Chương 14: Nó đang đến… mặc kệ là cái gì

“A, ngươi nói động cơ sao?” Người đẹp nghe vậy giơ tay vuốt vuốt mái tóc, động tác đầu ngón tay hết sức tao nhã, vẻ mặt bình thản, giống như là đối phương chỉ đang hỏi vấn đề linh tinh như “Hôm nay thời tiết thế nào”.

“Đương nhiên là ta có động cơ.”

Nàng ta nghịch đuôi tóc, ánh mắt lại hướng về phía hoa hồng đang chớm nở ở trong vườn, trong mắt không lấy một tia cảm xúc, nhưng khi mở miệng lại vô lễ đến mức có thể trực tiếp muốn chém chết cô ta.

“Ta đã sớm ý định muốn gϊếŧ người, nhưng đừng hiểu lầm, đương nhiên ta rất yêu bệ hạ, chỉ sợ so với vương hậu điện hạ chỉ có hơn chứ không có kém.”

“…… Vì sao?”

“Bởi vì ta đã từng có một đứa con…… Một đứa bé tuổi còn nhỏ, cực kì đáng yêu, ta mới ôm được có một lần, thậm chí đứa bé còn chưa kịp uống sữa mẹ một lần nào……”

Biểu cảm trên gương mặt người đẹp vẫn bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng trên ngón tay lại có thêm vài sợi tóc đứt quãng đung đưa trong gió, nàng ta nhìn sững sờ một lúc, buông lỏng ngón tay ra để những sợi tóc trong nháy mắt biến mất theo gió. Khóe môi nàng nhếch lên, nở một nụ cười không chê vào đâu được.

“Bệ hạ mang đứa con của ta đi, đó chính là động cơ của ta.”

“Hiện tại bệ hạ đã chết, quả thật rất ấm lòng có phải không?”

“Thái tử điện hạ…… Tuy rằng ngài không biểu hiện ra ngoài, nhưng ta biết, trong lòng ngài cũng muốn như thế này nhỉ?”

*

Sau giấc mộng, tâm trí Nhậm Diên lại bình tĩnh một cách thần kỳ.

Nhưng nếu nói là bình tĩnh thì lại có một cái gì đó khác hẳn.

Kiểu như là…… bình yên trước bão táp. Ở góc nào đó trong tim cô, giống như đang im hơi lặng tiếng chờ đợi cơn bão sắp tàn sát bừa bãi.

Trên TV, một người phụ nữ tô son màu đỏ đang phạm tội gϊếŧ người.

Hôm nay là cuối tuần, Nhậm Tình không cần đến công ty, bên ngoài trời đang mưa, nên hai người ở nhà lục mấy đĩa DVD kiểu cũ trong ngăn tủ điện ảnh, nổi hứng nằm trên sô pha cùng nhau xem.

Nói là sưu tầm, nhưng thật ra chỉ có phim điện ảnh và phim truyền hình mà mẹ cô tham gia diễn. Ngay từ phần đầu ra mắt, các đĩa DVD đã đầy cả một tủ gỗ lớn.

Hôm nay cô và anh trai xem bộ phim cuối cùng được bày trong tủ.

Bộ này được quay từ bảy năm trước, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mẹ cô tham gia một bộ phim ngôn tình sau nhiều năm trôi qua. Nhậm Tình thích bộ này nhất, nó được phát đi phát lại nhiều lần trên TV đến mức cô có thể đọc thuộc lòng cốt truyện.

Thật ra nó kể về câu chuyện một Alpha mạnh mẽ yêu thầm một Omega yếu đuối, sau đó tìm mọi cách theo đuổi, trải qua một loạt hiểu lầm không đáng có và cạnh tranh với các Alpha hoặc Omega khác, cuối cùng cũng thành công ôm được mỹ nhân về.

Cốt truyện thật ra rất máu chó theo khuôn mẫu cũ rích, nhưng năm đó phòng bán vé lại thu về lợi nhuận đáng kinh ngạc. Cốt truyện hấp dẫn chỉ là một khía cạnh, nhưng điều làm bộ phim này nổi tiếng chủ yếu là vì mẹ cô đóng vai nhân vật chính là Alpha, nhan sắc đỉnh cao của bà đã đưa sự nghiệp diễn xuất lêи đỉиɦ điểm, đồng thời, cũng là lần đóng phim cuối cùng của bà với tư cách là một diễn viên.

Nhậm Diên thích anh hai xoa đầu cô, vì vậy còn bị anh nói đùa rằng cô giống chú chó con chỉ biết dính người, nhưng mỗi lần cô cọ cọ, Nhậm Tình vẫn sẽ phối hợp mà xoa đầu cô. Giống như giờ phút này. Cô nằm nghiêng gối đầu lên đùi Nhậm Tình, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cô, nhìn phim đang chiếu trên TV có chút buồn ngủ.

Phim đang đến đoạn hai nhân vật chính ngoài ý muốn bị nhốt trong thang máy, mẹ cô đóng vai Alpha đang vén tóc, ra sức câu dẫn Omega ở trong góc thang máy.

Thật ra Omega bị trêu chọc sớm đã động lòng, sau đó hai người sẽ hôn nhau, Nhậm Diên đã sớm biết cốt truyện, nên cô chỉ đơn giản nhắm mắt.

