Chương 30: Níu kéo

Buổi chiều vừa tan học xong, Cố Thanh Mộc đã bị chủ nhiệm lớp kéo đến văn phòng làm một hồi phụ đạo tâm lý. Tuy rằng thành tích hiện tại của cô đã tiến bộ, còn đoạt giải nhất tỉnh. Nhưng nếu bây giờ không làm tốt công tác tư tưởng, chủ nhiệm lớp sợ cô sẽ học hành sai hướng. Không thể giới kiêu giới táo* (chớ kiêu căng nóng nảy).

Cố Thanh Mộc cũng là người đã một lần trọng sinh. Tất nhiên rất rõ những đạo lý này. Cho nên chủ nhiệm lớp cũng yên tâm rồi.

Cô xoay người rời khỏi, quay lại phòng học lấy cặp sách. Lúc này đúng là giờ tan học cao điểm, học sinh ra vào rất nhiều. Mà trong phòng học lớp mười luôn trống không sau giờ tan học, giờ phút này lại rất náo nhiệt.

Cố Thanh Mộc đang chuẩn bị vòng qua lấy cặp chạy lấy người. Vốn dĩ cô cũng không phải kiểu người thích xem náo nhiệt. Nhưng cô lại thấy một bóng lưng đặc biệt quen thuộc, làm cô phải dừng bước.

Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ của Diệp Vãn An lúc này đang đầy lạnh lùng nhìn người nam sinh đứng ở bên cạnh nàng. Bạn trai cũ của nàng - Lục Hạo Nam.

Rõ ràng hai người đã chia tay từ lâu. Tuy rằng khi đó Lục Hạo Nam không đồng ý chia tay. Nhưng loại chuyện như chia tay này cũng không nhất định phải cả hai đồng ý mới được.

Lúc chia tay, hắn vẫn không chịu buông tha mà liên tục gửi tin nhắn cho nàng. Sau đó nàng thật sự thấy phiền, chặn các phương thức liên hệ với hắn. Có một khoảng thời gian, hắn rốt cuộc không tới quấy rầy nàng nữa. Nàng cho rằng hắn đã buông xuống. Nhưng chưa từng nghĩ hắn sẽ chạy đến trường nàng để cho mọi người đều biết. Tuy rằng yêu đương thời cấp 3 rất phổ biến. Nhưng chung quy vẫn ảnh hưởng không tốt.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Diệp Vãn An trầm mặt, giọng nói không mang chút tình cảm nào. Nhìn thấy mọi người vây xem càng ngày càng nhiều. Chuyện này tám phần sẽ náo loạn đến toàn trường đều biết.

"Tiểu An. Đừng chia tay được không? Rốt cuộc anh đã làm gì sai? Vì sao đột nhiên muốn chia tay như vậy?" Tướng mạo Lục Hạo Nam vốn dĩ đã văn nhã, lại thêm trong lời nói của hắn tràn đầy lên án và si tình. Hơn nữa hắn cũng tương đối có danh tiếng ở trường Thực Nghiệm. Rất nhiều nữ sinh cũng nhận ra hắn. Cho nên bắt đầu có người ồn ào kêu quay lại.

Diệp Vãn An nhăn mày lại, giọng không vui nói "Lục Hạo Nam. Chúng ta không hợp nhau. Là tôi ngộ nhận tình cảm đối với anh. Ngay từ đầu tôi đối với anh cũng chỉ là đơn giản có thiện cảm. Không phải là thích. Anh tội gì phải níu kéo nữa?"

"Tiểu An. Trước kia em không phải như thế. Có phải là bởi vì em thích người khác, cho nên em mới chia tay với anh không? Em nói anh không tốt chỗ nào. Anh sẽ sửa. Chúng ta quay lại đi. Anh thật sự rất thích em. Tiểu An." Lục Hạo Nam vẻ mặt khổ tình. Từng từ đều bao hàm thâm tình cùng hối hận.

"Đáp ứng hắn. Đáp ứng hắn. Đáp ứng hắn." Đám người vây xem càng ngày càng nhiều. Bao vây toàn bộ phòng học. Bắt đầu ồn ào kêu lên.

