Chương 31: Độc thoại

Thu dọn mảnh vỡ xong, Cố Thanh Mộc duỗi tay mở cửa phòng, ném mảnh vỡ vào thùng rác. Ngoại trừ đôi mắt màu đen ửng đỏ, những thứ khác thoạt nhìn không khác gì ngày thường.

Cô vặn mở khóa vòi nước, dòng nước lạnh như băng cọ rửa vết máu đã khô trên tay. Màu đỏ của máu dần lây dính bồn rửa tay trắng buốt. Cố Thanh Mộc mặt mày trầm tĩnh, ngón tay thon dài chậm rãi chà xát vết máu trên mu bàn tay, tựa như đã không còn cảm giác đau. Mà đôi tay kia cũng giống như không phải tay của cô nữa.

"Cố Thanh Mộc." Diệp Vãn An đứng ở cửa nhà vệ sinh, đôi mắt pha lê xinh đẹp đỏ một vòng, những ngón tay trắng trẻo mảnh mai bấm vào lòng bàn tay, giọng nói mang theo đau đớn và khổ sở.

Sau khi trở về phòng, nàng vẫn luôn không ngủ, trằn trọc trở mình khó có thể chìm vào giấc ngủ. Trong đầu tràn đầy hình ảnh đôi mắt không chút tình cảm của Cố Thanh Mộc. Còn về Lục Hạo Nam, nàng đã sớm không quan tâm. Nhớ tới khoảng thời gian ở chung cùng hắn, trong lòng bài xích cùng phản cảm vô hình.

Nhưng những lời nói của Lục Hạo Nam cũng đâm trái tim nàng đau đớn. A Mộc của nàng. A Mộc đối với nàng dịu dàng như vậy. Cho dù nàng vi phạm hứa hẹn vĩnh viễn không xa rời nhau trước đây, A Mộc của nàng vẫn đối đãi với nàng như trước kia.

A Mộc của nàng ấm áp tốt đẹp như vậy, phải nên có được một mối tình đối xử tử tế. Mà không phải bị nàng làm tổn thương hết lần này đến lần khác như vậy. Nàng tưởng rằng chỉ cần mình có thể trở lại làm Diệp Vãn An như đã từng thì nàng và A Mộc sẽ còn có cơ hội. Nhưng mà bây giờ, nàng không chắc, bản thân như vậy liệu có xứng với A Mộc hay không?

Từ giây phút nàng cùng Lục Hạo Nam bắt đầu kết giao trở đi, mối quan hệ giữa nàng và Cố Thanh Mộc cũng đã kết thúc rồi. Hai người rốt cuộc không cách nào trở lại như trước. Tựa như một trang giấy trắng tinh khiết bị chấm lên một giọt mực đậm. Không thể nào tẩy sạch được nữa.

Cố Thanh Mộc như thể không nghe thấy, vẫn không ngừng chà xát rửa vết máu kia. Cho đến khi vảy máu đông bị bong ra, máu đỏ tươi lại lần nữa lan tràn trong bồn nước tinh khiết.

"Đừng làm vậy. Mình giúp cậu rửa." Bàn tay mảnh mai ấm áp của Diệp Vãn An nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng, khóe mắt thanh tú mang theo nước mắt, thanh âm luôn luôn trong trẻo mềm mại cũng trở nên khàn khàn.

Nàng cúi thấp mi mắt dịu dàng, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mu bàn tay. Tay cô lạnh băng đến mức không có một chút độ ấm. Dùng khăn lông ấm nhẹ nhàng lau sạch bọt nước trên tay cô, thanh âm Diệp Vãn An dịu dàng, đôi mắt đẹp đẽ đầy trông mong nói "A Mộc. Mình giúp cậu bôi thuốc có được không?."

Ánh mắt Cố Thanh Mộc trống rỗng. Toàn bộ trống rỗng. Tựa như một tượng gỗ không có tình cảm.

Nàng cẩn thận dắt cô về phòng. Mảnh vụn trong phòng tuy rằng đã được dọn dẹp, nhưng trên mặt đất vẫn lộn xộn hơn ngày thường không ít.

