Chương 15: Tiếng thở dốc đầy gợϊ ȶìиᏂ của người phụ nữ vang ngay bên tai, giống như tiếng sét đánh gãy tâm tình cô

“Diên Diên, trong số các cô chú đến nhà chơi, có một vị Alpha có địa vị rất lớn để ý đến con.”

Tất cả mọi việc đều bắt đầu từ câu nói này.

Đó là năm khi cô mười hai tuổi, giới tính vừa mới được phân hoá, lúc đó cô chính thức trở thành một Omega.

Mẹ cô xin lỗi cô hết lần này đến lần khác, bà nói rằng người kia quyền lực đến mức bà không thể làm gì hắn, tất cả đều là lỗi của bà, bà không nên đưa những người đó về nhà, và về sau bà sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

“Việc quan trọng nhất bây giờ là con phải tránh việc bản thân quá nổi bật. Diên Diên, hãy cùng mẹ rời khỏi đây một thời gian đi. Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Mẹ cô đã nói như vậy rồi thu dọn hành lí, cả hai người đi ngay trong đêm. Trong thời gian đó Nhậm Tình vì vừa vào đại học và còn phải lo việc của công ty mà thường không về nhà, cô thậm chí còn chưa kịp nói chào tạm biệt với anh liền đã bị mẹ cô lôi ra khỏi nhà và đưa đi.

Khi bị kéo đi, tay cô run rẩy, cảm giác hoảng loạn vẫn luôn như hình với bóng trong thâm tâm cô.

Lúc đó là mùa đông, hơi thở phả ra đều biến thành sương trắng ở trong không khí, ngoài cửa kính xe, tuyết lớn bao phủ dày đặc. Mẹ cô lái xe mất hai ngày, sau đó không biết bao nhiêu lần ngủ gật trên xe, cuối cùng cô cũng đến một biệt thự trên núi.

Bên ngoài biệt thự là vách núi, xuyên qua cửa sổ lớn sát đất có thể nhìn thấy vẻ đẹp núi non trùng điệp, cả một khu rừng được bao bọc bởi tuyết trắng, không có đèn neon phủ kín trên bầu trời, cũng không có xe cộ qua lại tấp nập. Trước mắt chỉ là khoảng không gian màu trắng vô tận trải dài qua núi, bầu không khí yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng gió rít bên ngoài.

Nếu không phải biệt thự có hệ thống điện và sưởi, cô sẽ cho rằng mẹ đã đưa cô đến vùng núi xa xôi hẻo lánh nào đó.

“Diên Diên, con yên tâm, ở chỗ này, không ai có thể tìm thấy con.”

“Nhưng đừng lo lắng, mẹ sẽ luôn bên con.”

Mẹ cúi người ôm cô vào lòng, thoáng mỉm cười.

Nhậm Diên thu lại tầm nhìn, mùi nước hoa của mẹ xộc thẳng vào khoang mũi, cô có chút khó chịu nhưng cũng không né tránh. Do dự một lúc, cô hỏi: “Còn anh hai thì sao ạ?”

Mẹ cô nghe xong cơ thể liền cứng đờ. Một lúc sau, bà mới buông cô ra.

“Nhậm Tình rất bận, chỉ có hai chúng ta, mẹ bên con không được sao?”

“Vâng……”

Thật ra không có gì là không tốt, nhưng để Nhậm Tình ở nhà một mình, lúc anh về không tìm thấy cô sốt ruột thì làm sao bây giờ? Hơn nữa mẹ nói người kia có quyền có thế, giờ mẹ mang cô đi trốn, nhỡ người kia tức giận bắt anh hai đi rồi trả thù lên anh ấy thì phải làm sao?

Cô cau mày, nghĩ thế nào cũng rất lo lắng. Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ, ngập ngừng hỏi: “Mẹ, con có thể gọi điện cho anh hai không?”

“Không được.” Nụ cười trên gương mặt mẹ nhạt dần, “Nơi này không có tín hiệu, không gọi điện thoại được.”

“Được rồi, con mau đi tắm rửa đi. Diên Diên, hiện tại thời tiết lạnh như vậy, đêm nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.”

Thật ra cô không thích ngủ cùng mẹ cho lắm.

Trước kia mẹ không mang người về nhà, đôi khi buổi tối bà đột nhiên gõ cửa phòng cô, nói muốn ngủ cùng cô.

Mỗi một lần như thế, bà đều ôm cô rất chặt, cô luôn thấy khó thở, sáng hôm sau tỉnh dậy lúc nào cô cũng đổ một tầng mồ hôi.

Buổi tối hôm nay cũng vậy. Bà vòng tay qua eo rồi ôm chặt cô vào lòng, bộ ngực của bà rất đầy đặn, đặc biệt là khi bà nằm nghiêng người, chiếc váy ngủ hơi rộng, lúc nằm xuống liền bị vén lên một chút, quầng vυ" hồng sẫm mờ mờ ảo ảo. Có thể thấy được nếu không phải cô đã lớn, có lẽ đã bị chôn vùi ở khe ngực của bà.

Tay bà luồn vào váy ngủ Nhậm Diên, mơn trớn đùi rồi sượt vào mông khiến cô giật mình. Cô sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mẹ?”

“Hả? Sao vậy?”

Giọng nói lười biếng mà vững vàng, nghe kĩ còn hơi khàn, đôi mắt kia được truyền thông ca ngợi là “Đôi mắt có hồn nhất thế giới”, bà mở mắt nhìn vào cô.

Tay bà chạm vào mông cô và cũng chỉ dừng ở đó, như thể chỉ là thuận tay ôm cô.

“Không…… Không có gì……” Cuối cùng cô nói.

Sau đó, ngày nào mẹ cũng ngủ với cô vì thấy lạnh.

