Chương 34: Mộng cảnh

Diệp mẹ nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc. Hóa ra là Tiểu Cố. Bà nói mà, nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt.

"Là Tiểu Mộc à. Tiểu An sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp mẹ đi vào, sau khi nhìn thấy Diệp Vãn An nằm ở trên giường bệnh, giọng lo lắng nói. Ngày hôm qua, trong điện thoại Cố mẹ chỉ nói với bà lời ít mà ý nhiều rằng Diệp Vãn An bị thương rất nghiêm trọng. Dù sao lúc ấy Cố mẹ cũng không ở hiện trường, không biết rõ chuyện xảy ra.

"Là thế này ạ. Dì..." Cố Thanh Mộc dùng ngôn ngữ ngắn gọn đại khái miêu tả lại quá trình một lần.

Nghe tới đoạn Lục Hạo Nam vào nhà bạo hành, mặt Diệp mẹ lập tức trắng bệch. Đôi mắt tràn đầy phẫn nộ cùng đau lòng của một người mẹ đối với con gái mình. Nhiều năm qua, bởi vì công việc bận rộn, bà cũng chỉ trở về thăm con gái nhiều nhất một tháng một lần. Hơn nữa cũng mời giúp việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho con gái. Lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy.

"Thanh Mộc. Cảm ơn cháu. Nếu không phải có cháu, Tiểu An sợ là..." Diệp mẹ viền mắt ướŧ áŧ, thanh âm nức nở nói.

"Không sao. Dì, vị này chính là bác sĩ điều trị cho Diệp Vãn An. Về bệnh tình của cậu ấy, dì có thể hỏi bác sĩ. Còn có, đây là số điện thoại của bố cháu. Về phương diện vụ án dì có thể liên hệ ông ấy. Nếu dì đã tới, vậy cháu xin phép đi trước ạ." Cố Thanh Mộc lấy ra một tờ giấy nhớ, nhanh chóng viết số điện thoại giao cho Diệp mẹ. Đôi mắt màu đen khắc sâu mà nhìn thoáng qua người trên giường.

"Thanh Mộc à. Lần này thật sự cảm ơn cháu. Ở đây có dì rồi. Cháu cứ yên tâm trở về đi. Mẹ cháu chắc cũng rất lo lắng." Diệp mẹ dặn dò.

"Vâng, dì." Cố Thanh Mộc gật đầu, lấy áo khoác đặt ở trên ghế liền xoay người rời đi. Cho dù không soi gương, cô cũng biết trạng thái của chính mình giờ phút này có bao nhiêu tệ hại.

Có mẹ nàng ở đó, cô cũng đã an tâm. Dù sao cô cũng là người ngoài. Hơn nữa có một số việc cô cũng nên tránh đi.

Trong gian phòng bệnh rộng rãi, Diệp mẹ cau mày đứng trước cửa sổ gọi điện thoại. Mà người vẫn luôn nằm ở trên giường bệnh, bàn tay bị băng gạc bao bọc bỗng nhiên cử động.

Diệp Vãn An mơ một giấc mơ rất dài. Giấc mơ kia bắt đầu từ lúc nàng còn là trẻ con. Nửa đoạn trước cơ bản ăn khớp với nàng ở hiện tại. Nửa đoạn sau đó dường như là tương lai của nàng.

Nàng sinh ra ở một dương cầm thế gia. Cha mẹ nàng đều là bậc thầy dương cầm đẳng cấp thế giới. Thời điểm nàng còn đang bi bô tập nói, món đồ chơi tiếp xúc nhiều nhất chính là dương cầm.

Tuy rằng ngày thường cha mẹ rất bận không rảnh chăm sóc nàng, thuê cho nàng một dì giúp việc. Nhưng gia đình nàng vẫn rất hòa thuận hạnh phúc. Người cha nho nhã đẹp trai. Người mẹ dịu dàng khéo léo động lòng người. Còn nàng là tiểu công chúa mà cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.

Sau đó nàng lớn hơn một chút và bắt đầu đi học. Bởi vì từ nhỏ đã lộ vẻ mỹ nhân phôi* lại thêm ngày thường nàng rất kiêu ngạo. Bạn bè của nàng rất ít. Trên cơ bản là không có bạn bè. Độc lai độc vãng mấy năm. Nàng gần như chán ghét loại tình trạng đi học này. Nàng cự tuyệt cha muốn nàng tới cái gọi là trường học tư nhân. Mà là tự mình lựa chọn một trường trung học công lập. Dường như muốn dùng loại phương thức phản nghịch này để khiến cha mẹ chú ý.