Chỉ mở một ngọn đèn ngủ mờ nhạt, ngón tay mảnh khảnh của nàng cầm tăm bông giúp cô khử trùng vết thương hẹp dài đã bị nứt ra trên mu bàn tay trái, thanh âm mềm mại dịu dàng đến khó nói thành lời "A Mộc. Sẽ hơi đau, cậu chịu đựng một chút. Đợi một hồi sẽ ổn thôi."

Đôi mắt đen của Cố Thanh Mộc nhìn vào nơi nào đó chỗ vách tường mà thất thần, thanh âm lại rất rõ ràng, nói "Diệp Vãn An. Mình từng yêu cậu." Khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu.

Động tác trên tay Diệp Vãn An cứng đờ. Vẫn cúi thấp mặt mày bôi thuốc giúp cô. Thanh âm mang đầy đau thương những vẫn rất dịu dàng "Mình biết. Mình đều biết."

"Không. Cậu không biết. Cậu không biết." Cố Thanh Mộc đẩy nàng ra, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy thâm trầm thống khổ, ý cười nơi khoé miệng càng thêm rõ ràng, mang theo vài phần bi thương.

"Cố Thanh Mộc. Cậu đừng như vậy. Mình xin cậu đừng như vậy." Cảm xúc của Diệp Vãn An sụp đổ trong nháy mắt, nước mắt từ đôi mắt pha lê xinh đẹp cứ từng giọt từng giọt rơi trên chiếc váy ngủ màu trắng, ngón tay nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt lấy nhau.

"Diệp Vãn An. Có đôi khi mình thật sự rất hận cậu. Vì cái gì không yêu mình còn muốn giữ lấy mình không buông. Cậu có biết mình có bao nhiêu thống khổ hay không?." Cố Thanh Mộc nở một nụ cười thê lương. Từng câu từng chữ nói rõ ràng. Cặp mắt đen đối diện với nàng, dường như thông qua nàng mà thấy được Diệp Vãn An đời trước.

"A Mộc. Mình yêu cậu. Người mình yêu vẫn luôn là cậu." Đôi mắt Diệp Vãn An đỏ bừng, giọng nói khàn khàn mang theo nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

"Cậu gạt mình. Cậu trước nay đều đang dối gạt mình. Diệp Vãn An. Mình không muốn nhìn thấy cậu nữa." Đôi mắt đen luôn trầm tĩnh của Cố Thanh Mộc chất chứa phẫn nộ sau khi bị lừa gạt. Nếu cậu yêu mình, vì sao đời trước cuối cùng lại gả cho Lục Hạo Nam ngay trước mặt mình. Diệp Vãn An. Cậu là kẻ lừa đảo.

Cố Thanh Mộc đứng dậy, sải bước đến trước cửa phòng, chuẩn bị vặn mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng lại bị người phía sau ôm chặt lấy, những giọt nước mắt ấm nóng của nàng thấm ướt sau lưng Cố Thanh Mộc, giọng nói mang nức nở cùng khổ sở "A Mộc. Cậu muốn đi đâu? Đừng đi."

"Bây giờ mình không muốn nhìn thấy cậu." Thanh âm Cố Thanh Mộc tràn đầy lạnh lẽo. Cô tách tay nàng ra, vặn mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài.

Nhìn thấy Cố Thanh Mộc muốn mở cửa đi ra ngoài. Đã trễ thế này. Cậu ấy muốn đi đâu? Diệp Vãn An muốn đuổi theo cô, nhưng bởi vì đầu óc choáng váng té lăn trên đất. Nhìn cánh cửa được sơn màu đen kia bị đóng sầm một cái. Bóng dáng người kia biến mất ở trước cửa. Đôi mắt Diệp Vãn An mệt mỏi từ từ nhắm lại, ngất xỉu ở trên sàn nhà lạnh băng.

Cố Thanh Mộc mặc áo khoác phong phanh vừa tới dưới lầu, mới phát hiện bây giờ đang là đêm khuya. Cổng tiểu khu đã đóng từ sớm. Hơn nữa đã trễ thế này, cô còn có thể đi đâu. Toàn bộ tiểu khu chỉ có mấy hộ gia đình còn sáng đèn. Chung quanh một mảnh tối đen như mực.