Lục Hạo Nam vẻ mặt thâm tình nói "Đáp ứng anh đi. Tiểu An. Anh đối với em là thật lòng ."

Thật là điên rồi. Diệp Vãn An lạnh mặt cầm cặp chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này. Lục Hạo Nam lại nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng. Không cho nàng rời đi. Vẻ mặt luôn luôn nho nhã tuấn tú nay có chút dữ tợn, nói "Em đáp ứng anh. Anh sẽ để cho em đi. Bằng không hôm nay ai cũng đừng hòng đi."

"Lục Hạo Nam. Anh dám?" Đôi mắt luôn ôn hòa của Diệp Vãn An tràn đầy băng giá cùng chán ghét. Trước kia sao nàng lại không phát hiện Lục Hạo Nam hiểm ác như thế? Không chỉ ngang ngược vô lý còn ép buộc đạo đức*. Lại thêm sức lực giữa nam nữ khác xa, nàng không cách nào tránh thoát.

(*) Ép buộc đạo đức: chỉ một loại hiện tượng mọi người lấy danh nghĩa đạo đức, lợi dụng yêu cầu tiêu chuẩn không thiết thực đến nỗi quá cao, uy hϊếp hoặc công kích người khác.

Bởi vì Lục Hạo Nam ở trường Thực Nghiệm vẫn rất có danh tiếng. Trên cơ bản không ai muốn đi lên rước phiền toái. Huống chi lúc trước hai người này còn là người yêu. Nói không chừng bây giờ là đang nháo mâu thuẫn.

Thời điểm đang lâm vào trạng thái giằng co, một cánh tay thon dài nắm chặt lấy tay Lục Hạo Nam, thanh âm bình tĩnh nói "Buông ra."

Nhìn bề ngoài, Cố Thanh Mộc chỉ là nắm được cổ tay của hắn. Nhưng lại thường bỏ quên trọng lượng và sức mạnh ẩn chứa trong đó. Dù sao Cố Thanh Mộc có người cha làm chuyên viên phòng chống ma túy.

Lục Hạo Nam bị đau phải thả tay Diệp Vãn An. Rốt cuộc hắn chỉ có một thùng rỗng chơi bóng rổ. Những thứ như tố chất thân thể vẫn tương đối yếu.

"Cố Thanh Mộc. Không ngờ là mày." Lục Hạo Nam ánh mắt u ám, nó với giọng điệu bất thiện.

"Là tôi thì thế nào?" Cố Thanh Mộc tròng mắt đen bình tĩnh liếc nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh đến khó tả.

Sự xuất hiện của Cố Thanh Mộc làm cho các bạn học xem náo nhiệt càng ngày càng đông. Mọi người chỉ nghe nói uy danh vang dội của cô ở phương diện toán học. Nhưng cô quá khiêm tốn, đa số học sinh cũng chỉ nghe qua tên, không thấy người.

Nhìn thấy người tới đây càng ngày càng nhiều, lại nhìn thoáng qua Diệp Vãn An đứng phía sau Cố Thanh Mộc, Lục Hạo Nam nở nụ cười ác ý, giọng điệu tràn đầy giễu cợt "Cố Thanh Mộc. Có phải mày thích Diệp Vãn An không? Trước kia, thời điểm hai chúng ta chung một lớp đã thấy mày lấy lòng thì kêu một người cần mẫn. Có điều sau đó cô ấy chẳng phải vẫn cùng tao cặp với nhau. Tao khuyên mày bớt can thiệp vào chuyện giữa tao và cô ấy một chút."

"Trời ạ. Lượng tin tức này cũng quá lớn đi. Cũng chính là nói, Cố học thần lúc trước thật sự thích Diệp nữ thần. Hai bọn họ là thật."

"Cố học thần cũng quá đáng thương đi. Cô gái mình thích lại ở bên người khác."

"Cho dù hai người bọn họ ở bên nhau. Đó cũng là bách hợp, sẽ không có kết quả tốt."

Các bạn học vây xem xung quanh nhanh chóng nổi lên nghị luận, trong ánh mắt họ hoặc là hâm mộ, hoặc là giễu cợt, hoặc là vui sướиɠ nhìn ba người kia giằng co.