(*)mỹ nhân phôi: ý kiểu người đẹp xấu xa

Sau đó, cha mẹ nàng vẫn không quá để ý nàng. Đa số thời gian vẫn lưu lại ở nước ngoài. Mà nàng cũng tự mình đi tới trường trung học công lập kia.

Nàng còn nhớ rõ ngày khai giảng đầu tiên, rất nhiều phụ huynh tới đưa con đi học. Còn nàng lẻ loi một mình mang cặp sách đứng ở dưới tàng cây nhìn toàn cảnh. Mọi thứ chung quanh đều giống như không hòa hợp với nàng.

Dù là ngày thường tính tình cao ngạo. Lúc này cũng đỏ vành mắt. Nàng từ từ xoay người về phía gốc cây cổ thụ. Ở trong một góc mà người khác không nhìn thấy lén gạt đi nước mắt của chính mình. Lại chưa từng nghĩ đột nhiên trong tầm mắt mông lung xuất hiện một bàn tay trắng nõn.

Giọng cô ôn hòa "Đừng khóc. Lau nước mắt một chút đi." Cô đưa cho nàng một tờ khăn giấy sạch.

Vốn bị người khác phát hiện đang tính nổi nóng nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười ấm áp kia liền tan biến, cả người có chút ngơ ngác mà nhìn người đối diện.

"Chào cậu. Mình là Cố Thanh Mộc lớp 7/6." Cô nở nụ cười ôn hòa sạch sẽ, không có nửa phần tỳ vết.

"Chào cậu. Mình là Diệp Vãn An." Giọng nói của nàng mang theo mềm mại sau khi khóc xong.

Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Nàng vốn dĩ không biết bản thân học lớp nào. Sau đó là Cố Thanh Mộc dẫn nàng tìm được chỗ lớp học của chính mình. Trùng hợp chính là, hóa ra hai người là học sinh cùng một lớp.

Hai người cứ như vậy mà trở thành bạn bè. Hai người cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau ăn đồ ngọt, cùng nhau làm bài tập. Thật sự là hình bóng không rời. Trở thành ràng buộc lẫn nhau.

Mà nàng cũng bị cô sủng hư. Cô biết nàng chỉ thích ăn bánh kem vị dâu tây của cửa tiệm kia, mỗi lần đi qua cửa tiệm kia đều sẽ giúp nàng mua một phần. Biết nàng không thích đi chen chúc ở nhà ăn. Cho nên mỗi lần đều là cô tự mình tới nhà ăn lấy hai suất cơm. Cũng biết những lúc nàng không vui sẽ muốn một cái ôm thật chặt, mà vai cô bất cứ lúc nào cũng có thể cho nàng dựa vào.

Diệp Vãn An chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân sẽ được một người che chở ở trong lòng bàn tay. Cái loại cảm giác được cưng chiều này thật sự rất tốt. Trong một lần vô tình, Diệp Vãn An hỏi ra suy nghĩ trong lòng. Nàng nói "A Mộc. Tại sao cậu lại tốt với mình như vậy. Cậu như vậy sẽ chiều hư mình đó."

Nàng còn nhớ rõ khi đó đôi mắt cô tràn đầy cưng chiều, cười nói "Mình cũng không biết. Chính là đơn giản muốn đối tốt với cậu."

Khi đó nàng nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại, nàng thật muốn dừng lại ở một giây đó.

Nhưng mà phần tình cảm mơ hồ vượt qua ranh giới tình bạn này cũng mang lại cho nàng gánh nặng và sợ hãi. Nàng bắt đầu sợ hãi phần tình cảm này sẽ biến mất và phai nhạt. Nhưng mà không hề. Cô vẫn trước sau như một mà đối xử tốt với nàng như vậy.

Chân chính làm nàng cảm thấy dị thường chính là học kỳ hai năm lớp 9. Đã dần dần trổ mã đến yểu điệu xinh đẹp, nàng được rất nhiều người theo đuổi.

Ở vào cái tuổi hoa quý này nàng quả thật bắt đầu dao động. Nàng chia sẻ cùng Cố Thanh Mộc những cảm xúc trong lòng mình. Nhưng Cố Thanh Mộc luôn luôn dùng mọi cách thuận theo nàng nay lại hồi lâu không nói gì, mặt mày trầm mặc. Đặc biệt là sự xuất hiện của Lục Hạo Nam, làm khoảng cách giữa hai người không khỏi bắt đầu lớn dần.