Cố Thanh Mộc ngồi trên ghế dài dưới lầu một hồi. Cơn gió đêm lạnh băng thổi vào mặt cô. Sau khi bình tĩnh lại, cô tự hỏi vừa rồi có phải mình đã rất quá đáng với Diệp Vãn An hay không? Quả thật đời này Diệp Vãn An vẫn rất tốt với cô. Có thể là những lời của Lục Hạo Nam chọc vào chỗ đau của cô mới khiến cô đánh mất lý trí như vậy.

Ngồi một hồi, ngắm nhìn bầu trời tối đen, Cố Thanh Mộc ánh mắt phức tạp vẫn quyết định trở về. Mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Vãn An bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.

Cố Thanh Mộc xông lên trước ôm nàng vào trong lòng. Toàn thân nàng đều là lạnh. "Diệp Vãn An. Tỉnh lại đi. Diệp Vãn An." Thanh âm vừa mới ban đầu là nôn nóng, lúc sau thấy Diệp Vãn An vẫn mãi không tỉnh, thanh âm dần trở nên hoảng sợ. Đang chuẩn bị đứng dậy đi gọi Cố mẹ.

"A Mộc." Một tiếng gọi rất yếu ớt kéo lại sự chú ý của cô.

Đôi mắt Cố Thanh Mộc mất tập trung nhìn người trong lòng ngực, gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia hơi tái nhợt. Thấy nàng mở mắt ra, đôi mắt đen bóng của cô mới chậm rãi khôi phục tia sáng. "Diệp Vãn An. Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Cô vòng tay ôm chặt nàng vào lòng. Thân thể Diệp Vãn An lạnh như băng, đã không còn sự ấm áp ngày thường. "A Mộc. Mình buồn ngủ quá." Ngón tay mảnh mai phiếm lạnh của Diệp Vãn An bắt lấy góc áo của Cố Thanh Mộc, đôi mắt pha lê xinh đẹp tràn đầy mệt mỏi.

Cố Thanh Mộc bế nàng lên, đi về phòng. Sau khi đắp kín chăn cho nàng, đôi mắt đen bóng của cô nghiêm túc nhìn gương mặt tái nhợt của Diệp Vãn An, thanh âm bình tĩnh nói "Ngoại trừ buồn ngủ ra còn có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Diệp Vãn An dùng ngón tay mảnh mai nắm lấy góc chăn, thanh âm rất ngoan ngoãn.

Khóe môi Cố Thanh Mộc hiện lên một nụ cười nhạt. Duỗi tay sờ cái trán trơn bóng của nàng. Sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể không có khác thường, dặn dò "Nghỉ ngơi cho khỏe." Nói xong, đứng dậy đi về phía cửa phòng.

"Cậu đi đâu?" Diệp Vãn An ửng đỏ đôi mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng người kia.

"Mình ở phòng bên cạnh. Nếu buổi tối có việc gì thì cậu gọi mình." Cố Thanh Mộc nhìn nàng một cái. Sau đó xoay người mở cửa, đóng cửa. Động tác nhanh chóng lanh lẹ.

Ngày thứ hai, Cố Thanh Mộc vẫn đi học như thường ngày. Chẳng qua bên tai nhiều thêm mấy lời nghị luận. Biểu hiện nhằm vào sự kiện buổi chiều ngày hôm qua.

Cố Thanh Mộc ánh mắt bình tĩnh, thật sự không vì chuyện này mà phân tâm. Trường cấp 3 vốn dĩ chính là một nơi thích buôn chuyện. Qua mấy ngày nhiệt độ tự nhiên sẽ tan biến.

Liên tiếp mấy ngày, từ sau buổi tối ngày đó, Cố Thanh Mộc đều không để ý đến nàng. Tuy rằng không thể tránh khỏi giao thiệp hằng ngày, nhưng Cố Thanh Mộc đều rất khách khí với nàng. Quan hệ giữa hai người dường như lại lần nữa tiến vào mùa đông khắc nghiệt.

Theo thời gian trôi qua, trường học chuẩn bị tổ chức đại hội thể thao nửa năm một lần. Công văn phát xuống để cho chủ nhiệm các lớp tích cực kêu gọi học sinh tham gia.

Chủ nhiệm lớp hiển nhiên đem nhiệm vụ này giao cho lớp phó thể dục. Để cô nàng kêu gọi người dự thi các hạng mục tương quan.

