Chương 1

“Đa... Đau quá…”

Gương mặt xinh đẹp của Giản Bạch bị đau đớn quấy nhiễu nên hơi nhăn lại, lông mi dài như lông quạ rung lên, anh chậm rãi mở hai mắt. Đập vào mắt là phòng thí nghiệm hỗn loạn bừa bộn, các loại dữ liệu và dụng cụ thí nghiệm rơi đầy đất, như thể vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt. Anh vô thức kiểm tra xem bình nước chứa 3710 còn nguyên vẹn không, nhưng anh lập tức phát hiện ra...

3710 chạy rồi, mà bây giờ bị người nhốt bên trong bình chứa -- là anh.

"Không... chuyện gì đã xảy ra vậy..." Giản Bạch cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước khi ngất xỉu, tiếng còi báo động chói tai trong phòng thí nghiệm, mùi máu tanh nồng nặc, tiếp theo…

Sau đó anh không còn ý thức, đợi đến khi tỉnh lại, toàn thân anh đã trần trụi bị nhốt trong bể nước.

Từ khi Giản Bạch tiến vào viện nghiên cứu dưới nước sâu mấy ngàn mét này để nghiên cứu quái vật biển, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, theo như được huấn luyện, lúc này anh nên lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu, nhưng bây giờ anh không thể thoát ra khỏi đây được.

"Anh đang suy nghĩ tại sao mình lại ở đây sao?" Tiếng nói đột nhiên vang lên khiến Giản Bạch hoảng sợ, một người đàn ông dáng người cao gầy, tướng mạo anh tuấn đẩy cửa đi tới trước bể nước, tuy hắn mặc quần áo nghiên cứu viên, nhưng Giản Bạch biết hắn chắc chắn không phải người trong viện nghiên cứu, bởi vì anh chưa từng gặp qua hắn bao giờ. Yêu cầu bảo mật của Viện nghiên cứu Thâm Hải cực kỳ cao, hơn nữa nơi này bị vây dưới đáy biển nên hành động rất bất tiện, cho nên bình thường chắc chắn sẽ không có người lạ ra vào, vậy hắn là…

Dường như biết Giản Bạch đang suy nghĩ gì, khoé miệng người đàn ông nhếch lên, khuôn mặt vốn đã xuất chúng giờ phút này càng lộ vẻ yêu nghiệt: “Đang nghĩ tôi là ai sao?”

"3710, nghe quen chưa?"

Giản Bạch lập tức cứng đờ cả người, trước mắt hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của anh, đã gần năm năm kể từ khi con người phát hiện và bắt đầu nghiên cứu Yaris hải yêu, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nó có thể ngụy trang thành con người một cách hoàn mỹ như vậy, hơn nữa chỉ số IQ của Yaris hải yêu nói chung chỉ ở trình độ của một đứa trẻ ba tuổi…

“Anh…” Giản Bạch có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, anh trầm ngâm một giây, chọn câu quan trọng nhất lúc này: “Những người khác trong viện đâu?”

"A", 3710 dùng một tay chống cằm làm ra dáng vẻ bối rối: “Có lẽ là hôn mê, hoặc có lẽ là đã chết, ai biết được. Nhưng chẳng phải anh nên quan tâm đến chuyện tại sao mình lại ở trong bình chứa hơn là mấy chuyện đó sao?"

Lời nói của người đàn ông làm cho anh sởn gai ốc, Giản Bạch cố hết sức bình phục nỗi sợ hãi trong lòng, theo lời hắn tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao tôi lại ở trong bình chứa vậy?"

Nhưng mà hắn lại không lập tức trả lời, chỉ là trong mắt ẩn chứa ý cười nhìn Giản Bạch, cánh tay trái vốn vẫn còn là con người một giây trước của hắn đã biến thành một xúc tu thô tổ màu đen, nắp thùng nước nặng nề bị mở ra dễ dàng, xúc tu dính trơn ướt quấn lên cổ Giản Bạch, mặc dù không siết chặt nhưng cảm giác uy hϊếp rất rõ ràng.