Sáng sớm, Nhan Tập Ngữ ra khỏi cửa, đầu không tự giác mà hướng cửa phòng của Lâm Chấp mà nhìn.
Tối hôm qua, mẹ gọi điện thoại bảo sáng nay sẽ gặp mặt nhau tại công ty Thôi Xán và cô đã đồng ý gặp mặt bởi cô cũng có chuyện cần để nói.
Cô vừa tới dưới lầu của công ty giải trí Thôi Xán thì đã nhìn thấy xung quanh lối vào có rất nhiều người bao quanh. Chỉ trong chốc lát thì có một chiếc xe bảo mẫu chạy qua. Mọi người xung quanh miệng kêu lên: "Cố Lân!" "Cố Lân!" "Cố Lân!"
Nhan Tập Ngữ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Qua một lúc suy nghĩ, cô mới nhớ ra lần trước cô đã mua một cuốn album của Cố Lân nhưng vẫn chưa có nghe. Bất quá, cô không theo đuổi thần tượng cũng không thích xem náo nhiệt nên đã trực tiếp hướng cửa mà đi vào.
Cố Lân từ trên xe bước xuống, chen lấn trong đám đông mà đi vào. Nhan Tập Ngữ không biết là bị ai xô đẩy thuận thế làm bước chân lảo đảo, tâm tình có chút buồn bực. Fan của hắn thật là điên cuồng.
Cô đi vào Thôi Xán nhưng bị chặn lại ở cửa. Không còn cách nào khác cô chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ cô.
"Vị tiểu thư này, Cố Lân cô cũng đã gặp qua rồi nhưng không thể tùy tiện mà tiến vào như vậy được." Phía sau, Cố Lân và người quản lý cũng đã đến, thấy cô đứng ở một bên cho là cô là từ trong đám đông hỗn loạn mà tiến vào.
Nhan Tập Ngữ chỉ nâng khóe miệng lên cười một tiếng mà không nói gì.
Người quản lý bị thái độ không mặn không nhạt của Nhan Tập Ngữ làm cho nghẹn ở một bên, tính lên tiếng thì bị Cố Lân ở bên cạnh ngăn cản: "Không quan hệ."
Thanh âm trầm thấp từ tính.
Nhan Tập Ngữ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Kính râm to lớn tựa hồ che hết nữa khuôn mặt. Cô chỉ nhớ mang máng khuôn mặt này qua bìa album nếu không phải vừa nảy fan hâm mộ la lên cô cũng không nhìn ra được.
Cố Lân và người quản lý chuẩn bị quét thẻ đi vào liền nhìn thấy trợ lý của Dương Lâm chạy lại đây hướng Nhan Tập Ngữ cung kính nói: "Đại tiểu thư thật sự xin lỗi. Tôi tới chậm."
"Không sao cả."
Chờ Nhan Tập Ngữ đi xa. Người quản lí mới hỏi Cố Lân: "Cô ấy... cô ấy là con gái của Dương Lâm?"
Cố lân không trả lời, xuyên qua kính râm vừa rồi hắn chú ý tới ánh mắt của cô. Đó không phải là ánh mắt súng bái mà là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Mẹ."
Dương Lâm đứng dậy đi đến hướng của con gái. Trong lòng bà có chút thấp thỏm bởi vì một năm không gặp chỉ sợ là có chút khoảng cách.
Bà đi lên phía trước kéo cánh tay của con gái vô cùng thân thiết, oán giận nói: "Con trở về sao không nói trước một tiếng với mẹ?"
Nhan Tập Ngữ bất động thanh sắc, rút cánh tay ra nói: "Con cảm thấy không có gì quan trọng."
Dương Lâm á khẩu không trả lời được chỉ có thể cười gượng.
"Mẹ con tới là muốn nói về việc của Lâm Chấp."
"Mẹ biết, mẹ và dượng Từ đã thương lượng qua nhưng dượng ấy không nghe mẹ nói."
Nhan Tập Ngữ nhìn vẻ mặt khó xử của bà cắn môi kiên định nói: "Ông ấy không có quyền làm như vậy với Lâm Chấp."
Dương Lâm thở dài bất đắc dĩ nói: "Con cũng biết dượng Từ của con sĩ diện. Lúc trước bị Lâm Chấp làm cho mất mặt nên không nuốt trôi cục tức."
Dượng Từ? Cho tới giờ phút này mà mẹ của cô còn bảo cô kêu người đó một tiếng: "Dượng Từ."
Cô cười khổ một tiếng. Cô chưa bao giờ hi vọng mẹ sẽ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ một chút nhưng đến hiện tại thì quả thật trái tim của mẹ quá lạnh lùng.
"Mẹ, nếu như con không cần sĩ diện mà nói ra tất cả thì cái người mà gọi là dượng Từ đó sẽ thân bại danh liệt."