Mỗi lần như vậy, bà đều ôm cô rất chặt, nhưng tay lại không yên phận mà chạm đến khắp nơi, nhưng vẻ mặt bà lại hết sức vô tội, tựa như đang thầm thì với Diên Diên, con suy nghĩ nhiều rồi.

Ban ngày, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, còn có vị Alpha kia không biết đang ở nơi nào.

Lúc dọn hành lý, trước khi đi cô có mang theo sách giáo khoa và bài tập, ở biệt thự không có tín hiệu, cô nhàm chán đến mức chỉ có thể lôi chúng ra làm, còn mẹ cô ở bên cạnh đọc kịch bản hoặc các tiểu thuyết. Đương nhiên, nếu có nhiều thời gian hơn thì cô sẽ cùng mẹ xem phim hoặc chương trình truyền hình ở phòng khách.

Cho đến một lần, lúc cô đang mơ mơ màng màng ngủ, cô cảm thấy có ai đó đang xoa bóp ngực cô.

Xoa từ bầu ngực căng tròn đến núʍ ѵú mềm mại, cuối cùng nắm đầṳ ѵú mà xoay tròn, cực kì quyến rũ.

Cô bị doạ tỉnh, toát mồ hôi lạnh ở sau lưng.

Còn có một thứ gì đó chen vào giữa hai chân cô, thứ đó cứng và nóng áp vào mông cô, từng chút, từng chút một đong đưa.

“Ưm…… Diên Diên…… A……”

Tiếng thở dốc đầy gợϊ ȶìиᏂ của người phụ nữ vang ngay bên tai, giống như tiếng sét đánh gãy tâm tình cô.

Nhậm Diên cắn chặt môi, nhắm chặt mắt. Đó là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, khi mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng và gọi cô vào ăn, cô ngồi vào bàn với cái đầu đau nhức vì cả đêm không ngủ được. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô hỏi: “Mẹ, khi nào chúng ta về nhà?”

Họ đã sống ở biệt thự này được một tháng, mỗi ngày bà đều sẽ lái xe xuống núi mua đồ dùng sinh hoạt, nhưng chưa bao giờ mang cô theo, đừng nói đi học ở trường, một tháng qua cô gần như chưa ra hỏi nhà.

Còn về Nhậm Tình, đây là lần đầu tiên cô không gặp anh hai lâu như vậy, sau nỗi kinh hoàng đêm qua, hiện tại cô nghĩ đến anh hai là muốn khóc.

Bà nghe được câu hỏi của cô, liền dừng lại động tác.

“Diên Diên, vì sao con đột nhiên muốn về nhà?”

“Con…… Con nhớ trường học…… Con cũng nhớ anh hai……” Cô ngập ngừng, giọng nói có chút run.

“Lạch cạch.”

Là tiếng dao nĩa được đặt xuống, chạm vào mặt bàn.

“Diên Diên,” bà mở miệng, khóe môi nhếch cao, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng Nhậm Diên lại cảm thấy hoảng sợ không thể nói nên lời. Bà nói “Đêm qua, quả nhiên là con đã tỉnh.”

Nháy mắt cả người cô cứng đờ, không tự chủ được mà run nhè nhẹ, bà không thể không phát hiện.

“Nếu như vậy thì được thôi. Từ này sẽ không về nhà nữa, con cứ ngoan ngoãn ở lại nơi này, về sau cũng chỉ có hai người chúng ta, mẹ sẽ luôn yêu thương con, mẹ biết, con cũng yêu mẹ mà, đúng không?”

Vào khoảnh khắc đó, Nhậm Diên đột nhiên nhận ra rằng Lạc Chiếu Ngân, mẹ cô, chưa bao giờ tự xưng là “mẹ” trước mặt cô.

*

“Thời tiết như này ai còn đến nữa……”

Ngoài cửa sổ mặc dù không mưa to, nhưng lại mưa liên miên, thời tiết như vậy chắc phải không có ai tới.

Nhậm Tình vẫn đang ngồi ở trên sô pha, việc đứng dậy rồi lại ngồi lên xe lăn quá phiền phức. Nội tâm bất an của cô mạnh mẽ thúc giục, Nhậm Diên chủ động đứng lên, “ Để em đi xem”, sau đó đi về phía cửa.

Không thể nào…… Cô nghĩ thầm…… Hẳn là không thể nào……

Trong khoảng cách mười mét ngắn ngủi, cô kìm nén lại trái tim đang đập mạnh của mình, như thể đã đi bộ hàng thế kỉ.

Một bước, lại một bước, cuối cùng cô cũng đứng trước cửa, ngón tay nắm lấy nắm cửa, cô nhìn thấy đôi tay mình đang không ngừng run rẩy, cả người không thể nào tự chủ được.

Giọng nói dò hỏi của Nhậm Tình phát ra từ phía sau, cô mím môi, lại nuốt nước miếng, cuối cùng lấy hết can đảm xoay tay nắm cửa.

Cửa mở.

Không có gương mặt trong tưởng tượng của cô.

Ngoài cửa không có một bóng người, chỉ có mây đen, một cơn gió lướt qua, mưa vẫn không ngừng.

Nhưng có một bó hoa trên mặt đất ở trước cửa.

Lại là hoa thược dược. Nhưng không phải là màu trắng sắc thuần, mà là màu đỏ thẫm như thể đã bị vấy máu.

Cánh hoa bị nước mưa làm ướt nhẹp, những giọt nước đọng trên cánh hoa màu đỏ giống như những giọt máu.

Một tấm card đen, lặng lẽ ở giữa bó hoa.

Nhậm Diên liếc mắt một cái liền thấy chữ viết bằng mực mạ vàng ——

—— Lạc Chiếu Ngân.