Chương 13: Áp dụng chiến lược trốn tránh

Kể từ lần đó, mỗi lần sau khi mẹ dẫn người về nhà, cô đều sẽ ôm gối của mình đi gõ cửa phòng Nhậm Tình.

Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên gõ cửa, Nhậm Tình mở cửa thấy cô, dường như dừng lại đăm chiêu một hồi lâu, cô cúi đầu không dám nhìn mặt anh, sợ anh sẽ cảm thấy cô phiền, lo lắng nhìn chằm chằm xuống đất, ngón chân không ngừng cuộn tròn rồi lại mở ra, cô sẽ lập tức rời đi ngay nếu anh trai từ chối, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh.

Nhưng sau một lúc, cuối cùng anh trai chỉ cười cười rồi mở cửa cho cô vào phòng.

Giường trong phòng anh hai rất lớn, cô nằm trên đó, chỉ dám chiếm một góc nho nhỏ. Thường thì khi Nhậm Tình cho cô vào, sẽ trực tiếp giục cô lên giường đi ngủ, nhưng anh lại không lên mà lại ngồi vào bàn học chất đầy sách vở, bật đèn, yên lặng đọc sách.

Cô rất nghe lời, Nhậm Tình bảo cô ngủ cô sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt.

Chỉ là đôi khi còn sớm, cô không ngủ được, mở mắt nhìn trộm anh.

Khi còn nhỏ cô không học được nhiều nên không biết diễn tả như nào, chỉ biết rằng trong thâm tâm cảm thấy anh hai rất đẹp trai. Dưới ánh sáng của đèn bàn, những đường nét trên khuôn mặt anh được lộ rõ, sắc sảo mà lại cực kì tự nhiên. Lông mi dài mà mảnh, đồng tử màu đen, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhưng khi kết hợp với nhau thì lại rất hài hòa, ngay cả khi có biểu cảm lạnh lùng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên giống như đang cười.

Anh chỉ ngồi đọc sách thôi nhưng cũng không thể che giấu được sự cao quý như đến từ một thế giới khác.

Đôi khi ban ngày mẹ cũng dẫn người về nhà, thời điểm đó, Nhậm Tình cũng sẽ đưa cô sang phòng anh, để cô tự chơi một mình, còn anh ngồi ở bàn học đọc sách hoặc nghịch máy tính, trên màn hình rất nhiều những con số xanh, cô chỉ biết anh đang làm điều gì đó mà cô không thể hiểu.

Cô tự chơi một mình không vui chút nào, chỉ có thể ôm búp bê lăn lộn trên giường, sau đó bất tri bất giác đến gần anh hai, cọ vào người anh. Tuy rằng biết mình xem cũng không hiểu, nhưng vẫn không nhịn được mà nhón mũi chân muốn thấy anh rốt cuộc đang làm gì.

Vào lúc đó, Nhậm Tình sẽ trực tiếp bế cô lên, cho cô ngồi trên đùi anh.

Nói rằng: “Diên Diên ngoan, không cho phép em gây tiếng động. Nếu em nghe lời anh nói thì lát nữa anh sẽ cho em ăn.”

Cô gật gật đầu, giống như con chuột túi nhỏ chui vào chuột túi to, ngoan ngoãn nằm yên trong l*иg ngực anh hai, ngửi thấy mùi thủy tiên trên người anh, yên lặng mà xem anh làm những thứ cô không rõ.

Đến giờ ăn cơm, bụng cô sẽ cực kì đúng giờ mà kêu “Ục ục ục”. Lúc này, Nhậm Tình sẽ ôm cô, mặc kệ bên ngoài phòng ngủ có người hay không, không có ai thì thôi, nếu bên ngoài có người lạ, dù những người đó cả người trần trụi không một mảnh vải thì anh vẫn ôm cô, mắt nhìn thẳng, không chút do dự vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Nếu như gặp phải ai đó, cô trực tiếp vùi cả mặt vào cổ Nhậm Tình không dám nhìn, dù đến phòng bếp, Nhậm Tình bảo cô mở miệng, cô vẫn ôm cổ Nhậm Tình, gắt gao nhắm mắt lại, anh cho gì vào miệng cô cô cũng đều nuốt xuống.

Thế nên có một lần còn bị anh trêu cho ăn một quả ớt nhỏ.

Mãi sau này mỗi khi nhắc lại chuyện đó, Nhậm Tình đều khẳng định cô nhớ lầm.

Chỉ cần nằm trong l*иg ngực của anh hai thì những điều khủng bố bên ngoài kia đều không đáng sợ. Lúc được anh hai ôm vào lòng, dù đi qua đám người đó, nhưng cũng chưa từng có người nào dám đến gần nói chuyện với bọn họ. Mãi đến thời điểm đó ——

“Diên Diên?”

