Chương 2

Tuy rằng trên giường hai vợ chồng không hài hòa nhưng tình cảm vẫn rất tốt, thấy chồng mình không nói tiếng nào, Triệu Bảo Châu bối rối, có chút mất hứng mà bĩu môi: “Sao anh nghe thấy giọng em mà chẳng thấy vui vẻ gì vậy?”

“Em dâu à.” Vẻ mặt Hàn Kiến Hoằng khó xử, lên tiếng phá vỡ cái thế bế tắc này: “Là tôi.”

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Triệu Bảo Châu sửng sốt một lát, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, cô nhanh chóng buông tay ra, lùi lại vài bước.

Cùng lúc đó, Hàn Kiến Hoằng cũng quay người lại.

"A!" Triệu Bảo Châu vừa nhìn thấy là y thì liền hét lên một tiếng, khuôn mặt vì xấu hổ và tức giận mà đỏ bừng cả lên.

Sao có thể là anh chồng được cơ chứ?

Cô đã ôm nhầm người rồi sao?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Triệu Bảo Châu phừng phừng như lửa đốt, không nói được tiếng nào.

Hàn Kiến Hoằng mím chặt môi, sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt đen như vực sâu, không nhìn rõ cảm xúc.

Đang lúc hắn định nói điều gì đó để giảm bớt xấu hổ thì ánh mắt y dừng lại trên bả vai của Triệu Bảo Châu, đột nhiên biến sắc.

Ánh nến mờ ảo từ đằng sau soi sáng khuôn mặt đỏ như máu và làn da nhợt nhạt của Triệu Bảo Châu.

Như nghĩ đến điều gì đó, Triệu Bảo Châu xấu hổ mà quay người bỏ chạy.

"Có chuyện gì vậy?"

Sau khi bà mẹ chồng Vương Quế Hoa nghe thấy tiếng động thì cũng từ trong buồng đi ra, lúc này Triệu Bảo Châu đã vào phòng khóa cửa lại rồi, khuôn mặt vẫn nóng bừng như vừa nhem lửa nấu nước vậy.

Ôi trời ơi, vừa rồi vậy mà cô đã thực sự ôm lấy anh chồng của mình. Chuyện này... Chuyện này...

Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức muốn tìm một khe nứt trên mặt đất mà chui vào trong đó luôn.

*

Sáng hôm sau, lúc Triệu Bảo Châu ra khỏi phòng để đi đánh răng thì nhìn thấy Hàn Kiến Hoằng.

Mặt cô đỏ bừng như cua vừa mới nấu chín, hai chân cô cố gắng thoát ra ngoài không kiểm soát được nhưng lại không biết phải trốn đi đâu.

Cô nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và chú tối qua, họ cũng không nhắc đến cô, nhưng đúng là cô ôm nhầm người, cả đêm cô không thể ngủ ngon.

Hàn Kiến Hoằng nhìn thấy cô thì đưa mắt quét qua, vô cùng thản nhiên.

Cô cúi đầu xuống, mặt đỏ vô cùng.

Sắc mặt của Hàn Kiến Hoằng vẫn bình tĩnh như cũ, đó chỉ là một tai nạn, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không cảm thấy xấu hổ thôi mà.

Vương Quế Hoa cũng dậy từ rất sớm, nhìn thấy hai người đều đang ở trong sân thì cười nói: "Bảo Châu, chắc con còn chưa biết chuyện tối hôm qua anh chồng con về nhà đầu nhỉ? Đúng rồi, Kiến Hoằng, lần này về thì con ở lại được bao lâu? " "

Nghe thấy giọng mẹ chồng, sắc hồng trên má Triệu Bảo Châu dần rút đi, bởi vì khẩn trương và chột dạ mà trắng bệch cả đi.

Hàn Kiến Hoằng cũng thu hồi ánh mắt: “Mẹ, có thể con sẽ ở nhà ba tháng.”

“Lâu thế à.” Hai mắt Vương Quế Hoa sáng lên, vui mừng đến cười toe: “Ở nhà lâu một chút mới tốt, cũng nhiều năm rồi con có ở nhà với mẹ được mấy bữa đâu."

Sau đó, bà khoắc tay với Triệu Bảo Châu: "Đứng thất thần ngoài làm gì vậy? Tối qua Kiến Hoằng mang nhiều đồ về nhà lắm, con vào bếp dọn dẹp một chút đi."