Cô đã xem qua những đánh giá về bộ phim này trên mạng, có một người từng bình luận: “Mặc dù vai chính Alpha có chút cợt nhả và cổ hủ, nếu đặt những điểm này vào bộ phim khác có khả năng tôi sẽ khinh thường không xem, nhưng bộ phim này…… Nếu tôi bị câu dẫn ở thang máy, đoán chừng tôi đã ngoắc ngón tay và đi qua đó, làm sao để cô ấy chờ tôi lâu như vậy được!”

Cô biết, mẹ cô rất đẹp.

Bà đẹp đến mức được mệnh danh là nữ minh tinh chắc chắn sẽ được mọi người nhắc đến nếu ai đó hỏi về “Tuyệt sắc nhân gian”, ngay cả khi ở nhà, cô cũng từng chứng kiến những người đó được mẹ cô đưa về, bà biến họ trở thành những ngôi sao, khiến cho họ tôn thờ bà như một vị thần.

Nhưng, cô vẫn luôn cảm thấy mẹ cô rất kỳ lạ.

Thực ra mẹ đối xử với cô rất tốt. Sau khi đưa cô về cái nhà này, bà cho cô một căn phòng ngủ lớn đến mức cô đã nghĩ cô có thể đạp xe ở trong đó, đồ chơi chất đầy trên thảm nhung, phòng quần áo treo hàng loạt những chiếc váy xinh xắn đến mức cô đều có thể mặc hết mà không trùng một bộ nào.

Khi không đưa ai về nhà, mẹ cô rất dịu dàng, săn sóc, sẽ ẵm cô đi phơi nắng trong vườn, dù không khéo tay nhưng hàng ngày bà vẫn tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô, thậm chí vì thế mà bị dao cắt vào ngón tay.

Tựa như là một người mẹ cực kì hoàn hảo.

Việc cô bị đuổi theo vào buổi tối ngày đó, không biết vì sao mà cuối cùng mẹ cô lại biết.

Cô còn nhớ rõ, mẹ khóc lóc ôm cô vào trong lòng, hết lần này đến lần khác chỉ muốn đảm bảo rằng cô đã an toàn hay chưa, xác nhận xem cô có mất cọng tóc hay bị thương chỗ nào không, rồi lại tiếp tục nói lời xin lỗi với cô.

Sau đó, lúc ở nhà cô cũng không bao giờ gặp ông chú đuổi theo cô vào đêm hôm đó nữa.

Mẹ trong trí nhớ cô, dường như bị mờ nhạt đi.

Một nửa tài sắc vẹn toàn, được mọi người tôn thờ, dường như họ coi bà chính là một nữ vương. Nhưng một nửa kia, mẹ lại luôn khóc.

Sau lần đó, đặc biệt là sau khi anh hai ôm cô đi đến phòng bếp bị mẹ bắt gặp, ngày hôm sau, mẹ liền khóc lóc ôm cô thật chặt, hầu như mỗi một lần mẹ đưa người ngoài về nhà, chuyện này đều sẽ lặp đi lặp lại, mẹ khóc rất nhiều, rồi lại không ngừng xin lỗi cô.

Mỗi lần gặp cô mẹ đều không ngừng xin lỗi, nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc bà xin lỗi vì cái gì.

Bởi vì mỗi lần qua đi, không bao lâu sau, mẹ lại mang theo đủ loại người về nhà.

Nghĩ đến tiếng khóc của mẹ, Nhậm Diên vốn đang lâng lâng buồn ngủ, trong đầu đột nhiên nhớ về một đoạn kí ức mơ hồ.

…… Lần đó, mẹ trông cực kì khổ sở, trong những đoạn ký ức ngắn khác về mẹ, dù bà có khóc thì nhìn cũng như hoa lê dính hạt mưa (*), nhìn thấy chỉ muốn yêu thương, chỉ có một lần kia, cô nhớ mang máng, mẹ trang điểm, nước mắt đầy mặt, biểu cảm thống khổ khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

(*) hoa lê dính hạt mưa :miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Bà nắm lấy cánh tay cô, ngón tay dùng sức đến mức Nhậm Diên cảm thấy cánh tay mình đau nhức. Mẹ khóc lóc, nói:

“…… Mẹ rất xin lỗi, Diên Diên, con hãy tin mẹ, mẹ muốn chọn con, mẹ thật sự rất muốn chọn con……”

“Mẹ chỉ sợ…… Mẹ đang diễn kịch, chỉ vì mẹ bảo vệ con mới chọn Nhậm Tình…… Con hãy tin mẹ, con tin mẹ……”

“Người mẹ yêu nhất vẫn luôn là con……”

Chỉ là…… gì đây? Đây là đoạn ký ức lúc nào?

Đoạn ký ức này quá đột ngột mà lại xa lạ đến đáng sợ, cô theo bản năng lần theo hồi ức, nhưng giống như tìm một giọt nước trong biển rộng, không có manh mối nào.

Mà lúc này, một tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên, Nhậm Diên nháy mắt bừng tỉnh từ trong cơn buồn ngủ.

Ngón tay Nhậm Tình đang xoa đầu cô cũng dừng lại, anh nhìn ra bầu trời u ám và cơn mưa không ngớt ngoài cửa sổ, âm thanh có chút bối rối, “Thời tiết như này…… Là ai đến vậy?”

Ngày thường chú Lý không có việc gì sẽ không đến đây, cái nhà này cũng hiếm khi có người tới thăm.

Đột nhiên bên tai Nhậm Diên vang lên tiếng tim đập của bản thân “Thình thịch, thình thịch”.

Nó đang đến…… Mặc kệ là cái gì…… nhưng nó đang đến. Trực giác đã cho cô biết như vậy.