"Thanh Mộc. Cậu có muốn tham gia đại hội thể thao không?" Một nữ sinh tướng mạo nhẹ nhàng khoan khoái ngồi bên cạnh Cố Thanh Mộc hỏi cô. Cô nàng là Giang Bối Bối - lớp phó thể dục của lớp. Trong buổi họp lớp tuần này, chủ nhiệm lớp đã điều chỉnh chỗ ngồi một lần nữa, đặt một Giang Bối Bối ở giữa Cố Thanh Mộc và Diệp Vãn An.

Giang Bối Bối thuộc top 10 trong lớp. Năng lực cũng rất khá. Chỉ là thành tích môn toán có hơi thấp. Mà chủ nhiệm lớp chủ yếu vẫn muốn bồi dưỡng thêm mấy hạt giống tuyển thủ trong lớp. Cho nên mới coi trọng Giang Bối Bối, để cô nàng ngồi bên cạnh Cố Thanh Mộc.

Đối với cô nàng Giang Bối Bối này, Cố Thanh Mộc không có quá nhiều ấn tượng. Ký ức kiếp trước về cô nàng này cũng rất ít. Chỉ nhớ đại khái có một người như vậy. Đương nhiên đối với một bạn học cùng lớp, mỗi lần cô nàng thỉnh giáo một vài vấn đề, Cố Thanh Mộc cũng sẽ rất kiên nhẫn giải đáp cho cô nàng.

"Lớp phó thể dục. Đăng ký cho Cố A Mộc chạy bền 1500m đi. Cố A Mộc tuyệt đối có thể lấy giải nhất." Lâm Phiêu ngồi phía sau Cố Thanh Mộc chen miệng nói. Nghe có vẻ thật ngốc nghếch.

Giang Bối Bối nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc với vẻ thăm dò, giọng điệu không xác định nói "Thanh Mộc. Cậu có muốn suy xét một chút không?"

Cố Thanh Mộc liếc mắt một cái liền biết Giang Bối Bối có ý gì. Số người tham gia đại hội thể thao vốn đã ít. Con gái tham gia hạng mục 1500m lại càng ít. Danh sách đăng ký trên mục này đều là trống không. Giang Bối Bối có lẽ là muốn điền tên cho cô.

"Có thể." Cô không từ chối. Với tố chất thân thể của cô mà nói, chạy 1500m hoàn toàn không thành vấn đề. Nhiều ít cũng cho lớp phó thể dục chút mặt mũi. Hơn nữa không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Giang Bối Bối này hình như là người Lâm Phiêu thích. Nhìn ánh mắt nhiệt tình kìa.

"Thanh Mộc. Thật tốt quá." Giang Bối Bối lập tức điền tên Cố Thanh Mộc vào. Mà Lâm Phiêu cũng cảm động nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc. Cố Thanh Mộc liếc mắt nhìn Lâm Phiêu một cái. Cái đồ thấy sắc quên nghĩa.

Buổi chiều thứ tư có một tiết thể dục. Rất nhiều bạn trong lớp đều đi xuống sân thể dục chơi đùa. Trong phòng học chỉ có một vài người.

Cố Thanh Mộc đang làm bài, vạt áo bị người bên cạnh kéo một chút. Đập vào mi mắt chính là một đôi mắt trong sáng. Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Vãn An mở bình rượu thuốc ra. Dùng tăm bông chấm một chút. Bàn tay ấm áp nắm lấy tay trái của cô. Bởi vì vết cắt quá lớn. Phía trên có một đoạn vết thương còn chưa đóng vảy.

Cố Thanh Mộc trên cơ bản đã không để ý vết sẹo này. Có để lại sẹo hay không, cô căn bản là không quan tâm.

"Sao không bôi thuốc?" Thanh âm nho nhỏ mang theo vài phần oán giận và bất mãn. Tay cậu ấy đã nhiều ngày như vậy rồi còn chưa khép lại. Đủ thấy cậu ấy không hề quan tâm.

______________________

Editor có lời muốn nói: Mấy người tưởng là ngược rồi sao? Oh, thì đúng là đang ngược rồi đó =]]

Nay chủ nhật thêm chương để ngày mai vui vẻ qua đầu tuần nha !!

Nghiệt Ái - Chương 31: Độc thoại