Khu
nghỉ dưỡng
nằm
tựa vào
núi và gần biển,
đồng
thời đối diện với
trang
trại
nuôi
ngựa
của gia đình
họ Dụ.
Ăn xong bữa sáng,
Tống Đường đề
nghị đến
trường đua
ngựa
cưỡi
ngựa.
Giang Bạch Lộ
là
người dân bình
thường,
đi
theo
nhóm
công
tử quý
tộc
này
cũng
lấy được
một
tấmthẻ
hội viên
cao
cấp
của
câu
lạc bộ.
Nhóm
người
bước
vào
trang
viên, ngay lập
tức
có người bước đến dẫn họ
đi thay trang phục cưỡi ngựa.
Các thành
viên
câu lạc bộ
có phòng
thay
đồ riêng,
Giang
Bạch
Lộ ngồi trên sofa chờ đến lượt thay quần áo
thì thấy Tống Đường
bước
vào phòng
thay
đồ ngay bên cạnh phòng của Sầm
Qua.
Chẳng mấy
chốc
sau,
quản
lý đích thân mang đến cho cậu
một
bộ trang phục cưỡi ngựa mới tinh. Giang
Bạch
Lộ ôm
quần
áo tiến vào phòng thay đồ, đúng lúc Tống Đường bước ra
từ phòng
thay
đồ chuyển
hướng
nhầm
chỗ.
Sầm Qua quay lưng về
phía
cửa
phòng
mà cởϊ qυầи áo, Tống Đường khẽ khàng bước đến thì
đập
vào mắt là
tấm
lưng
trần
rắn chắn và rộng rãi
của
Sầm Qua. Cậu ta
liếʍ
môi,
hai
tay choàng
lên
bờ vai của đối
phương, áp
phần
ngực
ấm áp của
mình
vào
phần
lưng
trần
trụi
của anh.
Sầm Qua rất khó
chịu
và bực mình, nghĩ rằng Giang
Bạch
Lộ chưa hết hi
vọng,
trở
tay nắm lấy cổ
tay tinh tế của
đối
phương, kéo lên
trước mặt, nhưng anh lại
thấy
Tống
Đường khoác hờ
một chiếc
áo sơ
mi trắng
mỏng
manh,
không cài
cúc
áo, ngước
đôi mắt đào hoa
lẳng
lơ quyến
rũ nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này anh lạnh lẽo
cúi
đầu xuống,
“Đi
ra ngoài.”
Thế lực hai gia
đình
Tống
– Sầm cân
bằng
nhau, cho
đến
bây giờ Tống Đường không
hề sợ
chọc
giận
Sầm
Qua.
Nghe
thấy
lời nói của đối
phương, cậu ta
không chỉ
không ngoan ngoãn đi ra
ngoài, ngược lại thuận tiện đỡ
lấy
bắp đùi Sầm Qua
mà ngồi lên.
Trong
lòng
Sầm
Qua càng tăng thêm sự chán ghét, đang muốn giơ tay
đẩy
Tống
Đường
xuống mặt
đất,
ánh
mắt quét qua đôi chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới áo sơ
mi của cậu
ta,
anh thờ ơ
chuyển rời
đường nhìn, nhưng trong
đầu bất chợt hiện lên hai
chân
thon
dài
xinh
xắn và thẳng tắp của
Giang Bạch Lộ.
Gần
như
cùng khoảnh khắc đó,
dường
như
cuối
cùng
cũng
nắm được
nhược điểm
của
người đàn ông,
Tống Đường vô
cùng
hoan
hỉ
nâng
cằm,
tiến đến bên
tai đối phương
nói
lời
cao
thượngnhư phong
lan,
“Sầm Qua,
anh
còn bảo
anh không
thích đàn ông?
Nói
anh không
có
cảm giác với
tôi?
Đồ vật
trong đũng quần đã bán đứng
anh
rồi.”
Ánh
mắt Sầm Qua
lạnh
lẽo,
đẩy Tống Đường
ra
rồi đứng dậy.
Giang Bạch Lộ
ngồi
trong
hành
lang
cùng Tần Nhất Hành.
Tất
cả
mọi
người đã
thay xong quần áo,
chỉ
mình Sầm Qua và Tống Đường
chậm
chạp
chưa
thấy đi
ra.
Dụ Quân Lân đang
muốn
chongười đi gọi,
Sầm Qua và Tống Đường
một
trước
một sau bước
ra.
Mở cùng một cánh cửa. Người đi
trước mặc
một
bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen, đi
một
đôi ủng cao, bước đi
đầy
khí thế tự
nhiên. Ngược lại người ra sau
mặc
một chiếc
áo sơ
mi mỏng manh và quần bò,
cổ áo rộng mở
mất trật tự, vẻ
mặt
vô cùng sung sướиɠ.
Mọi người
trong
giới
gay
đều biết Tống Đường
thích
Sầm
Qua,
tin tức Sầm Qua
không ngủ
cùng
đàn
ông cũng được lan truyền
rộng
rãi trong
giới.
Tống
Đường đã
từng
thực
hiện
rất nhiều
hành
động
cám dỗ giống như ngày hôm
nay,
nhưng chỉ
hôm
nay,
vẻ mặt cậu
ta không
tỏ ra
cực
kỳ giận dữ.
Mọi người
biểu
hiện
như thường, trong lòng đã
cuồn
cuộn
sóng
lớn.
Giang Bạch Lộ
thấy
hết biểu
cảm
của Tống Đường,
khi
cả
nhóm đi về phía
trường đua
ngựa,
cậu bước
chậm
lại,
tụt xuống bên
cạnh Sầm Qua,
hỏi: “Vừa
rồi
hai
người đã
làm gì
trong phòng
thay đồ?”
Sầm Qua cười nhạt, “Ngoại
trừ
thay
quần
áo thì còn
có thể làm gì?”
Giang Bạch Lộ
nhanh
nhảu
trả
lời: “Ngoài việc
thay quần áo,
nhiều
thứ
cũng
có
thể
thực
hiện được.”
“Tôi
làm gì
thì
liên quan gì đến
cậu?” Người đàn ông bình
thản
rũ
mắt xuống,
nhưng
nhìn
thấy đáy
mắt
cậu
lóe
lên sự đau
thương
thì
anh
hơi giật
mình.
Sau đó
anh
làm
trò
trước
mặt
người khác,
giơ
cánh
tay ôm vai
cậu,
cười
lạnh,
“Giang Bạch Lộ,
cậu
chỉ
muốn
leo
lên giường
của
tôi
màthôi,
không
cần
cố gắng giả bộ yêu đương
nồng
cháy bày
ra
cho
tôi xem
làm gì.”