Lục Hạo Nam là một trong số đông đảo người theo đuổi nàng. Nho nhã đẹp trai, thành tích ưu tú, chơi bóng rổ cũng rất giỏi, rất có phong thái của Diệp ba khi xưa. Từ lúc nàng còn rất nhỏ đã hy vọng có thể gả cho một người đàn ông giống như Diệp ba. Vì nàng mà chống đỡ cả đất trời. Làm nơi vững chắc nhất cho nàng dựa vào.

Cho đến buổi tối nọ, hai người thật vất vả mới có thời gian bên nhau. Sau đó Cố Thanh Mộc hôn nàng. Đó là nụ hôn đầu của cả hai. Cả hai cũng rất tỉnh táo. Nàng nhìn thấy được tình yêu và thâm tình sâu đậm trong mắt Cố Thanh Mộc. Cũng giải thích vì sao cô lại đối tốt với nàng vô điều kiện như vậy. Chỉ là lúc đó nàng thật sự quá hoảng loạn. Bởi vì phần tình cảm này đối với người còn chưa thành thục như nàng mà nói, thật sự quá nặng.

Sau khi ý thức được cô muốn nói gì, nàng đã ngăn lại lời kế tiếp mà cô muốn nói. Sau đó cả hai không nói một lời vượt qua một đêm đó. Có lẽ chỉ cần không nói ra, hai người vẫn là bạn tốt như trước đây.

Nàng vì phân rõ giới hạn với Cố Thanh Mộc, cũng là vì mãi mãi có thể lấy thân phận bạn tốt ở bên cạnh cô. Nàng đã đáp ứng lời tỏ tình của Lục Hạo Nam.

Chỉ là dần dần, tình yêu chất chứa trong ánh mắt Cố Thanh Mộc dường như đã nguội lạnh. Đôi mắt cô ngoại trừ lạnh nhạt thì chính là không kiên nhẫn. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Cuối cùng trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.

Vô số đêm khuya, một mình một phòng, nàng luôn ôm chăn rồi đột nhiên bật khóc. Không hiểu tại sao bản thân cảm giác trong lòng giống như thiếu một thứ gì đó. Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình nàng, đặc biệt cô tịch quạnh quẽ.

Còn chưa chờ đến khi nàng đi tìm cô, một lần thi phân lớp đã đem cô và nàng phân vào các lớp khác nhau. Cơ hội có thể gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng thấy cô dần dần có bạn bè mới, nụ cười trên mặt cũng dần nhiều lên. Cô không biết, ở trên sân thể dục, luôn có một đôi mắt nhìn cô.

Lúc lên lớp 11, nàng liền chia tay với Lục Hạo Nam. Mối tình này khiến nàng mất đi quá nhiều. Đối với hắn, nàng thật sự vô cảm. Nội tâm dày vò dần dần khiến nàng chịu không nổi. Chỉ là nàng cũng không có cơ hội nói cho cô biết những điều này. Giao thiệp giữa hai người càng ngày càng ít. Đôi mắt cô không còn có thâm tình lúc trước. Nàng không xác định được cô còn thích nàng hay không.

Sau đó lại thi đại học, nàng cho rằng cô sẽ ở lại phương nam. Dù sao cô cũng từng nói với nàng rằng lý tưởng lớn nhất của cô chính là vào đại học Q. Nhưng mà cuối cùng cô lại đi đại học W cách xa ngàn dặm.

Sau khi đại học khai giảng được một khoảng thời gian, nỗi nhớ trong lòng lan tràn như cỏ dại. Nàng lén mua vé máy bay tới đại học W. Khác với khí hậu ẩm ướt ở phương nam, phương bắc thời tiết khô ráo giá rét.

Dò hỏi rất lâu mới biết được hiện tại cô đang diễn thuyết ở hội trường. Đại sảnh biển người tấp nập, A Mộc của nàng mặc tây trang màu đen phẳng phiu, mặt mày trầm tĩnh đứng ở trên bục giảng làm học sinh ưu tú đại diện phát biểu ý kiến. Đã lâu không gặp, cô trưởng thành rút đi ngây ngô cùng thẹn thùng thuở niên thiếu, thay thế vào đó chính là trầm ổn cùng bình tĩnh.

Nàng đứng ở góc khuất mà cô nhìn không thấy, yên lặng nhìn cô đứng trên đài đọc diễn văn. Cô không còn là cái tên thích dính bên nàng lúc trước nữa. Trong lòng chua xót ngũ vị tạp trần. Bây giờ nàng đã không còn có dũng khí tiến lên cùng cô nói một câu "A Mộc. Cậu có biết mình nhớ cậu tới nhường nào không?"

