Chương 4

Giang

Bạch

Lộ rửa sạch bọt xà phòng trên cơ

thể,

cởϊ qυầи bơi ra

giặt

vài

lần,

treo

nó lên cái

mắc

ở trên tường. Sau đó

cậu

xoay

người

tắt

nước

vòi hoa sen, tiện tay kéo

chiếc áo

tắm sạch sẽ được gấp

gọn

gàng

trên kệ, phủ vào người, buộc thắt lưng lỏng lẻo rồi mở

cửa bước ra.

Sầm Qua ngồi trên sofa không thèm ngẩng

đầu lên, “Tắm xong rồi thì về

đi.”

Giang Bạch Lộ

chậm

rãi đi

tới

trước

mặt Sầm Qua,

gọi

tên

anh.

Người đàn ông



mi

mắt

lướt xem e-mail

trên điện

thoại di động,

phớt

lờ

tiếng gọi

của

cậu.

Giang Bạch Lộ gập

người xuống dính sát đến,

đường

nhìn

ngang bằng với

con

mắt đối phương,

gọi

rất kiên

nhẫn: “Sầm Qua.”

Cậu gội đầu

nhưng không

lau khô

tóc,

tóc

mái ướt

rượt dính bết

lấy vầng

trán đầy đặn,

nước bọttrong suốt

nhỏ xuống

từ

chỏm

tóc,

bắn

lên

màn

hình điện

thoại

của Sầm Qua.

Anh

ngước

mắt,đập

ngay vào

mặt

là phần

ngực

hở

hang

của Giang Bạch Lộ. Ngay lập tức, anhnhấc

tay

tóm

lấychiếc khăn ẩm ướt

mình

từng dùng qua vứt

lêи đỉиɦ đầu

cậu.

Sau đó anh

lật

cổ tay lên, nghiêng

điện

thoại

di động đặt phía dưới xương quai xanh của Giang Bạch Lộ, đẩy cậu

ra sau, “Thắt

dây áo choàng tắm tử

tế vào, đừng sáp lại gần

tôi

như thế.”

Giang

Bạch

Lộ ngoan

ngoãn

lùi

một bước,

cúi đầu buộc chặt dây thắt lưng, cuối cùng cậu mới

kéo

khăn

mặt trên đầu mình lên, “Anh có

thể

cho tôi mượn…”

Sầm Qua nheo mắt đứng dậy, trầm giọng cắt ngang lời cậu: “Cậu lại

muốn

mượn

cái

gì? Máy sấy tóc

hay

khăn

mặt?

Mượn

xong

thì cút nhanh.”

“Quần

lót.” Giang Bạch Lộ

chớp

chớp

mắt,

khóe

môi

nhếch

lên,

“Anh



thể

cho

tôi

mượn

mộtchiếc quần

lót

mới được không.

Hoặc

là -” Cậu

hơi

ngập

ngừng,

“Dùng

rồi

cũng được.”

Hai phút sau, Giang

Bạch

Lộ mặc qυầи ɭóŧ

mới

bước

ra khỏi phòng tắm. Sầm Qua quay lưng về

phía

cậu đứng ở

cạnh

cửa

sổ nghe điện thoại,

anh mặc một chiếc áo

ba lỗ màu

đen.

Áo được luồn vào người một cách tùy tiện phóng khoáng,

mép

áo bị

cuộn

lên,

lờ mờ thấy được đường cong vòng eo

mềm

dẻo.

Giang Bạch Lộ khẽ khàng bước đến,

buổi

tối

ngâm suối

nước

nóng sau

núi,

ánh đèn quá

mờ,cậu

cũng không để ý.

Bây giờ

cậu

mới

thấy ở gần xương bả vai phía sau

lưng,

hình xăm sống động như thật với

những

nét vẽ phức

tạp

che dấu dưới áo ba

lỗ lờ

mờ

lộ

ra.

Cậu vô

thức giơ

tay

lên,

đầu

ngón

tay vừa

mới

chạm vào

lưng

anh,

Sầm Qua đóng điện

thoại đi động xoay

người

lại,

đang

muốn

trầm giọng gây khó dễ,

ánh

mắt

thoáng

lướt qua

nửa

thân

trên để

trần và đôi

chân dài

thon

thả

trắng

muốt

của

cậu,

nét

mặt

anh sững

lại,

trên

thái dương dường

như

có gân xanh

hiện

lên,

“Áo

choàng

tắm

của

cậu đâu?”

“Lúc

mặc quần

lót

cởi

ra

rồi.” Cậu

lơ đãng

trả

lời,

kéo áo ba

lỗ

của Sầm Qua

lên,

một

con

cá voinhảy

ra khỏi

mặt biển đập vào

mắt.

Hai

hàng

mi Giang Bạch Lộ khẽ

run

rẩy,

“Anh xăm

hình

rồi?”

Sầm Qua tối sầm

mặt,

thậm

chí

toát

ra cơn bực

tức

nhàn

nhạt,

“Giang Bạch Lộ, mẹ

nó cậu điếc hả?