Anh hai đưa cô vào bếp liền đυ.ng phải mẹ.

Ngày đó, mẹ chỉ dẫn một người về nhà, là một người gầy gò, nhưng ngũ quan đường nét của cậu bé lại rất đẹp.

Lúc bọn họ chạm mặt nhau, cậu bé kia đang quỳ trên mặt đất ngay dưới chân mẹ, trên người không mặc quần áo, để lộ ra làn da trắng nõn có những vệt đỏ.

Hình như là nở hoa rồi.

Cô chỉ liếc một lần, không dám nhìn nữa.

Nhưng khi mẹ nhìn thấy cô được anh hai ôm trong ngực, dường như có chút kinh ngạc. Bà trầm mặc một lúc, rồi mở miệng gọi tên cô.

“Diên Diên, lại đây.”

Nhậm Diên nghe thấy, nhưng hình ảnh cậu bé quỳ trên mặt đất hiện lên, cô theo bản năng nắm chặt áo anh hai.

Mẹ cô thấy thế liền không vui, khẽ cau mày rồi lại thúc giục: “Diên Diên, đến đây với mẹ.”

Mẹ rất đẹp, cười một cái là có thể câu dẫn rất nhiều người đến hầu hạ bà, càng cho thấy nhan sắc của bà cực phẩm như nào.

Nhưng cô cũng từng chứng kiến mẹ mình nghiện với “Trò chơi” và cực kì lưu luyến với cơ thể người khác.

Giống như là, lúc hoa nở rộ, chỉ sau một phút, bông hoa đó liền bắt đầu thối nát.

Cô có chút sợ.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của cô và chàng trai kia chạm nhau, đôi mắt màu sáng, nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững, như thể cô chỉ là một vật vô tri vô giác nào đó.

Nhậm Tình không thả cô xuống, cô giống như có chỗ dựa, lá gan lớn hơn, vùi cả mặt vào cổ anh, áp dụng chiến lược trốn tránh.

Ở phía sau, mẹ cô trầm mặc.

Nhậm Tình vỗ nhẹ vào lưng cô, như một sự an ủi, sau đó cô nghe được giọng nói không nhanh không chậm của anh.

“Mẹ, em con còn chưa ăn đâu, con đưa em đi lấp đầy bụng đã.”

“……”

“A!”

Giống như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lớn. Theo bản năng cô muốn quay đầu nhìn, nhưng bị Nhậm Tình đè đầu lại.

Sau một hồi lặng thinh, mẹ chậm rãi nói, ngay lúc này đây, giọng nói đó mềm mại đến lạ thường.

“Nhậm Tình, con còn chưa có Omega nhỉ? Mẹ tặng nó cho con, muốn đánh dấu, hay muốn chơi thế nào đều tùy con.”

Trên mặt đất có tiếng sột soạt, như có thứ gì đang bò về hướng bên này.

Cô theo bản năng nghĩ tới chàng trai vừa nãy còn đang quỳ trên mặt đất kia, nhưng đầu cô vẫn bị Nhậm Tình ấn không cho ngẩng dậy, cái gì cô cũng không nhìn thấy.

Có điều cô vẫn có thể nghe rõ giọng nói của mẹ.

“Diên Diên, nghe lời, đến đây với mẹ, đừng quấy rầy anh hai con.”

…… Cô không muốn buông tay, và cũng không buông tay. Sau khi mẹ nói câu này, bàn tay Nhậm Tình vốn đang ôm đầu cô lặng lẽ bỏ xuống, nhưng cô cảm nhận rằng, nếu bây giờ cô mà buông tay thì về sau khi mẹ đưa người về cô sẽ không bao giờ được vào phòng anh trai nữa.

Cả phòng lại rơi vào khoảng không tĩnh lặng.

Qua hồi lâu, Nhậm Tình phát ra một tiếng cười trầm khẽ đánh vỡ sự yên tĩnh này.

Anh giơ tay xoa xoa tóc cô, tay còn lại thì đỡ mông cô nâng lên, cô hiểu ý duỗi tay ra ôm lấy cổ anh, cả người như khối kẹo dẻo, dính chặt trên người anh.

Giọng anh mang theo ý cười, còn có vài phần châm chọc nhưng vì lúc ấy tuổi cô còn nhỏ nên không nghe được.

“Mẹ đừng dọa em gái.”

“Mẹ cứ từ từ tận hưởng, con đưa em đi trước.”

Anh nói xong, cũng không đợi bà phản ứng liền trực tiếp ôm cô đi luôn.

Phía sau hình như có giọng của mẹ cô gọi bọn họ lại, nhưng có vẻ là không phải, về điểm này, trí nhớ cô cực kỳ mụ mị, mơ hồ.