Chương 3

Vốn muốn tùy tiện chơi đùa xong rồi ném đi, nhưng với thân hình đẹp như vậy thì ném đi thật đáng tiếc...

Dươиɠ ѵậŧ nhấp càng điên cuồng, Giản Bạch gần như sắp không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông này, cả người anh xụi lơ ngồi trong thùng nước, xúc tu trên cổ thậm chí còn ác liệt xoắn chặt hơn, cảm giác gần như không thở nổi khiến hai mắt anh trắng bệch, toàn thân đều run nhè nhẹ.

Theo cú nhấp cuối cùng, xúc tu chọc vào chỗ sâu nhất của thực quản, tiếp theo một luồng chất lỏng nóng bỏng phun ra. Giản Bạch điên cuồng giãy dụa, hai chân trắng noãn thẳng tắp đạp lung tung dưới đáy vại nhưng căn bản không làm nên chuyện gì. Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hải Yêu lớn đến kinh người, càng miễn bàn người đàn ông đã ba tháng không phát tiết, chất lỏng cuồn cuộn không ngừng tràn vào, cho đến khi dạ dày trống rỗng bị rót đầy, lúc này mới chịu rút ra.

Ngay lúc rời khỏi, Giản Bạch không có chỗ dựa theo thủy tinh trượt ngã trên mặt đất, thịt mềm bị ma sát quá độ đến nóng lên, mỗi hơi thở đều gây ra những cơn đau đớn.

Anh thật sự bị 3710... Còn bị rót một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa…

Cổ họng còn lưu lại cảm giác bị xúc tu căng lớn, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh đắng tản ra trong miệng, Giản Bạch vô lực quỳ rạp trên mặt đất, một tay đưa vào trong miệng, muốn móc họng nôn hết những thứ kinh tởm trong bụng ra.

“Bị đυ. chưa đủ hay sao mà còn tự mình chơi thế cưng?”

"Nếu anh nôn ra thì tôi không ngại đυ. anh thêm nháy nữa đâu." 3710 đứng ở bên ngoài bể nước, tất cả xúc tu lúc trước biến mất hết, giờ phút này hắn vẫn tựa như một vị nghiên cứu viên hết sức bình thường. Hắn nhìn Giản Bạch, lời nói lạnh như băng mang theo áp bức vô hình.

Mặc dù Giản Bạch tức giận, nhưng cũng chỉ có thể ngừng tay, anh không chút hoài nghi nếu như mình thật sự phun đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ này ra, người đàn ông tất nhiên sẽ càng thêm tàn nhẫn đè anh lại làm một lần nữa, vậy anh chắc chắn chịu không nổi…

Anh muốn sống sót trước, mới có thể tìm được người cứu mình.



Giản Bạch ngủ chưa quá say, 3710 vừa đẩy cửa ra, anh đã chậm rãi mở mắt. Cảm giác bị nhốt trong thùng nước rất khó chịu, cho dù thân thùng có nhiệt độ ổn định sẽ không làm cho anh cảm thấy chút rét lạnh, công năng tự vệ sinh cũng có thể làm cho thùng nước sạch sẽ mọi lúc, nhưng loại ảo giác tựa như biến thành một con vật bị nuôi nhốt này vẫn làm Giản Bạch khó chịu.

Hoặc có lẽ đây căn bản không phải ảo giác, đối với 3710 mà nói, không phải anh đúng là một con vật mà hắn có thể đùa bỡn bất cứ lúc nào hắn muốn sao?

“Đang nghĩ gì đấy?” Nụ cười tự giễu của Giản Bạch ckhông tránh khỏi ánh mắt của người đàn ông, hắn đi tới trước bể nước có chút hăng hái nhìn Giản Bạch.

“Đang suy nghĩ khi nào tôi có thể ra khỏi bể nước.” Giản Bạch cụp mắt xuống ẩn đi sự yếu đuối vừa rồi, nhìn như thuận miệng đáp một câu.

Ngày hôm qua người đàn ông đi rồi, anh quan sát thùng nước hồi lâu, nhưng mà bể nước dùng để chăn nuôi Yaris hải yêu tất nhiên sẽ rất kiên cố, tất cả thủy tinh đều là được chế tạo bằng nguyên liệu đặt biệt, muốn chỉ thông qua nhân lực phá hư căn bản không thể được. Lối ra duy nhất chính là phía trên đỉnh thùng, rồi lại bị vô số đạo thiết kế tinh vi khóa chặt chẽ đóng kín, trước mắt anh muốn rời khỏi thùng nước chỉ còn sót lại một cách là gửi gắm hy vọng cho 3710.

3710 mỉm cười, hôm nay tâm trạng của hắn không tệ, ngược lại là có thời gian quan tâm đến trong đầu vật cưng của mình đang suy nghĩ cái gì.

“Không phải là anh đã biết rồi sao?”

Câu trả lời của Giản Bạch làm cho người đàn ông cười khẽ ra tiếng, hắn quan sát Giản Bạch ba tháng, ngược lại không phát hiện anh còn có một mặt lanh lợi như vậy.

Nhưng hắn cũng không giận, tuy thú cưng vẫn bị nhốt sẽ không gây chuyện, cũng giảm bớt sự thú vị. Hay là nên thả ra, có thể có nhiều cách chơi đùa với anh hơn.