"Thế nào? Cố Thanh Mộc. Không nói ra được chứ gì? Mày cho rằng mày thức thời anh hùng cứu mỹ nhân thì người ta sẽ thích mày à? Mày vẫn nên tỉnh táo lại đi. Cuối cùng tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác." Lục Hạo Nam ánh mắt âm trầm nói, khóe miệng mang theo một tia cười gằn, tràn đầy châm chọc.

"Chẳng qua là tao nghĩ đợi lát nữa nói cho mày. Bảo vệ trường đang tới đây. Bây giờ cho dù mày muốn đi cũng đi không được." Đôi mắt đen bóng của Cố Thanh Mộc vẫn hàm chứa bình tĩnh, khóe miệng lại giương lên một độ cong.

Ngay từ khi cô tiến vào phòng học, sau khi nhìn thấy mọi chuyện, cô đã lập tức tới văn phòng gọi điện thoại cho ban bảo vệ. Đối với xử lý loại chuyện này, vẫn nên giao cho ban bảo vệ trường học. Chỉ cần dựa vào tụ tập gây sự ồn ào là đã đủ cho hắn rồi. Tính toán thời gian, chắc là bảo vệ trường sắp đến rồi.

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, hai người bảo vệ thể trạng cường tráng liền chạy tới giải tán học sinh, giọng to lớn vang dội nói "Là ai đang gây rối? Là ai lá gan lớn như vậy, dám tụ tập gây rối?" Đôi mắt vốn âm trầm của Lục Hạo Nam lúc này nổi lên kinh hoảng, muốn rời khỏi lại bị bảo vệ ấn xuống một phen.

Chú bảo vệ dò hỏi nhìn về phía Cố Thanh Mộc. Vừa rồi là cô gọi điện thoại. Hơn nữa cô cũng là con gái của cô giáo Cố, đứa trẻ ông ta nhìn lớn lên.

"Chú. Tên học sinh trường khác này đến trường chúng ta tụ tập tỏ tình còn cưỡng ép dây dưa học sinh trường ta. Trong phòng học có camera. Các chú có thể xem thử." Lời nói Cố Thanh Mộc rõ ràng, diễn tả nhưng gì mình nhìn và nghe thấy.

Dĩ nhiên, bởi vì phải làm biên bản, ba người đều bị mời vào phòng bảo vệ. Cố Thanh Mộc và Diệp Vãn An không có việc gì. Lục Hạo Nam thì phải liên hệ trường trung học bên cạnh làm điều tra cũng tiếp nhận hình phạt tương ứng.

Bởi vì làm ghi chép khá lâu, lúc ra ngoài thì trời đã tối. Cố mẹ nhận được thông báo, đứng ở bên ngoài chờ bọn họ. Tiền căn hậu quả bà cũng đã biết khá rõ. Nhưng cũng không biết chuyện con gái nhà mình từng thích Diệp Vãn An.

Cố mẹ lái xe tới đây. Vừa lái xe vừa nói huyên thuyên "Tiểu An à. Coi như cháu yêu đương. Cũng phải tìm đứa con trai khá một chút nha. Người nam sinh kia, vừa nhìn đã thấy không được. Nếu không có Tiểu Mộc thì lần này cháu liền gay go rồi."

"Dì, cháu biết ạ. Cháu chỉ là nhất thời hồ đồ." Đôi mắt pha lê của Diệp Vãn An nhìn thoáng qua Cố Thanh Mộc ngồi bên cạnh với ánh mắt phức tạp. Từ sau khi lên xe cô đã không để ý đến nàng. Cậu ấy đang không vui. Cậu ấy chỉ có không vui mới có thể như vậy.

"Trời cũng đã trễ thế này rồi. Nếu không ở lại nhà dì một đêm đi. Dù sao trong phòng Tiểu Mộc cũng có chăn của em." Cố mẹ đánh tay lái, đưa ra đề nghị.

"Mẹ. Vẫn là đưa cậu ấy về đi." Cố Thanh Mộc vẫn luôn không mở miệng, bỗng nhiên nói với giọng nhàn nhạt, đôi mắt đen bóng nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ xe.