Từ giây phút nàng phân rõ giới hạn với cô, giữa hai người liền hoàn toàn chặt đứt. Lau đi nước mắt trên mặt, nàng đặt vé máy bay trở về đại học Q ngay trong ngày.

Bốn năm đại học, nàng nhìn những bạn cùng phòng xung quanh thay đổi từ bạn trai này đến bạn trai khác. Mà nàng vẫn như cũ một thân một mình nhìn năm tháng trôi qua. Vào những ngày nhàn hạ, nàng sẽ mua vé máy bay đi đại học W. Tựa hồ trong lòng vẫn luôn chấp nhất một điều gì đó.

Nàng nhìn A Mộc của nàng càng ngày càng ưu tú, quanh thân tụ tập càng ngày càng nhiều người. Có nam sinh cũng có nữ sinh. Mà trên mặt A Mộc của nàng cũng không bao giờ gặp lại sự ấm áp trước kia nữa. Cặp mắt đen kia sâu thẳm như một hồ nước. Không thấy bất kỳ gợn sóng nào.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng nghe theo lời đề nghị của cha mẹ, trở thành giám đốc tài chính của một công ty đứng tên cha nàng. Từng ngày từng ngày làm việc trôi qua, ngoài giờ làm việc, nàng thích ngồi ở nhà nhìn tấm ảnh đã ố vàng mà ngẩn người. Đó là tấm hình vào một ngày cuối thu nàng tới đại học W, A Mộc của nàng ngồi ở dưới tàng cây đọc sách, sau đó bị nàng chụp lại.

Theo tuổi tác tăng lên, mẹ nàng bắt đầu thúc giục kết hôn. Sắp xếp cho nàng một buổi lại một buổi xem mắt. Sau đó Lục Hạo Nam tìm được nàng, cầu hôn nàng. Nàng và Lục Hạo Nam vừa vặn đều làm cùng một công ty. Hắn nói đây chỉ là một cuộc hôn nhân trến giấy tờ. Cha mẹ hắn cũng thường xuyên thúc giục kết hôn làm hắn cũng rất bực bội. Mọi người đều có được cái mình muốn. Về sau nàng có thể đệ đơn ly hôn bất cứ lúc nào.

Có lẽ là đã từng kết giao, nàng đối với Lục Hạo Nam chung quy vẫn là thiếu sót không ít ở đoạn cảm tình đó. Nàng đồng ý cuộc hôn nhân này. Nguyện ý cùng hắn duy trì quan hệ hôn nhân bề ngoài.

Nàng gửi thiệp mời kết hôn cho Cố Thanh Mộc. Kỳ thật đây cũng là muốn thử rốt cuộc trong lòng cô còn có nàng hay không. Nhưng mà cô không có, đôi mắt đen kia vẫn bình tĩnh như vậy, không hiển lộ một chút tình cảm nào.

Nàng rất đau khổ. Cũng chính vào giờ chiều một ngày kia, nàng nhận được tin Cố Thanh Mộc bị tai nạn giao thông. Nàng giống như phát điên, còn không chờ đến bữa tiệc kết thúc đã chạy ra ngoài. Nhưng nàng chỉ thấy được một khối thi thể lạnh băng. Đôi mắt đen nhánh kia đã vĩnh viễn nhắm lại. Xung quanh là tiếng còi xe cảnh sát vang chói tai. Tựa như thế giới cũng sụp đổ vào ngay lúc đó, nàng mới ý thức được nàng hiện tại cái gì cũng đã không còn nữa. Dường như sống sót cũng đã mất ý nghĩa vốn dĩ của nó. A Mộc đã không còn nữa, nàng sống còn có ý nghĩa gì.

Nàng ôm thi thể của Cố Thanh Mộc. Nước mắt trong suốt cứ như vậy chậm rãi rơi xuống. Trên váy cưới trắng tinh cũng nhuốm máu tươi của người nọ. Bọn họ cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau. Đời người dài như vậy, một mình nàng thật sự không có dũng khí tiếp tục bước đi. Nếu có kiếp sau, nàng sẽ không đẩy cô ra nữa. Sau đó, trong tiếng còi vang chói tai, nàng nhào về phía chiếc xe con không thể thắng kịp. Cuối cùng nàng ngã xuống bên cạnh A Mộc của nàng. Ý thức cũng dần dần biến mất.

A Mộc có nàng đi cùng chắc hẳn sẽ không cô đơn đi.

_________________

Editor có lời muốn nói: Chương này dài quá, edit mà đau thấu con tim (T_T)