bàn tay này đối với người từ nhỏ lớn lên cùng dương cầm như nàng mà nói, có bao nhiêu quan trọng.

"Đừng nghĩ những thứ như để lại sẹo hay không để lại sẹo. Chỉ cần còn có thể đàn dương cầm liền OK rồi. Không có gì đáng ngại." Không biết nên làm sao dỗ nàng, Cố Thanh Mộc cũng không biết chính mình đang nói cái gì.

"Nhưng mà không phải cậu rất thích đôi bàn tay này của mình sao? Để lại sẹo sẽ xấu." Đôi mắt đẹp ửng đỏ, thanh âm thấp xuống không ít.

Nàng là đang lo lắng vẫn đề rằng cô sẽ không thích mà không phải vấn đề có thể để lại sẹo hay không. Cố Thanh Mộc đại khái hiểu ra, có chút tức giận nói "Mình là thích dáng vẻ cậu đàn dương cầm. Cũng không phải tay không. Cậu nghỉ ngơi cho tốt. Đừng nghĩ mấy thứ lung tung."

____________________

Editor có lời muốn nói: Định sửa lại xưng hô cô - nàng mà lại thấy nàng mang tính cổ đại quá. Mấy người thấy sao? thích cái nào?