"Dì Cố. Vẫn là đưa cháu trở về đi." Diệp Vãn An cụp mắt, nhìn không rõ cảm xúc lúc này, ngón tay nhỏ nhắn từ từ nắm chặt.

"Cố Thanh Mộc. Đều đã trễ thế này rồi. Một cô gái như Tiểu An trở về mẹ có thể yên tâm sao? Con đang nghĩ gì vậy? Dù sao mẹ sẽ không đồng ý." Cố mẹ hừ một tiếng, trực tiếp lái xe đến dưới lầu tiểu khu nhà mình.

Xe vừa dừng lại, Cố Thanh Mộc liền đóng cửa xe phát ra một tiếng bang, đi về hướng nhà mình cũng không quay đầu lại.

"Tiểu An. Mặc kệ nó. Nó là như vậy đó." Cố mẹ có chút lúng túng, nói.

"Vậng." Diệp Vãn An nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đôi mắt màu pha lê xinh đẹp lại ẩn chứa khổ sở cùng thống khổ khó có thể diễn tả thành lời.

Vừa đến nhà, Cố mẹ đang chuẩn bị khai thông cùng Cố Thanh Mộc một chút. Cố Thanh Mộc lại khoá cửa phòng từ sớm.

"Cố Thanh Mộc. Con lại nổi điên cái gì. Mở cửa." Cố mẹ có chút tức giận.

Gọi nửa ngày không ai để ý bà. Cố mẹ gõ cửa phòng, nhìn thoáng qua Diệp Vãn An mà vô cùng khó xử. Kết quả lại nghe thấy tiếng đồ vật trong phòng bị ném xuống đất. Bùm bùm mà đập đầy đất.

Nhìn dáng vẻ con gái mình xem ra thật sự tức giận. Cố mẹ áy náy nhìn thoáng qua Diệp Vãn An, thanh âm ôn hòa nói "Tính khí Tiểu Mộc là vậy. Cháu cũng biết rồi. Không cần chấp nhặt với nó. Đợi lát nữa dì giúp cháu dọn dẹp phòng cho khách một chút, trải cho cháu một chiếc chăn mới."

Diệp Vãn An khẽ gật đầu. Chỉ là mặt mày lại nặng trĩu không thể tiêu tan. Đôi mắt kia vẫn luôn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Trong phòng ngủ, Cố Thanh Mộc ngồi dưới đất. Mảnh vỡ thủy tinh rơi khắp sàn. Có thể bị cô đập thì cũng đã đập. Quả thực chính là một đống hỗn độn trước mắt.

Đôi mắt màu đen của cô tràn đầy trống rỗng. Khóe miệng giương lên một nụ cười trào phúng. Ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng trào ra máu tươi vì cắt bị thương.

Quả thật, những lời của Lục Hạo Nam nói đã trực tiếp vạch trần vết sẹo đang từ từ bình phục của cô. Đem nơi giấu kín nhất trong lòng cô bại lộ ở trước mắt bao người. Cô đúng là vết thương mới tốt lên đã quên đau. Đúng vậy. Làm sao cậu ấy có thể thích mình? Sao cậu ấy có thể! Đời trước mình còn tham gia hôn lễ của cậu ấy.

Tất cả suy nghĩ tiêu cực lập tức ập đến. Đời trước, cô gái mà cô yêu cuối cùng vẫn lấy chồng. Đời này, nàng vẫn sẽ không yêu cô. Tất cả có lẽ chỉ là trùng hợp. Chỉ là nghĩ như vậy, tại sao nước mắt sẽ không tự chủ mà rơi ra. Trong lòng như thể có cái gì đó bị mắc kẹt. Rất khó chịu. Đã nói sẽ không động tâm nữa.

Đêm khuya hơn 12 giờ, Cố Thanh Mộc từ từ đứng lên, khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục bình tĩnh. Mặt vô biểu tình mà dọn dẹp mảnh vỡ trong căn phòng. Chẳng qua máu đỏ tươi trên tay trái đã khô. Cứ như vậy dính vào bàn tay trắng nõn kia. Nhìn qua có chút rợn người.