Tôi

nói rồi, tôi không phải...”

Con

ngươi

của

người đàn ông

chợt sâu

hơn,

giọng

nói đột

ngột im bặt.

Đôi

môi

hơi



mở

của Giang Bạch Lộ

hôn

lên

hình xăm

cá voi đại dương

rất đẹp đẽ

trên

lưnganh…

Ba giây sau,

Giang Bạch Lộ bị

ném

ra khỏi phòng,

cậu

mặc

một

chiếc áo

choàng

tắm

trắng

tinh kèm

theo

nút

thắt đầy

tiêu

chuẩn

thực

hiện bởi bàn

tay

của

tên

trai

thẳng đáng ghét

nào đó.

Sầm Qua đóng ầm

cánh

cửa,

thô

bạo khóa cửa phòng,

vẻ mặt xấu

xí dùng tay ấn

lên

bụng

dưới

của anh.

Anh

cương

rồi.

Về phòng không

bao lâu sau, Tần Nhất Hành gọi

điện

thoại ân

cần thăm hỏi cậu, “Bị người đuổi ra

khỏi

phòng?”

Giang

Bạch

Lộ sửng sốt, “Sao cậu biết?”

Tần Nhất Hành:

“Xem

camera giám sát.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

“Cậu

thật sự ngắm

trúng anh

ta?” Tần Nhất Hành nhíu mày,

“Đừng

trách

tôi không nhắc nhở cậu,

cho đến

bây giờ anh

ta chưa

từng lên giường với đàn ông.”

Giang

Bạch

Lộ lười biếng

thả mình xuống

chiếc

giường mềm mại

rộng

lớn,

ngửa

đầu

nhìn

lên đèn chùm treo trên trần nhà, giọng điệu thoải

mái:

“Vậy

thì sao? Bạn trai cũ

của

tôi trước

khi lên giường

với tôi, cũng không

ngủ với bất kì

người

đàn ông nào khác.”

Tần Nhất Hành:

“Ra là anh

ta đá cậu.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Cậu

cười

lạnh,

“Sao

tôi không biết,

bạn

trai



của

tôi vì

muốn đá

tôi,

thậm

chí bằng

tốt

nghiệp đại

học

của

một

ngôi

trường danh giá

cũng không

thèm

lấy.

Ngày

hôm

trước

còn

nằm

trên giường

của

tôi,

hôm sau đã biến

mất không

chút dấu vết.

Nên biết

rằng,

anh

ta



một

tên sinh viên

nghèo

rớt

mùng

tơi không

có gia

thế

hay bối

cảnh gì

hết.

Nếu không

cần bằng

tốt

nghiệp đại

học,

sao

lại bươn

chải ở

nước Mỹ?”

Tần Nhất Hành im lặng trong giây lát, “Giang

Bạch

Lộ, cậu vẫn đang nhờ

người hỏi

thăm

tin

tức của anh ta

à?”

“Tôi

tìm kiếm

anh

ta,

tôi

tìm

anh

ta

mất

hai

năm.

Mỗi

tối đều

nằm

mơ,

nghĩ

nếu gặp

lại

anh

ta,tôi phải đánh

anh

ta

thế

nào

mới

hết giận.

Buổi

chiều

hôm qua

tôi

nhận được

một

cuộc gọi

từ đàn

chị ở

nước Mỹ.

Chị ấy

cho

tôi biết



tin

tức về

anh

ta

rồi.

Nhưng

mà…” Cậu

hơi

nhắm

mắtlại,

“Tôi đã

từ

chối đàn

chị,

bây giờ

tôi không

cần

tìm

anh

ta

nữa.”

“Giang Bạch Lộ,

có phải cậu coi Sầm Qua là người

thay

thế không.” Tần Nhất Hành nheo mắt,“Nếu

tôi nhớ không lầm,

con mắt của

bạn

trai cũ của cậu cũng là màu

hổ phách.”

“Không phải

người

thay

thế đâu,

sao

lại



người

thay

thế được?

Hai

người

họ

hoàn

toàn khácnhau.” Giang Bạch Lộ vui

mừng

cong khóe

môi

lên,

“Chris không

hút

thuốc

lá,

Sầm Qua

nghiệnthuốc



nặng.

Chris không đánh bài bạc,

Sầm Qua

chơi bài

rất

thành

thạo.

Chris

làm

thêm ở quán bar

mỗi

tuần,

Sầm Qua sống

trong giới

thượng

lưu đầy quyền

lực.

Hai

người

họ giốngnhau

chỗ

nào?”

“Hai

người

họ…” Giang Bạch Lộ

mở

to

hai

mắt,

sự

hoang

mang

mờ

nhạt

hiện

lên

trên

mặt,

“Haingười

họ

hoàn

toàn khác

nhau

mà.”

“Tuy

nhiên” Cậu

cười

tủm

tỉm bổ sung,

“Kích

cỡ quần

lót

của

hai

người

họ

thật

ra

hoàn

toàn giống

nhau.”

Tần Nhất Hành:

“…”